“Thấy chưa. Với kiểu chỉ gặp người mình thích mới chịu nhích ấy mà, hẹn hò cực kỳ khó luôn.”

“Tiền bối… tốt với tôi lắm.”

Yeo Woon chật vật mãi mới nói hết câu. Dù sao đi nữa, đối xử tốt thì chẳng phải vẫn còn cơ hội sao?

“Đấy cũng là vấn đề đó.”

Chút hy vọng mong manh đó cũng bị Shi Ah đập tan luôn.

“Theo như tôi thấy thì anh Myung Ha đối xử với cậu quá là giống với trẻ con. Đúng là anh ấy có vẻ đối với ai cũng vậy, nhưng với cậu thì cưng như trứng mỏng còn gì. Đối xử đặc biệt luôn.”

“Tôi cũng biết vậy…”

“Cảm giác không phải với hậu bối, mà như với em ruột ấy. Hoặc là với cháu.”

“Tiền bối với tôi chỉ cách có một tuổi thôi.”

“Ai mà chẳng biết? Tôi nói ở ngoài nhìn vào thì cảm giác như vậy đấy chứ. Nói tóm lại là còn xa mới giống cảm giác yêu đương.”

Nghe thấy ghét ghê nhưng chẳng làm sao phủ nhận được. Yeo Woon cầm ly cà phê tu ừng ực. Uống mà vẫn thấy cổ khát khô.

Anh em, gia đình. Cố lắm thì cái danh xưng ổn nhất cũng chỉ là tiền bối hậu bối thân thiết mà thôi.

Thậm chí chính miệng tiền bối còn nói cậu là bạn tốt nữa mà. “Chúng ta làm bạn đi” cơ đấy. Nghe câu đó xong về nhà, Yeo Woon đã thức chong chong suốt cả đêm.

“Theo như tôi thấy thì Cha Yeo Woon, cậu không có hy vọng đâu.”

Giằng lấy cái ly khỏi tay Yeo Woon, Shi Ah nói rành mạch từng tiếng như vậy.

Nhưng Ahn Shi Ah nói thật có lý. Dù không muốn nghe nhưng chẳng sai câu nào.

“Từ bỏ nhanh gọn đi. Cứ bám lấy người không thích mình thì chẳng đi đến đâu đâu. Vì dù tiếp tục thế này đi nữa, tình cảm hai bên chênh lệch quá nên vẫn khó lắm. Tôi đã thấy nhiều ca rồi nên tôi biết, hầu như chẳng có ca nào nên chuyện cả.”

“Tiền bối có không thích lại tôi giống như tôi thích tiền bối thì cũng chẳng sao cả. Dù không thành thì tôi cũng không thể từ bỏ được, có lẽ vậy.”

Oaaa. Shi Ah khẽ thốt lên cảm thán.

“Ra là cậu thích anh Myung Ha đắm đuối luôn rồi.”

“…….”

“Cũng phải, tôi mà là cậu thì chắc tôi cũng thích anh ấy.”

“Đừng có mà thích.”

“Đấy là nói nếu tôi là cậu cơ mà. Chứ tôi thì khác cậu, tôi chẳng có cái sở thích tự đâm đầu vào level khó, biến mình thành bên yếu thế hơn mà tự đày đọa tinh thần. Tôi sẽ chỉ hẹn hò với người thích tôi thôi.”

Cậu đúng thật là! Shi Ah lắc lắc cái ly chỉ còn lại đá. Tiếng đá va vào nhau vang lên như tiếng chuông.

“Tôi giúp cậu nhé?”

Trong số những người Yeo Woon quen biết, Ahn Shi Ah là nhân vật duy nhất có thể giúp được cậu chuyện liên quan đến yêu đương.

Mà bây giờ, Yeo Woon đang vô cùng cần được giúp đỡ.

“Giúp tôi đi.”

“Làm ơn giúp em đi ạ. Cậu nói như vậy đi.”

“……”

“Chị Shi Ah, làm ơn giúp em đi ạ. Cậu nói đi.”

Yeo Woon xiết chặt nắm tay mà nhìn Shi Ah chằm chằm. Shi Ah nở một nụ cười đắc thắng.

*

[Nhiệm vụ bổ sung: Hãy cùng Cha Yeo Woon kết thêm bạn bè.]

[Nhiệm vụ bổ sung đã hoàn thành]

Tự nhiên thông báo hiện ra làm tôi giật cả mình. Giờ thì tôi đã quen dần với việc cửa sổ thông báo đột nhiên hiện ra, nhưng nội dung này thì lạ thật.

“Bạn bè?”

Sao đột nhiên lại thế này?

Cha Yeo Woon đã có bạn mới mà tôi không biết chăng? Là ai chứ? Tôi thử điểm nhanh lại các ứng cử viên. Cheon Sang Won, tuyệt đối không phải rồi. Ahn Kyung Hoon, Ahn Shi Ah… Sao mà còn chưa được tới ba người thế này.

[Phát sinh phần thưởng]

[Bạn có thể biết được trước đây Cha Yeo Woon mong muốn nhất điều gì.]

[Bạn có muốn xác nhận bây giờ không?]

Thông báo lại tiếp tục hiện ra. Vừa giống mà cũng lại vừa khác với thông báo trước đây. Mong muốn của Cha Yeo Woon trước đây, chứ không phải bây giờ. Vậy là mong muốn trước đây khác với bây giờ chăng?

Tới đây đương nhiên là tôi nghĩ tới mong muốn của cậu ấy bây giờ rồi. Tự nhiên mặt tôi nóng bừng cả lên.

“Cậu Myung Ha, lại đây chút!”

Có tiếng gọi lanh lảnh từ phía nhà bếp. Tôi vội định thần rồi bước ra ngoài.

“Vâng, tới liền.”

Chẳng biết tôi sẽ được nhìn thấy mong muốn gì, nhưng giờ không phải lúc xao nhãng. Tôi đang làm việc.

“Giao hai khu này là được, đúng không ạ?”

“Ừ. Có thêm block 204, nhìn kỹ nhé.”

“Vâng.”

Xem lại số tòa nhà trên tờ giấy note mà chủ quán đưa xong, tôi khoác cái thùng giữ nhiệt lên vai. Ra khỏi căn bếp nhỏ là thấy ngay bên trong cửa tiệm gọn gàng và giản dị. Ra khỏi cửa tiệm là thấy ngay trước mắt các block chung cư trải dài.

Gần đây, tôi đã tăng thêm việc part time cuối tuần.

Mỗi khi Ahn Shi Ah gọi, tôi vẫn sang làm thêm bên shop online, tôi còn mấy lần đứng làm model nam cho nhãn hiệu đồ nam mới ra mắt của cô bé nữa, nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy số tiền dành dụm được còn chưa đủ. Chắc là do ngày xưa, đã có lúc tôi chỉ biết làm việc như điên nên vậy chăng.

Giờ lại đúng giai đoạn rất lằng nhằng, đã vị thành niên lại còn đang đi học. Vượt qua điều kiện ngặt nghèo này, tôi kiếm được công việc làm thêm là giao hàng.

Công việc là đi giao cơm hộp khách đặt ở khu vực quanh cửa tiệm, theo thời gian đã định. Vì vấn đề sức khỏe, một cô mà bà quen phải nghỉ việc nên đã giới thiệu lại công việc này cho tôi.

Cửa tiệm bán theo đơn đặt trước nên số lượng đơn hàng mỗi ngày cũng từa tựa nhau, lại chỉ cần giao quanh mấy khu chung cư là chính nên cũng chỉ cần chạy bộ đi giao là được, rất tiện. Xếp cơm hộp vào thùng giữ nhiệt, đeo lên vai đi giao, cảm giác tôi giống như mấy người đi bán bánh dạo thời xưa.

Lên xuống thang máy vài lần là cái thùng hàng đã gần như rỗng không. Hôm nay giao cũng nhanh thật đấy. Lòng đầy phấn khởi, tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy có tin nhắn mới.

[Oppa ♡]

Trái tim gì thế này. Làm việc với Ahn Shi Ah, tôi cũng khá thường xuyên liên lạc với cô bé. Về cơ bản, Ahn Shi Ah khá là xởi lởi lại láu táu nên nếu nói là thân thì cũng đúng là thân, nhưng tự nhiên lại chèn thêm trái tim thế này, chẳng hiểu ý là gì.

Định nhờ vả gì nên thế chăng? Gần đây, Ahn Shi Ah đúng là cứ thậm thụt nhờ tôi cùng đăng ảnh selfie lên Insta của cô bé để quảng cáo cho shop online.

[Tôi nói trước rồi đó, tôi không để lộ mặt đâu]

[Hứ ♡, anh vẫn cứ cành cao như thế nhỉ ♡]

[Đấy cũng đúng là sức hút của oppa đấy ♡]

[Bỏ trái tim ra đi]

Nhìn áp lực ghê. Thật sự.

[Cô nhỏ sao thế h]

Chưa kịp gõ xong thì đã lỡ tay bấm gửi luôn đi rồi. Đó là vì vừa mới ra khỏi tòa chung cư, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe xe motor trông rất quen.

Đúng là một chiếc xe motor không lẫn vào đâu được. Bề ngoài vẫn được độ lại nổi bật đầy hoành tráng. Rực rỡ không khác gì chủ nhân của nó.

Đây là vấn đề khi làm thêm ở gần trường. Tỷ lệ đụng mặt người quen rất cao.

Có nói chuyện với thằng ranh đó thì chỉ tổ phải nghe mấy chuyện đau đầu. Phải tránh không chạm trán mới được. Tôi thậm chí còn quyết tâm như vậy.

Đang định đi qua thì tôi thấy từ trong con hẻm, khói thuốc bay lên nghi ngút. Mù mịt tới mức ai thấy lại tưởng là cháy nhà cũng nên.

Cheon Sang Won có hút thuốc ngoài đường hay không thì cũng liên quan gì đến tôi chứ. Tôi có phải giáo viên ở trường đâu, mà cũng có phải tuần cảnh ở khu này đâu. Phải lẳng lặng tránh xa rồi nhắn tin báo 112 mới được.

Đang định giả ngơ đi qua thì tôi thấy một đống đầu lọc rơi đầy quanh đôi giày thể thao hàng hiệu đắt tiền. Vài cái đót thuốc còn chưa dụi tắt hẳn, đầu thuốc vẫn còn cháy.

Trời đất, thằng nhãi ranh này điên hả!

Đã hút thuốc thì chớ, lại còn đốt thuốc như bát hương thế kia. Đầu lọc lại còn vất bừa bãi ra đường nữa chứ?

Tới mức này thì không thể nhịn được nữa rồi. Dù có phát sinh chuyện đau đầu thì cũng phải nói cho một câu mới được.

“Cậu làm gì ở đây vậy hả?”

Tôi đá vào mũi giày cậu ta một cái, thằng ranh đang đốt thuốc như cháy nhà kia liền phản ứng.

“Mịa, ai vậy…”

Rồi cả hai chúng tôi cứ thế đột nhiên im lặng.

Chủ nhân của đống đầu lọc kia quả nhiên là Cheon Sang Won.

Nhưng có một điều mà tôi không ngờ tới.

“Cậu khóc đấy hả?”

Khuôn mặt tuấn tú kia đang đẫm nước mắt. Miệng ngậm điếu thuốc, mũi Cheon Sang Won đang đỏ hết cả lên.

Ừm. Cậu ta khẽ hắng giọng đầy vẻ xấu hổ. Chắc là vì ngượng nên Cheon Sang Won không trả lời, cũng chẳng nhìn tôi.

Cậu ta cứ ra vẻ như một tên đầu gấu chẳng biết sợ là gì, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi.

“Có chuyện gì thế?”

“Hình như anh nhìn nhầm người rồi.”

“Sang Won à, tôi biết là cậu ngượng, nhưng nói gì cho lọt tai một chút chứ.”

“Em không phải Sang Won. Anh là ai vậy ạ?”

Diễn sâu quá cơ. Làm như người có ngoại hình như cậu sẵn lắm ấy mà còn cố cãi. Đã định thế này thì ngay từ đâu trốn vào đâu kỹ kỹ một chút mà hút thuốc chứ.

“Trước hết tắt thuốc đi đã.”

Tôi giật luôn điếu thuốc cậu ta ngậm trên miệng rồi dụi tắt. Ngay con hẻm gần chung cư đầy trẻ con đi qua mà lại dám hút thuốc giữa đường thế này, mà lại còn là học sinh nữa. Nghe tôi cằn nhằn như vậy, Cheon Sang Won lắp bắp đầy bối rối.

“Mịa kiếp. Nhục vãi. Anh cứ thế đi qua luôn không được à?”

“Cậu mà bớt hút thuốc giữa đường đi thì tôi cũng đã định vậy rồi đấy. Này, nhặt đầu lọc lên đi.”

“Em cũng đang định hút chừng đó thôi rồi dọn đầu lọc đấy chứ.”

“Đừng xạo nữa, không ai tin đâu, nhặt đầu thuốc lên. Nhanh cái tay giùm.”

Miệng lầm bầm chửi nhưng Cheon Sang Won vẫn nhặt đầu lọc thuốc lên theo lời tôi bảo. Cậu ta hút hết cả một bao. Nhặt tới nhặt lui mãi vẫn không hết.

“Đừng hút thuốc ngoài đường nữa. Phạm pháp đấy.”

“Chậc… Em đã bảo là biết rồi mà.”

“Mà cái đồ vị thành niên thì ngay từ đầu đừng có hút thuốc chứ. Cai đi thằng ranh này. Hại sức khỏe lắm.”

Nhân tiện nhặt đầu lọc thuốc, tôi dọn luôn mấy cái rác vất xung quanh rồi ngồi xuống dưới gốc cây, bên cạnh Cheon Sang Won. Thật may là giao hàng xong sớm nên vẫn còn dư ít thời gian.

“Hyung, anh đúng là kỳ quặc luôn đó, anh biết không?”

Cheon Sang Won càu nhàu. Mặt mũi còn đầy vệt nước mắt đã khô nên trông cậu ta cũng bớt mỹ miều hơn.

“Vậy nên làm sao mà cậu khóc?”

“Em ấy ạ? Em có khóc đâu?”

“Soi gương giùm đi. Sưng hết cả mặt lên rồi kìa.”

“Sao anh cứ nói mấy câu kiểu đó vậy, nhục vãi.”

Để an ủi, tôi lấy lon nước trong túi ra cho, Cheon Sang Won ỉu xìu nhận lấy. Thế rồi sau khi nhận ra đó lon nước quế, cậu ta chẳng buồn mở lon mà đưa trả lại tôi luôn. Cái thằng này, tấm lòng của người ta vậy mà…

“Seulgi bị ốm anh ạ.”

Nghe câu trả lời nghèn nghẹt đó, ý nghĩ về lon nước quế lập tức bay sạch. Tôi vội quay sang nhìn cậu ta.

Là em gái cậu ta chăng? Hay là bạn? Dù là ai đi nữa thì chủ đề cũng nặng nề hơn tôi tưởng. Những lúc thế này, phải an ủi thế nào nhỉ.

“Sao vậy? Ốm nặng lắm hả?”

“Ung thư anh ạ.”

Điên mất thôi. Phải làm sao đây.

Chẳng biết phải nói gì, tôi toát mồ hôi lạnh.

“Chuyện đó… chắc cậu đau lòng lắm… Seulgi là em cậu hả? Còn nhỏ hả?”

“Là ông ạ.”

“Ra vậy. Là ông… hả?”

“Là ông Seulgi nhà em.”

“Khoan đã. Sang Won à, nếu không phải thì xin lỗi cậu, nhưng Seulgi không phải tên người, đúng không?”

“Là con chó phốc sóc trắng nhà em. 12 tuổi.”[1]

Không phải người thì phải nói ngay từ đầu chứ. Nhưng tôi cũng chẳng còn sức mà vặn vẹo cậu ta vì chuyện này nữa.

Con chó 12 tuổi thì cũng chỉ cách Cheon Sang Won vài tuổi. Nhiều khả năng cậu ta nuôi con chó này từ khi cậu ta còn nhỏ. Nghe tin nó ốm mà sốc tới mức khóc giữa đường thế này thì có lẽ cũng chẳng khác gì em ruột.

Được rồi. Chó cũng có thể tên là Seulgi, mà chó đực cũng có thể tên là Seulgi chứ. Điều quan trọng chẳng phải là Seulgi đang ốm, còn thằng bé thì đang khóc sao?

Cheon Sang Won đang ngồi gục đầu như hồi nãy, hai vai trĩu xuống. Tôi vụng về đưa tay vỗ vai cậu ta.

“Chắc là cậu lo lắng lắm.”

“…..”

“Chắc nuôi lâu rồi nên cậu cũng đau lòng lắm. Giờ nó ốm rồi, chắc cậu phải ở bên nó nhiều nhiều vào.”

“…… Hyung.”

Cheon Sang Won gọi tôi, giọng trĩu nặng nghèn nghẹt. Chắc sắp bắt đầu màn chia sẻ đầy nước mắt rồi đây. Cậu ta mà kể lại hồi mới gặp con chó lần đầu thì có khi tôi cũng sẽ khóc mất. Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Hình như em hơi yêu rồi thì phải.”

Thay vì nói chuyện con chó, đột nhiên Cheon Sang Won lại chuyển sang bài ca yêu đương, hai mắt cậu ta loáng ướt. Thằng bé này lại nói gì vậy hả?

“Lần này là tình yêu thật lòng.”

Lại còn tình yêu thật lòng gì nữa đây?

“Nếu từ giờ em thật lòng, anh có chịu đón nhận không?”

Trong lúc tôi còn đơ ra không biết phải nói gì, Cheon Sang Won tấn công dồn dập.

Nghĩ kiểu gì đi nữa, thằng bé này đúng là điên rồi.

[HẾT CHƯƠNG 41]
[1] Độ tuổi 12 ở chó cỡ nhỏ tương đương với khoảng 65 tuổi ở người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play