Cậu đêm đó lần đầu tiên trong nhiều ngày làm việc có giấc ngủ ngon.

Vì ngủ đủ giấc nên đúng 6 giờ cậu đã có thể thức dậy, đến cửa tiệm.

Sia: chào mừng quý khách quay trở lại, quý khách muốn tìm sản phẩm nào ạ.

Laurey: cho tôi gặp ông chủ, tôi có chuyện muốn nói.

Sia: xin hỏi là có chuyện gì ạ?

Laurey: cậu là ông chủ sao?

Sia sượng cả mặt nghiêm túc hẳn: để tôi đi hỏi ý ông chủ sẽ báo lại cho cậu. Truyện Đông Phương

Laurey đi theo sau lưng Sia, bước chân của cậu nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đi đến sau lưng mà Sia không hề biết, đi băng qua những sàn gỗ đến sâu bên trong cửa hàng, phía sau là một trang viên rộng lớn có phòng gỗ, cửa trượt Shoji.

Sia vừa mở cửa, quỳ xuống dưới sàn gỗ, phía trước là một ông lão đang hút tẩu thuốc dài.

Sia: thưa ông chủ, có người nói muốn gặp ông, cậu ta có vẻ rất ngạo mạng như đã biết được gì đó.

Kazuma lơ là thổi làn khói dầy đặc tan tan trong không gian trong suốt.

Kazuma: chỉ là bọn vòi tiền, dọa đuổi chúng đi, đừng làm khách hàng sợ.

Laurey bước ra từ sau cánh cửa khiến Sia sợ hãi quỳ mộp đầu xuống sợ ông chủ trách phạt.

Laurey đứng dõng dạt nói: tôi còn tưởng ông làm sao mới có được cơ ngơi như vậy, không ngờ chỉ là một chút mánh khóe, bỏ nhựa đào heo vào sữa tắm cũng làm được.

Kazuma khi vừa nghe đã đặt tẩu thuốc xuống, ánh mắt ông ta kiên định đáng sợ long sồng sộc nhìn thẳng vào Laurey, cậu không sợ nghẹ nhàng mỉm cười đáp trả lại.

Kazuma: cậu muốn điều kiện gì?

Laurey: nếu tôi vạch trần ông thì sự nghiệp của ông sẽ tan tành, nhưng làm vậy cũng chẳng có lợi ích gì cho tôi, tôi đến để thỏa hiệp, nếu ông chia cho tôi 10 phần trăm lợi nhuận hằng tháng chuyện này sẽ được giấu kín.

Kazuma vỗ tay hai cái lớn: những vệ sĩ từ khắp mọi phía đã núp sẵn xuất hiện, nhanh chóng bao vây căn phòng.

Kazuma: mời khách dùng trà đi?

Sia đi bằng đầu gối đến rót trà cho Laurey, cậu không hề sợ đưa lên miệng thổi rồi mới nếm thử.

Laurey: không phải một trong những loại trà ngon nhất cũng tàm tạm.

Laurey: ai lại một mình đến đây để rồi bị ông vây bắt, trước khi đến đây tôi có biết ông có một người ông luôn nặng tình sống ở Ponnan, tôi có thuê người, nếu tôi không liên lạc 1 ngày thì Eliot của ông sẽ bị giết chết, tôi hứa nội tạng của cậu ta sẽ được xắp xếp để treo gọn ghẽ trên tường thành.

Kazuma đập bàn làm tất cả đồ đạt bị tung lên cao, ly trà đỗ ra sàn, nghiên mực đã mài đổ lên đen nhẻm chiếc bàn nâu gỗ.

Kazuma: ngươi dám?

Laurey: một câu mà tôi hay nói, có nhiều thì mất nhiều, đối với ông tôi có chết hay không cũng không quan trọng bằng Eliot có vui hay không, nếu tôi mạng tôi đổi mạng cậu ấy, để ông đau khổ cả cuộc đời về sau, tôi cũng cam lòng.

Laurey đưa những ngón tay chạm xuống sàn gỗ: gỗ sồi là loại dễ cháy, chỉ cần tia lửa nhỏ để biến gia trang này thành than vụn, ông nên suy nghĩ kĩ càng.

Kazuma tức đỏ mặt tía tai, hàm răng nghiến chặt trừng mắt dọa Laurey nhưng con người kia lại dửng dưng chẳng sợ lấy một phần nào, cũng chẳng thèm nhìn lấy.

Kazuma: vậy cậu cứ đi về trước, tôi sẽ cho người mang tiền đến.

Laurey: lời nói miệng thì là gió bay thôi.

Laurey: nhất định phải kí giao ước.

Kazuma bình tĩnh trở lại, ông suy nghĩ thấu đáo ngồi ngay ngắn trước cái bàn, cầm cây bút ngay phết lên vệt mực đổ trên sàn ghi giao ước.

Laurey cầm lên xem qua rồi kí tên vào: ừm, ông đúng là người làm ăn biết nặng nhẹ.

Laurey vẫn bán hàng như mọi khi, lúc tan làm đã là buổi tối khuya, cậu ăn mặc kín cả người đi trên con phố đã thưa người một mình, cảm giác bất an như có ai đó bám theo, cậu chạy nhanh vào những con hẻm muốn cắt đuôi nhưng họ vẫn đuổi theo, di chuyển không còn như gió mà đã thấy được hình dáng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play