“Tôi phải vào lớp rồi. Đến trường thì nhắn cho tôi. Nhất định phải thưa với giáo viên tình trạng sức khỏe của cậu, nếu không ổn thì xuống phòng y tế.”
– Vâng.
“Chú ý xuống cho đúng trạm buýt đó.”
– Vâng.
Nghe câu trả lời chắc chắn xong, tôi cúp máy. Tôi vặn mức nước lạnh nhất ở bồn để rửa mặt rồi nhìn lại mình trong gương.
Đây là ‘vẻ mặt như thế’ mà Cheon Sang Won đã nói sao?
Hai mắt tôi đỏ hoe, tôi đưa mu bàn tay dụi thật mạnh. Vã nước lạnh lên mặt một lúc, cơn sốt mới dần dần nguội đi.
Trên đường về lớp, nước rửa mặt chưa lau hết chảy xuống cổ, thấm ướt cả áo đồng phục. Vải áo dính vào người nhanh chóng ấm dần rồi nóng lên, thật khó chịu.
*
Cha Yeo Woon đang sốt hầm hập. Vậy nên tôi mới bảo cậu đi bệnh viện rồi còn gì – tôi chỉ muốn mắng cậu ấy như vậy một trận nhưng rồi đã phải ba lần phải cố nhịn.
“Bộ dạng thế này mà còn muốn đến trường làm gì hả?”
Vừa tới giờ ăn trưa là tôi chạy ngay đi xem Cha Yeo Woon thế nào, và trông cậu ấy đúng là thật thảm. Không kém gì khi tôi phát hiện ra cậu ấy xỉu ở nhà lần trước.
Cũng may là lôi được cậu ấy tới phòng y tế, lúc này, ánh mắt cậu ấy đã dần định thần trở lại. Lúc nằm gục trên bàn trong cái phòng học ồn ã, cậu ấy đã trong trạng thái không còn tỉnh táo nữa.
“Chủ nhiệm với cô phòng y tế bảo em về sớm.”
“Ai mà có mắt cũng sẽ đều nói thế thôi.”
Thằng bé mặt mũi đỏ bừng đầm đìa mồ hôi lạnh thế này mà để ngồi trong lớp như vậy, người dạy chắc cũng không thể yên tâm mà dạy được.
Uống hai viên giảm sốt cô ở phòng y tế đưa rồi mà trông Cha Yeo Woon vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Tôi áp tay lên trán cậu ấy, nóng như phải bỏng.
“Giờ cậu về nhà đi. Về rồi nghỉ ngơi cho kỹ vào.”
“Em không về.”
“Sao vậy? Giáo viên bảo về rồi mà.”
“Em sẽ về cùng với tiền bối.”
“Sao cậu lại ương bướng thế hả?”
Đã ốm sắp chết đến nơi rồi mà còn cố gắng gượng ở lại trường để cùng về với tôi là sao? Nhưng Cha Yeo Woon lại vô cùng nghiêm túc.
“Vậy cậu nằm đến tiết 5, nếu vẫn ốm thì về nhà.”
“Em không…”
Chắc là lại nói ‘Em không muốn’ nữa đây mà, tôi vội đưa tay bịt miệng cậu ấy lại trước. Cha Yeo Woon nhìn tôi với ánh mắt đầy ấm ức, nhưng cũng không gạt tay tôi ra.
Hơi thở cậu ấy chạm vào lòng bàn tay tôi. Có lẽ vì sốt nên hơi thở cậu ấy nóng sực. Tôi cảm thấy rõ môi của cậu ấy chạm vào tay mình.
Ngực tôi lại quặn lên bứt rứt nhột nhạt đầy khó chịu. Nếu được thì tôi cũng muốn thò tay vào bên trong lồng ngực mà gãi một trận cho rồi.
“Tôi phải đi đây.”
Tôi vừa định đứng dậy khỏi giường thì Cha Yeo Woon nắm lấy tay tôi.
“Chuông vẫn chưa reo mà.”
“Tại tôi có chút chuyện cần nói với Sang Won.”
Thật sự là vậy. Tôi phải hỏi Cheon Sang Won xem hôm nào Seulgi ra viện. Con chó cần theo dõi thêm vài hôm nữa, cậu ta cũng lại nhờ tôi hôm nào nó ra viện thì cùng tới đón, và tôi đã đồng ý với cậu ta rồi.
Cha Yeo Woon đương nhiên là không biết chuyện này, cậu ấy nắm tay tôi chặt tới mức muốn gãy cả xương. Tuy hơi đau nhưng tôi không gỡ tay cậu ấy ra.
“Nói chuyện gì vậy ạ?”
“Thì mấy chuyện lặt vặt thôi.”
“Nói chuyện gì?”
“Giờ cậu đang nói trống không với tôi đấy hả?”
“… vậy ạ?”
“Giờ cậu mới thêm ‘vậy ạ’ vào thì thành kính ngữ sao?”
Đột nhiên từ phía sau, hai cánh tay vòng tới ôm lấy tôi. Tấm thân đang sốt nóng bừng bừng của cậu ấy áp chặt vào lưng tôi.
“Anh đừng đi.”
Giọng Cha Yeo Woon như thấm vào tai tôi. Tiếng cậu ấy nghe gấp gáp hơn bình thường, xen lẫn với hơi thở đứt quãng.
Lồng ngực dán chặt vào lưng tôi đang đập thình thịch. Hai tay cậu ấy ôm xiết lấy tôi như nhất quyết không buông. Tất cả những chỗ cậu ấy chạm vào tôi đều đang nóng rực.
Cơn sốt cũng đã lây sang cả tôi. Nóng quá.
“Ở lại với em.”
“……”
“Tiền bối, em…”
Cảm giác như ngay lúc này đây, cậu ấy sẽ nói lời thích tôi.
“Cha Yeo Woon, đừng làm thế.”
Tôi cần phải gỡ cậu ấy ra rồi đứng dậy, nhưng tôi không sao làm thế được. Tôi đã nắm lấy cánh tay cậu ấy để gỡ ra rồi nhưng vẫn không sao làm thế được.
Cảnh tượng trong phòng y tế bỗng như toàn một màu trắng nhức mắt. Toàn thân tôi cũng nóng rực lên theo cậu ấy, mồ hôi rịn cả ra cổ tôi nhớp nháp.
“Nóng quá. Buông ra đi rồi nói.”
“Anh hôn rồi ạ?”
Tôi vừa quay nửa người lại định đẩy cậu ấy ra thì câu hỏi đó chợt vang lên. Nãy giờ bị ôm từ phía sau nên tôi không nhận ra, ánh mắt Cha Yeo Woon còn nóng bỏng hơn cả tấm thân bị sốt của cậu ấy.
Tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì nữa. Cảm giác thật phi hiện thực.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Không phải là thế ạ?”
“Làm sao mà có chuyện đó được?”
“Nhưng anh đã làm vậy với Tak Joon Ho mà.”
“Này, với cậu ta… Dù sao thì cũng không đời nào có chuyện đó. Cậu nằm xuống ngủ đi.”
“Nếu tiền bối chịu hôn em.”
Cha Yeo Woon bỗng thở hổn hển, như thể chính cậu ấy cũng không tin nổi mình vừa đột nhiên nói ra câu đó.
Nhưng lời đã nói ra rồi thì chẳng thể nào thu lại được. Cả tôi và Cha Yeo Woon đều biết rõ điều đó.
“Nếu anh hôn em, em sẽ ngoan ngoãn nằm nghỉ.”
Chỉ còn nghe thấy tiếng thở của tôi và Cha Yeo Woon. Chúng tôi chẳng hề làm gì nhưng cả hai đều thở gấp gáp như thể vừa mới đánh nhau một trận.
Chúng tôi vẫn đang ngồi rất sát nhau, đầu tôi đang hơi cúi xuống. Nếu muốn, tôi chỉ cần khẽ cúi xuống thêm chút nữa là môi chúng tôi đã có thể chạm vào nhau.
Cha Yeo Woon vẫn nhìn tôi đăm đăm, như thể chỉ mong điều đó xảy ra. Tôi thấy miệng mình nóng rát. Tôi lại khó nhọc nuốt nước bọt.
“Cậu tỉnh táo lại đi. Đừng để sau này phải hối hận.”
“Biết là như vậy.”
Cậu ấy đột nhiên nói trống không. Ánh mắt vẫn nhìn tôi không dứt.
“Có khi sau này em sẽ hối hận, em biết là như vậy, nhưng càng lúc em càng thấy khó có thể chịu đựng được nữa rồi.”
“…….”
“Hôm qua em cũng không ngủ được, vì nghĩ tới tiền bối.”
“Này, người cậu nóng quá.”
Tôi định bảo ‘Vậy nên cậu buông tôi ra đi’.
“Là tại tiền bối đấy.”
Cha Yeo Woon lại vòng tay qua thắt lưng tôi kéo lại mà ôm. Hai cánh tay cậu ấy ghì xiết lấy tôi chặt cứng. Môi cậu ấy cứ liên tục sượt qua da thịt tôi nhột nhạt.
“Vì nghĩ tới tiền bối… nên em mới sốt.”
Rõ ràng là bây giờ cậu ấy đang mê sảng vì cơn sốt đó. Cứ nhìn những hành động táo bạo của cậu ấy là đủ thấy.
Vấn đề là tôi không đẩy cậu ấy ra được.
Vấn đề là chính cổ họng tôi cũng khát cháy trước giọng nói đã khàn đi của Cha Yeo Woon.
“Cậu định đến làm bạn cũng không được nữa đúng không?”
Chật vật mãi tôi mới cất được tiếng. Vừa cự tuyệt, vừa đe dọa.
Loay hoay một hồi với hai cái cổ tay có khớp xương nhô lên thật đẹp của Cha Yeo Woon, mãi tôi mới gỡ được tay cậu ấy khỏi người mình.
Tôi gắng hết sức không để ý tới Cha Yeo Woon. Đứng dậy rồi mà hai chân tôi cảm giác vẫn tê cứng.
Ra khỏi phòng y tế, tôi rảo bước mỗi lúc một nhanh hơn.
[Bạn đang cách ‘Khu vực tình yêu tối thượng’ 1m]
Mặc kệ con số đang tăng dần, tôi chạy hai bậc thang một lúc để lên lầu. Thật nhanh như thể muốn chạy trốn khỏi đây.
[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Nhưng dù tôi đang đi xa dần, Cha Yeo Woon vẫn đang nghĩ tới tôi.
[Độ yêu thích: 33]
“Đừng vậy mà, Cha Yeo Woon.”
Tôi nhìn ô cửa sổ thông báo mà lẩm bẩm, dù cậu ấy sẽ chẳng thể nào nghe được. Đang lên cầu thang, tôi phải dừng lại đứng dựa vào lan can.
“Đừng vậy mà.”
Câu này thì rút cuộc không biết là nói với Cha Yeo Woon, hay là với bản thân tôi nữa.
Vì chính tôi mới là người phải tỉnh táo lại.
Đứng tì trán vào lan can, tôi thấy trán mình nóng rực. Tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
*
[Độ yêu thích hiện tại: 33]
Cha Yeo Woon tiêu rồi.
[Tiền bối]
[Em xin lỗi về chuyện hôm qua]
[Anh về nhà rồi ạ?]
[Tiền bối]
[Sao hôm nay anh không đọc tin nhắn của em?]
[Anh nghe điện của em đi]
“Vậy là từ sau đó, anh ấy lơ cậu luôn hả?”
Lướt xem thử một loạt tin nhắn không lời đáp kia xong, Ahn Shi Ah thở dài, để điện thoại của Yeo Woon xuống bàn rồi kết luận.
“Vụ này… đúng là hỏng rồi thật.”
“Hỏng thật ấy hả?”
“Hỏng bét luôn. Tự nhiên cậu đòi oppa hôn cậu miếng coi hả?”
“Tôi không có nói kiểu đó.”
“Dù sao thì cũng thế cả thôi. Vậy là còn chưa ngỏ lời cho đàng hoàng mà đã nhào vô đòi hôn ấy hả?”
“……”
“Tôi đã nói là anh ấy là ải khó rồi đúng không? Phải tiếp cận cho tinh tế vào chứ.”
“Đột nhiên buột miệng nói ra như vậy, cậu bảo tôi phải làm sao?”
“Thì dù có phải bịt miệng cũng cố mà nhịn đi chứ sao?”
Chẳng biết phải nói sao. Yeo Woon gục đầu xuống ấm ức.
Hồi đầu, Myung Ha đã từng tránh mặt Yeo Woon, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị anh ấy thẳng thừng ngó lơ tin nhắn như vậy.
Mình đã làm bậy nghiêm trọng tới mức đó sao? Nghĩ ngợi mãi, cậu đi hỏi ý kiến Ahn Shi Ah thì cô bạn nhanh chóng kết luận luôn giùm cậu. Cực kỳ nghiêm trọng luôn.
“Dù gì thì cũng gây ra rồi nên cũng đành chịu thôi.”
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Bỏ cuộc đi.”
“Shi… Shi Ah à.”
Ngồi chỉnh ảnh bên cạnh, Kyung Hoon dè dặt lên tiếng nhắc nhở Shi Ah.
Do mở shop online mới, nhiều việc chồng chéo nên Shi Ah không hẹn gặp bên ngoài được, vậy nên Yeo Woon tới nơi làm việc của Shi Ah. Gọi là nơi làm việc nhưng thực ra là nhà của hai anh em.
“Anh hai học cùng lớp với anh ấy mà. Anh hai thấy mấy hôm nay anh ấy thế nào?”
“Myung Ha ấy hả? Thì trật tự… chịu khó học bài. Dạo này đúng là trông cậu ấy cứ thất thần. À, với lại cũng hay ngồi thừ người ra nhìn vào hư không ấy.”
“Vụ đó thì chính anh hai cũng vậy mà. Chuyện ngày thường ở huyện.”
“Vậy hả…”
“Ừ. Ở lớp em cũng có tới bốn đứa hay ngồi thất thần lẩm bẩm một mình cơ. Chắc lên cấp 3 học lắm quá nên tụi nó cũng muốn mất trí luôn rồi.”
Ngồi nghe hai anh em tán gẫu, Yeo Woon mở điện thoại ra xem. Cái điện thoại vốn hầu như chỉ dùng để báo thức, sau khi lưu số của Myung Ha thì đã trở thành đồ vật mà cậu liên tục lấy ra kiểm tra.
[(Có tin nhắn ảnh)]
Trên màn hình hiện ra cửa sổ thông báo. Yeo Woon lập tức bấm mở tin nhắn.
Trong hộp thoại hiện lên bức ảnh chụp Myung Ha khoanh tay gối đầu nằm ngủ trên bàn.
Chắc là chụp ở chế độ selfie nên ở một góc màn hình hơi nghiêng, còn thấy cả bàn tay cầm điện thoại và một nửa khuôn mặt ai đó.
Nhận ra đó là hình chụp của Sang Won với Myung Ha, Yeo Woon đứng bật dậy.
“Này! Cha Yeo Woon, đi đâu thế?”
Sau lưng, Shi Ah hét lên gọi nhưng Yeo Woon đã đi như chạy ra ngoài cửa.
Trong lúc đợi thang máy, cậu cũng bồn chồn nhìn màn hình. Rút cuộc tại sao hôm nay tiền bối cũng lại ở cùng tên khốn kia, sao tiền bối lại ngủ chứ, liệu tên kia có lại giở trò gì với tiền bối không… bao nhiêu câu hỏi rối bời trong đầu cậu.
[(Có tin nhắn ảnh)]
Lại một bức ảnh nữa gửi tới. Lần này chụp Myung Ha sát hơn hồi nãy. Bức ảnh đầu tiên còn nhìn thấy tới dưới đầu gối, nhưng bức này chụp sát, chỉ lấy khuôn mặt của tiền bối.
Một ngón tay chắc là của Sang Won đang chọc vào má tiền bối. Dễ thương thật đấy… à không, đang nghĩ chuyện khác cơ mà.
“Thằng điên này.”
Câu chửi bật ra sôi sục.Lúc này, thang máy mới từ tầng hầm đi lên, Yeo Woon trừng trừng nhìn bảng điện tử rồi chạy xuống thang bộ.
Gọi điện thì chỉ toàn thấy tiếng chuông reo. Cố tình kéo dài một hồi như thể trêu tức, cuối cùng thì đầu kia cũng nghe máy. Phía bên kia không phải là giọng tiền bối, mà là cái giọng lúc này cậu không muốn nghe nhất.
– À lố. Đây là điện thoại của Tae Myung Ha, và tôi là Cheon Sang Won đây ạ.
“Cậu đang ở đâu?”
– Đang hẹn hò.
“Chuyển máy cho tiền bối đi.”
– Hyung đang ngủ bên cạnh tôi mà?
“Chuyển máy đi.”
– Tôi không thể làm thế được. Giờ anh ấy sẽ cùng tới nhà tôi, hay là cậu tới đó luôn đi.
“Nhà cậu ở đâu chứ, mịa…!”
Điện thoại cúp cái bụp.
Rõ ràng là khiêu khích đây mà. Yeo Woon biết là vậy nhưng cơn giận vẫn bốc lên tận tỉnh đầu.
“Nhà Cheon Sang Won ở đâu vậy?”
Nhưng cũng may là có ngay người để hỏi.
– Nhà Cheon Sang Won á? Tự nhiên sao lại hỏi?
“Ở đâu?”
[HẾT CHƯƠNG 44]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT