Cửa kính không phải là không mở được nhưng phải dùng đến sức người tự tay mở, đám tang thi chỉ biết lao thân về phía trước như kia thì đương nhiên là không mở được rồi.

Vậy là Trần Thiên liền phân công công việc, muốn lên tầng trên thu thập thì nhất định phải đi qua cửa này. Hai người sẽ phụ trách đến gần mở cửa, đám người còn lại sẽ ở phía đối diện cửa, chỉ đợi bọn tang thi chạy ra liền sẽ nổ súng.

“Nghe rõ này, tất cả cứ nhắm thẳng vào đầu chúng mà bắn, nếu không thì dù tay chân có rụng rời thì chúng vẫn sẽ có thể lao về phía trước được. Đầu chính là điểm yếu của chúng.”

Tất cả chắc tay súng, xếp thành ba hàng trước sau, hàng đầu cầm súng, hàng hai và ba thì cầm vũ khí cận chiến.

Triêu Chân và một người nữa phụ trách mở cửa.

“Bắt đầu đây! 1_2_3!”

Theo tiếng hô, cửa kính dần được mở ra, năm sáu con tang thi chen chúc nhau mà lao ra ngoài. Những người đợi sẵn đối diện chỉ chờ có thế liền lập tức nổ súng!

Đám thanh niên cùng Triệu Hàm Hiểu và Dư Phỉ chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy, ai cũng là vẻ mặt khiếp sợ, một lời khó nói hết.

Mười một con tang thi lần lượt lao đến, vô tri vô giác xông đến trước nòng súng, thi thể thay nhau nằm la liệt trên mặt đất. Để cho chắc chắn, Trần Thiên còn tiến lên xem xét một hồi mới để mọi người tiến vào trong. Tầng ba là khu thực phẩm, nước ngọt cùng đồ ăn vặt hay đồ đóng hộp vẫn còn lại khá nhiều.

Cả hội nhanh chóng thu thập hết đồ vặt rồi di chuyển tiếp lên lầu bốn, trên đây cũng có tới ba, bốn con tang thi đang lởn vởn.

“Trên đây toàn là đồ nội thất, giường chiếu cùng quần áo, có cần hốt nốt hay không?” Đăng Thanh Đồ hỏi.

“Có, ở đây có khu bán đồ dã ngoại, mấy đồ đó chúng ta vẫn còn cần dài dài.” Triêu Chân trả lời, ở mạt thế thì đồ dã ngoại đối với bọn họ rất có ích. Vậy là lần nữa để tiết kiệm đạn dược, bọn họ lại đi vòng qua đám tang thi, tránh đụng độ với chúng.

Sau khi lấy xong đồ, đương lúc bọn họ muốn rời khỏi tầng bốn, Dư Phỉ lờ mờ nghe thấy có tiếng người kêu cứu mạng, dường như sợ đám tang thi bên ngoài chú ý, cho nên giọng vô cùng nhỏ.

Cậu dừng bước lại nói với mọi người: “Khoan đã, hình như tôi nghe thấy có người đang kêu cứu.”

Một cậu thanh niên cũng dừng lại theo: “Ban nãy tôi cũng nghe thấy, cơ mà tôi thấy mọi người không phản ứng gì, còn tưởng mình nghe nhầm.”

“Cậu nghe thấy ở đâu?” Trần Thiên hỏi.

Cậu ta mượn chiếc đèn pin từ tay Triệu Hàm Hiểu rồi chiếu về cánh cửa nhỏ ở bên trái cách bọn họ chừng hai mươi mét, ngoài cửa có bốn, năm tang thi đi qua đi lại bên ngoài: “Lúc chúng ta đi qua đó, tôi đột nhiên nghe thấy bên trong vọng ra tiếng, giọng cũng không lớn, cứ như muỗi kêu vậy.”

“Chúng ta qua xem một chút.”

Bọn họ dùng đồ vật ném đến bên cầu thang thoát hiểm, đồ bị ném vào trong rơi vào cầu thang rồi lăn từ trên xuống, thành công tạo tiếng động dẫn bọn tang thi đi theo sau.

Cain cầm đèn pin đi trước, mấy người nối đuôi nhau đi về phía cánh cửa bên kia.

“Bên trong có ai không?”

Vừa nói xong bên trong lập tức có người lo lắng, nức nở trả lời:

“Có, có, có! Chúng tôi trong đây có hơn chục người, xin hỏi bên ngoài còn có quái vật ăn thịt người hay không?”

“Có nhưng đều cách khá xa rồi, mọi người có thể tranh thủ nhanh chóng chạy khỏi đây.”

Cain nói xong quay đầu lại nhìn thì liền thấy Trần Thiên đang đứng bên gần lối thoát hiểm, nhẹ nhàng không một tiếng động mà đóng cánh cửa lại, thành công ngăn cách tang thi bên trong.....

“.....”

“Đều đã an toàn rồi, ở ngoài này không có tang thi nữa đâu.”

Người ở bên trong nghe vậy, cuống quít mở cửa ra, vừa trông thấy người sống liền bật khóc lên.

Triêu Chân không chịu được tiếng khóc của mấy người, không thể làm gì hơn là hù dọa họ một phen:

“Mấy người mà còn khóc nữa sẽ lại thu hút đám quái vật ăn thịt người tới đây nữa đấy.”

Câu dọa này rất có tác dụng, mười ba nhân viên bán hàng trong siêu thị và một dân thường vội vàng kìm nén tiếng khóc, không dám hó hé nửa lời nữa.

Trần Thiên lúc này đi đến dục bọn họ:

“Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.”

“Được.”

Sau khi nhóm Trần Thiên ra khỏi cửa siêu thị, lập tức tiêu diệt đám tang thi ở cửa và xung quanh siêu thị, hôm nay ngoài vật tư ra thì còn lại thu được chính là mười tám người. Cũng may xe họ đưa đi chính là xe lớn, thêm gần hai chục người cũng không vẫn đề gì.

Bên đây có vẻ khá thuận lợi, thế nhưng bên đoàn Dương Thuấn Hành và Trương Hán thì có vẻ lại không mấy khả quan cho lắm...

Tiệm tạp hóa bên chỗ họ cũng không có gì đáng lo, nhưng thứ yếu ở đây chính là đương lúc bọn họ sắp lên xe trở về thì bỗng phát hiện ra rằng bên cạnh gần tiệm tạp hóa còn có một nhà hàng lớn.

Đầu Trương Hán liền nhảy số, nhà hàng lớn như vậy, chắc hẳn bên trong sẽ có rất nhiều đồ thực phẩm có thể ăn được.

“Chi bằng chúng ta vào trong đó xem xét một lượt qua, kiểu gì cũng phải có đồ ăn được.”

“Vậy thì vào đó xem xem.” Dương Thuấn Hành dẫn đầu tán thành.

Bốn người được phân công ở lại xe để trông trừng, còn sáu người nữa thì cùng rồng rắn lên mây tiến vào nhà hàng.

Trong hoàn cảnh cả thành phố đang loạn lạc, làm gì có mấy người còn tâm trạng đi ăn tiệc đâu cơ chứ, thế nên trong nhà hàng này cũng không có nhiều tang thi, nhìn đồ mặc trên người thì có lẽ đều là nhân viên ở đây.

Dương Thuấn Hành tùy ý ra tay nã vài phát súng liền có thể sử lý nhanh gọn đám tang thi, bọn họ cũng rất nhanh chóng tìm được kho dự trữ thực phẩm và phòng bếp. Đồ ở đây đa phần đều vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên lại có vẻ quá tải so với xe của bọn họ.

“Có cần gọi thêm chi viện không?” Hướng Lan cũng cùng tham gia vận chuyển đồ với mọi người hỏi.

“Không cần đâu, bên ngoài có rất nhiều xe bỏ không, chúng ta tùy tiện lấy một cái cũng được.”

Người đáp lại cô là chàng trai tên Gia Huy, anh ta chính là lính đánh thuê từ đội của Dương Thuấn Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play