“Tiền bối nói gì mà cứ như người đã ở bên cạnh chứng kiến em yêu rồi ấy.”
Cha Yeo Woon vừa lầm bầm như vậy là Myung Ha liền vò đầu cậu lia lịa. Mặc dù tóc bị vò cho rối bù còn đầu thì bị ấn nghiêng cả đi, nhưng Cha Yeo Woon chỉ nói mấy câu phản kháng yếu ớt. Thực lòng cậu không thấy khó chịu.
“Chính xác ghê, Cha Yeo Woon.”
“Gì vậy… Em mà thích ai là em sẽ thật tốt với người đó.”
“Có vẻ là như thế thật.”
“Em sẽ đối xử tốt thật mà.”
“Đúng vậy. Nhất định phải thế đấy nhé.”
Kiểu gì thì tiền bối cũng coi như không liên quan gì đến mình phải không?
Khuôn mặt bình thản kia nhìn mà thấy ghét. Nhưng đôi môi kia trông thật là thích biết bao.
Đôi môi đang hé mở thật đẹp, môi dưới đầy đặn, rồi cả cái đầu lưỡi thỉnh thoảng lại thoáng hiện ra để liếm môi, có lẽ là do thói quen.
Lúc hôn đôi môi đó thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Cậu chỉ muốn đi gặp Tak Joon Ho mà hỏi thử cho rồi.
“Nhưng nếu như người em thích lại không thích em thì phải làm sao?”
Miệng cậu tự lên tiếng theo ý nó. Vừa nghe mình nói, cậu vừa nghĩ. Đúng nhỉ. Phải làm thế nào đây?
“Nếu có thể thì đừng thích người như vậy.”
Câu trả lời nghiêm túc hơn mong đợi.
Khuôn mặt Myung Ha phủ bóng một nỗi buồn mà Yeo Woon vốn hiểu rất rõ.
Vậy là Tae Myung Ha cũng đã biết chăng?
Rằng đôi khi trông anh ấy thật cô đơn.
Dù có vóc dáng cứng cỏi hay vẻ ngoài thật rắn rỏi, nhưng những lúc như vậy, anh ấy giống như người tan biến khỏi thế giới này.
Thật chông chênh, và cũng thật đẹp.
“Chuyện đó đâu phải cứ muốn là theo ý mình được đâu ạ?”
“Đúng là như vậy.”
Myung Ha nhăn mặt khẽ cười. Yeo Woon vội cụp mắt nhìn xuống cuốn bộ đề.
Mặt cậu nóng bừng, mắt cậu nhòe đi. Chữ trên bộ đề không nhìn rõ nữa, làm cậu phải dụi mắt mấy lần.
Cậu chẳng tập trung được chút nào. Dù cố nghe Myung Ha giảng bài nhưng ánh mắt cậu cứ liên tục tập trung vào đôi môi anh ấy.
“Hôm nay là ngày cậu chạy kết quả tốt nên cậu tính nghỉ học luôn phải không?”
Rút cuộc đến tận lúc Myung Ha về nhà, cậu vẫn không tập trung nổi. Yeo Woon chỉ đạt được một nửa nội dung mục tiêu học trong ngày, nhưng Myung Ha chỉ nói không sao, lâu cũng có những ngày học không vào như vậy.
Cứ tưởng anh ấy sẽ mắng cậu cơ. Tae Myung Ha thật dịu dàng. Đúng là lạ thật.
Tiễn Myung Ha về rồi, Yeo Woon thất thểu rã rời quay về nhà. Cậu lại ngồi mở sách ra, may mà bây giờ nhìn sách thấy vào hơn lúc nãy.
Đang viết bừa phương trình phản ứng hóa học bên cạnh câu hỏi về hợp chất amoniac, Yeo Woon đứng dậy khỏi chỗ. Cứ viết được một dòng là lại thêm một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.
Ví dụ như tuýp người lý tưởng của Myung Ha là gì.
“Dễ thương, thành thực, rồi gì nữa ấy nhỉ?”
Dễ thương. Trước tiên tạm bỏ qua.
Thành thực. Cái này thì hình như ít nhiều cậu cũng có. Đang sống đời vận động viên còn đi học thì cũng dễ gì mà không thành thực cho được.
Hiền lành tốt bụng. Khó thật. Dù vậy thì đây vẫn là lĩnh vực có thể cố gắng khắc phục được.
Cười lên thật đẹp.
Yeo Woon đi kiếm cái gương cầm tay trong ngăn kéo. Cái gương bằng nhựa mà bà vẫn dùng, ở góc đã bị vỡ.
Dùng tay che phần bị vỡ đi, Yeo Woon nhìn vào gương rồi thử cười. Cậu cố ép hai mép mình cong lên, tới mức cơ miệng run run.
Thật chẳng biết cậu đang làm gì nữa. Cậu bỏ cái gương xuống, che mặt gương đi. Cậu thở dài đánh thượt.
“Á.”
Đầu ngón tay cậu chợt đau nhói, nhìn lại thì thấy ở đầu ngón trỏ bị góc gương vỡ cứa phải, đang ứa ra một giọt máu tròn xoe.
Theo phản xạ, Yeo Woon đưa tay lên miệng ngậm, áp đầu lưỡi lên chỗ vết thương. Nhói nhói. Yeo Woon nhắm chặt mắt lại. Nhói, nhói.
Đau thật.
*
“Anh bị đánh ạ?”
“Tôi có tình để đánh trúng đấy. Một cú thôi.”
Rầm! Tôi vừa nói dứt lời thì một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn lập tức đập xuống mặt bàn. Trong ly, Americano rung lên, đá viên va vào nhau leng keng.
“Ở đâu vậy? Đồ chó này. Phải kiện hết tụi nó rồi tống hết vào tù mới được.”
Mắt Ahn Shi Ah tóe lửa. Chẳng biết cô bé nhìn kiểu gì mà bảo mình giống anh trai. Trước tiên tính cách chắc chắn là không giống rồi đấy.
“Sượt qua má tí thôi. Đừng có lo. Vì cậu ta cũng phải trả giá rồi.”
Mặc dù là trả giá bằng môi.
“Người ta chẳng làm gì, sao đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện chứ? Đầu gấu hả? Côn đồ hả? Thật tình, bọn này bị sao vậy không biết?”
Ahn Shi Ah không dừng lại ở đó, mà còn chửi tiếp thêm vài câu long trời lở đất nữa. Ầm ĩ như vậy mà cũng có ai nhắc nhở.
Chỗ chúng tôi đang ngồi là quán cafe lần trước ngồi cùng với Ahn Kyung Hoon, hóa ra lại là quán của một chị người quen của Ahn Shi Ah. Nhờ vậy mà chúng tôi mới giành được một chỗ ngồi cách xa hẳn những khách khác, và còn lắp cả vách ngăn.
“Oppa, anh có muốn mua thứ gì đó không?”
Mãi mới nguôi được cơn giận, Ahn Shi Ah ngồi quậy quậy cái ống hút rồi bỗng nhiên dò hỏi tôi.
“Tự nhiên sao lại hỏi vậy?”
“Tại may mà có anh giúp, nên em muốn mua gì đó tặng anh.”
Bộ tôi là lính đánh thuê chắc? Kiểu được trả công để đứng ra bênh Ahn Kyung Hoon? Chưa kể đúng ra mà nói thì chính Ahn Kyung Hoon mới là người đứng ra bênh tôi đấy chứ.
“Cô nhỏ đúng là thương anh hai thật đấy. Thôi khỏi. Mỗi vậy mà đã nhận quà thì còn kỳ cục hơn ấy.”
Nhìn phản ứng thì thấy xem ra trước giờ có khá nhiều vụ xung đột liên quan đến Ahn Kyung Hoon. Tôi cũng dần hiểu ra cả việc vì sao hai anh em lại đặc biệt nhạy cảm với những chuyện liên quan đến tôi như vậy. Vì lo lắng nên mới muốn bảo vệ phải không. Vốn dĩ những người đã phải chịu đựng đủ thứ chuyện thì sẽ trở nên sắc bén mà.
“Vậy hay là em mời anh đi ăn nhé? Ăn cái gì thật ngon luôn. Thịt bò nhé?”
“Vụ đó cũng khỏi đi, với lại không biết cô nhỏ có việc làm thêm nào khác không, giới thiệu cho tôi đi?”
Tuy không tự học buổi tối nhưng cũng phải đến trường, còn cuối tuần thì đang làm thêm bên studio, vậy nên tôi cũng đang nghĩ thử xem có làm thêm được gì không. Nghe tôi nhờ, Ahn Shi Ah ngồi sát lại gần tôi, vẻ quan ngại.
“Anh đang có việc cần đến tiền ạ?”
“Cũng không hẳn là có việc gì cần, chỉ là tiền thì lúc nào mà chả cần đến chứ.”
Tôi vô cùng muốn có mấy tài khoản tiết kiệm giống như tôi vẫn dành dụm để đó năm 29 tuổi. Có tiền lương vào đều đặn hóa ra lại tạo cảm giác vững tâm đến vậy sao.
“Với lại tôi cũng thấy lo cho bà tôi nữa.”
Bà là một chuyện, tôi còn thấy lo cho chuyện học đại học của Cha Yeo Woon sau này. Dù có được vào đại học với học bổng toàn phần đi nữa, bắt đầu vào học một cái là tốn tiền khác hẳn với hồi học cấp 3. Dù cậu ấy tiếp tục theo điền kinh thì cũng là vấn đề.
Đây là chuyện sau khi tôi đã trở về thế giới thật, vậy nên tôi cứ làm ngơ cũng được, nhưng tôi lại cứ bận lòng thì biết làm sao đây.
Ahn Shi Ah cũng tự nhiên nghiêm túc chìm trong suy nghĩ, rồi đột nhiên cô bé chỉ tôi.
“Oppa, hay là anh cứ làm người mẫu luôn đi được không?”
“Tôi á? Sao mà được chứ.”
“Dù sao thì bọn em cũng chụp nhiều hình không lộ mặt mà. Anh cũng cao, dáng cũng rất ổn. Hiện tại em không bán đồ nam, nhưng sắp tới có khi em lại mở thêm một shop online nữa đấy. Không thì em giới thiệu cho anh một chủ shop mà em quen nhé. Bên đó cũng đang kiếm người mẫu.”
“Thôi khỏi. Người mẫu thì phải để mấy người như cô nhỏ làm chứ.”
“Ơ hay, đã bảo là oppa làm được cơ mà! Làm cái này đỡ mệt hơn mang vác trang thiết bị, mà tiền công cũng khá hơn nhiều.”
“… Tiền công là bao nhiêu?”
“Tùy chủ shop mà giá khác nhau, nhưng họ sẽ trả ít nhất là gấp đôi tiền công hiện tại của anh đấy.”
“Tôi chưa đủ tuổi, lại không có kinh nghiệm thì sao.”
“Vụ chưa đủ tuổi cứ để em lo là được. Với lại người mẫu shop online thì họ cũng không đòi hỏi kinh nghiệm lắm đâu.”
Vậy sao? Chỉ nghĩ tới việc đứng tạo dáng trước camera là đủ thấy ngượng rồi, nhưng tiền công gấp hơn hai lần thì đúng là vô cùng hấp dẫn.
“Nhưng mà này, cô nhỏ thi giữa kỳ được không vậy?”
“Hôm nay bọn em mới bắt đầu.”
“Vậy sao cô nhỏ lại ngồi đây?”
Trường tôi hôm nay đã thi xong giữa kỳ, tan học chắc cũng sẽ sớm hơn tôi mới vô tư hẹn gặp. Ahn Shi Ah bảo đi được nên tôi cứ tưởng là ngày thi hai trường cũng tương tự nhau.
“Trước giờ em đâu có học ôn thi bao giờ.”
“Tự hào gớm nhỉ?”
“Bình thường em đã chăm chỉ học bài ôn bài đầy đủ rồi thì đâu có cần phải học ôn thi làm gì nữa?”
“Mạnh miệng ghê. Liệu kết quả thi có được như lời cô nhỏ không đó?”
“Chuyện đó thì bí mật.”
Ahn Shi Ah nhăn mũi tinh nghịch. Cũng phải, chẳng gì cô bé cũng đã là người mẫu chuyên nghiệp, xuất hiện cả trên quảng cáo của nhãn hiệu nổi tiếng, rồi còn điều hành cả việc làm ăn riêng nữa thì chuyện điểm giả thi cử có gì đáng kể chứ.
“Với lại oppa ấy mà, anh hai em bảo oppa đúng là học giỏi thật đấy.”
“Giỏi gì. Tôi chỉ ở mức suýt soát trung bình thôi. Mà sao cậu ấy chưa tới nhỉ?”
Năm lớp 12 là năm mà ai cũng căng thẳng, chẳng muốn gây xáo động nên lần thi này, tôi cũng giữ điểm số ở mức vừa phải. Dù gì thi tôi cũng có nhắm làm đẹp bảng điểm để vào đại học thật đâu. Không cẩn thận điểm cao quá là có khi bị bắt đi thi đại học thật ấy chứ.
“Hay là lạc đường rồi? Anh thử gọi điện xem.”
“Tôi cũng đang định gọi đây. À này, trước khi gặp Yeo Woon, có chuyện này tôi phải cảnh báo trước nha.”
“Gì vậy ạ? Cậu ấy đẹp trai quá nên anh định bảo em đeo kính mát vào cho khỏi mù mắt hả?”
“Gì vậy trời?”
“Thì chuyện Cha Yeo Woon đẹp trai quá là nổi tiếng mà? Trên mạng cũng vì vụ đó mà có lần sốt hết cả lên đấy. Không thì là chuyện gì ạ?”
“Đúng là cậu ấy đẹp trai thật, nhưng mới đầu cậu ấy sẽ hơi khó ưa một chút. Nhưng nếu thân rồi thì dễ thương lắm.”
Tôi nói rất thật lòng. Gần đây cậu ấy đã bớt hỗn với tôi, nhưng hình như chỉ với tôi mới thế, mà tôi thì không thể bán tin giả cho người gọi là fan của cậu ấy được.
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
“Em dễ thương lắm ạ?”
Cha Yeo Woon- hơi khó ưa một chút nhưng nếu thân thì thấy rất dễ thương, còn đẹp trai thì đúng là cực kỳ đẹp trai – lúc này đã ngồi xuống cạnh tôi và cất tiếng hỏi.
“Tại phải dò lại đáp án nên em tới muộn.”
Hôm nay không mặc sơ mi đồng phục mà mặc áo thun trắng, Cha Yeo Woon chẳng làm gì đặc biệt mà vẫn đẹp trai đến khó tin. Có phải vì khuôn mặt cậu ấy trông mệt mỏi do kỳ thi nên thế chăng? Hay là vì mái tóc thời gian qua đã hơi dài ra một chút của cậu ấy đang hơi bù xù? Chiếc áo thun trắng cứ như một tấm hắt sáng, làm cả người cậu ấy sáng bừng lên.
“Ặc.”
Ahn Shi Ah thốt lên một tiếng lạ lùng rồi vội bụm chặt miệng.
“Đẹp trai vãi.”
‘Mắt long lanh đầy tim là tim’ hóa ra là như thế kia. Mà bình thường mắt cô bé cũng đã to sáng lấp lánh rồi.
“Chuyện đó đừng có nói thẳng trước mặt người ta vậy, nghĩ thầm trong bụng thôi.”
“Em nghĩ đấy chứ, anh nghe thấy ạ? Xin lỗi nhé.”
“Rõ ràng nói để người ta nghe thấy rồi mà còn. Cha Yeo Woon, đây là Ahn Shi Ah. Em của Ahn Kyung Hoon. Là fan của cậu đấy.”
“Chào vận động viên Cha Yeo Woon. Tôi là fan của bạn từ lâu lắm lắm rồi.”
Ahn Shi Ah bẽn lẽn chìa tay ra. Người ta đã muốn bắt tay thì phải đón lấy cho đỡ mất mặt người ta thì mới phải đạo chứ, nhưng Cha Yeo Woon lại là thằng nhóc chẳng thèm biết phải đạo là gì.
“Chào bạn.”
Khô khan đáp lại như vậy xong, Cha Yeo Woon cứ thế ngồi im, Ahn Shi Ah thì hơi ngọ nguậy bàn tay chìa ra trong không khí của mình, còn tôi thì ngượng hết cả người.
Không thể cứ ngồi nhìn như vậy, tôi bèn đưa tay nắm lấy tay Ahn Shi Ah rồi làm động tác bắt tay lên xuống lia lịa thật cường điệu để pha trò. Thấy vậy, Cha Yeo Woon liền cau mày ra điều chẳng có gì hay ho. Tôi đành lên tiếng.
“Phải bắt tay chào lại chứ. Người ta là fan mà, sao lại khó ưa vậy.”
Cha Yeo Woon gạt tay tôi ra khỏi tay Ahn Shi Ah, rồi gắng gượng cầm lấy tay Ahn Shi Ah, khẽ lắc rất chậm.
“Vâng. Được chưa ạ.”
Sao tự dưng lại hỗn thế này.
Sao vậy nhỉ? Thi hỏng rồi chăng? Tôi đã tin chắc là cậu ấy bớt hỗn với tôi rồi cơ mà, xem ra đánh giá thế vẫn còn hơn sớm thì phải?
“Nghe nói bạn thân với Myung Ha oppa nên tôi nhờ anh ấy nhất định phải giúp tôi được gặp bạn một lần đấy.”
“Vâng.”
“Hồi cấp 2, bọn mình đã từng cùng tham gia một giải đấu đấy.”
“Hồi đó tôi tham gia nhiều giải đấu lắm nên cũng…”
“Lần đó bạn chạy nhanh nhất luôn. Từ đợt đó là tôi thành fan của bạn luôn.”
“Vâng. Hình như đợt đó tôi chạy cũng nhanh thật.”
Ahn Shi Ah cười giữ phép lịch sự rồi đưa mắt nhìn tôi. Tín hiệu cầu cứu đây mà.
“Hai người cùng tuổi nên cứ nói chuyện thoải mái đi. Kết bạn luôn đi. Nghe nói Shi Ah cũng tham gia câu lạc bộ chạy nhỉ.” Tôi cứu nguy.
“Đúng là em cũng chạy marthon vì sở thích. Em đang định học chạy xe đạp rồi thi đấu ba môn phối hợp.”
Cha Yeo Woon vẫn im lặng.
“Ba môn phối hợp? Dễ nể ghê. Cô nhỏ bơi nữa hả?”
“Oppa, em mà ra biển một cái là thành nàng tiên cá đấy. Không khác gì Aquaman luôn.”
“Oa, tự nhiên muốn đi biển ghê. Cô nhỏ chơi thể thao nhiều thật. Có biết lướt sóng luôn không?”
“Em cũng đang định mùa hè rủ bạn bè đi học lướt sóng với lại…”
“Hai người có thân nhau không ạ?” Cha Yeo Woon đột nhiên hỏi.
[HẾT CHƯƠNG 34]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT