Trừng trừng nhìn xuống Sang Won, vẻ mặt Yeo Woon khô khốc.
Bên tai cậu vang lên tiếng một thứ gì đó tựa như một sợi dây thật chắc vừa đứt phựt.
Dẫu sao thì giờ đây, cậu cũng chẳng còn gì để mất, và cũng chẳng còn gì để bảo vệ.
Giờ đây chẳng còn bà nữa, cũng chẳng còn thành tích để mà lo tụt dốc. Điền kinh? Bị đình chỉ tư cách thi? Vậy thì đã sao?
Trong đầu cậu vang lên một tiếng tách rồi phút chốc bỗng tối đen. Cơ bắp tay cậu vụt căng lên. Lúc cậu định thần lại thì tay cậu đã vung lên rồi.
Cứ vung hết đà thì sẽ nắm đấm sẽ cắm thẳng vào cằm Sang Won. Adrenaline tràn khắp não, làm mạch máu toàn thân căng lên thình thịch. Bụng quặn lên cảm giác bỏng rát như sắp ngã từ trên cao xuống.
Nắm đấm đã vung lên, giờ chỉ cần giáng xuống nữa là xong, nhưng bỗng có ai đó chụp lấy tay cậu.
“Đừng làm thế.”
Một giọng nói mà cậu không thể nào trái ý, giọng nói đó kéo lý trí Yeo Woon quay trở lại.
“Đang ở trường mà hai cậu làm gì thế hả.”
Myung Ha kéo tay Yeo Woon lại rồi buông thật mạnh, tựa như hất tay cậu ra.
Sau đó, Myung Ha túm lấy tay Sang Won. Cũng như lúc túm lấy tay Yeo Woon, anh ấy túm cổ tay Sang Won và kéo lại phía mình.
“Tiền bối.”
Yeo Woon bất giác tiến lại gần Myung Ha. Không hiểu sao cậu cảm thấy cần phải giải thích với Myung Ha. Rằng cậu không có ý định đánh nhau.
Rằng tiền bối đừng thất vọng về em.
“Đừng lại gần tôi.” Myung Ha nói.
Nhưng Yeo Woon chưa kịp giải thích thì Myung Ha gạt phăng cậu sang một bên. Thậm chí còn không nhìn vào mắt cậu.
“Cậu đừng có đi theo đó, Cha Yeo Woon.”
Myung Ha quát cậu như vậy rồi kéo Sang Won đi về phía cầu thang. Mấy đứa xem cái gì hả? Cảnh cáo đám học sinh không biết tự lúc nào đã bu tới xung quanh như vậy, rồi Myung Ha cứ thế đi xa dần.
Lúc ngoái lại nhìn Yeo Woon, dường như Sang Won còn khẽ mỉm cười.
Bị bỏ lại một mình cuối hành lang, Yeo Woon đứng im bất động. Thậm chí cậu còn không chớp mắt nổi. Giờ thì hình dáng sau lưng của Myung Ha cũng không thấy nữa rồi.
Yeo Woon nhặt hộp giày rớt dưới đất lên. Cái góc hộp vốn bị móp giờ càng méo mó thê thảm, trông thật xấu xí.
Cậu cẩn thận mở chiếc hộp. Nằm lăn lóc quanh lớp giấy lót trắng tinh bên trong là mấy viên kẹo vitamin. Ai bỏ vào đó thì đã quá rõ rồi.
Chuông vào lớp vang lên. Yeo Woon loay hoay mãi vẫn không quay trở lại lớp ngay được.
Cậu thật ghét thế này.
Thực sự rất ghét thế này.
Trên đường về lớp, Yeo Woon ôm chặt cái hộp giày trên tay. Cái hộp bìa cứng móp méo ghì trước ngực, có thể mơ hồ cảm nhận được hình dáng của đôi giày chạy bên trong.
Cái hộp nhăn nhúm góc cạnh chọc vào ngực đau nhói, nhưng Yeo Woon vẫn không thể nào buông tay được.
Cậu thật sự thật sự rất ghét thế này.
*
Hỏng rồi.
Tôi chỉ nghĩ được mỗi như thế mà thôi.
Độ yêu thích là -99? Ngay cả cái hồi quan sát điểm yêu thích của những người xung quanh Cha Yeo Woon, tôi cũng chẳng thấy có ai điểm thấp thê thảm thế này.
Tất nhiên là trừ Cha Yeo Woon ra.
Giờ đây, Cha Yeo Woon chỉ thích tôi hơn đúng 1 điểm so với bản thân. Nói cách khác, giờ đây, Cha Yeo Woon ghét tôi gần bằng với ghét bản thân cậu ấy rồi. Xác định như vậy xong là lòng tôi buồn hẳn. Vấn đề là ở đâu chứ?
“Hyung, hôm nay anh có làm thêm không?”
Tôi đang loay hoay nghĩ ngợi thì từ đằng sau, có thằng ranh vô ý tứ nào ôm lấy vai tôi.
“Ra chỗ khác.”
Tôi né người tránh khỏi Cheon Sang Won. Dù tôi ngồi ở lớp nhưng cứ ra chơi là cậu ta lại tới làm phiền, khiến tôi thật khó mà sống nổi.
“Nếu anh tới studio thì đi cùng em. Em sẽ chở anh.”
“Không có bằng lái thì im đi. Kyung Hoon à, sao bên đó lúc làm việc không có quy định ‘Không phận sự cấm vào’ hả?”
“Tại em là người có phận sự nên được vào chứ hyung.”
“Tôi không có hỏi cậu.”
Bị kẹt giữa hai chúng tôi, Kyung Hoon chỉ biết lúng túng gượng cười. Mấy ngày nay, tình hình đều tương tự thế này.
Vào cái hôm mà suýt nữa Cha Yeo Woon đánh Cheon Sang Won, tôi đã đến kịp lúc mà lôi Cheon Sang Won ra. Lúc ấy, tôi nghe thấy xung quanh có người bàn tán rằng Cheon Sang Won cứ thế thì đánh nhau mất thôi, nghĩ hay là liên quan đến Cha Yeo Woon, tôi liền tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng thì lập tức thấy thông báo debuff hiện lên lia lịa, nhờ đó mà tới kịp một cách thần kỳ.
Và cái giây phút tôi túm lấy cổ tay Cha Yeo Woon để can ra ấy…
[Debuff đảo ngược]
Hiện lên một cửa sổ thông báo mà tôi đã từng thấy trước đây.
Cái bóng đen phủ kín người Cha Yeo Woon lập tức chuyển sang dính chặt vào tôi.
“Chân anh không sao chứ?”
“Liên quan gì mà hỏi thưa cậu?”
“Thì tại anh bênh em nên mới bị thương còn gì.”
“Đã bảo là không phải rồi ạ. Làm ơn đừng có tưởng bở thưa cậu.”
“Tạm… tạm thời chân cậu thế này không đi lại được đâu. Hôm nay nghỉ làm đi, Myung Ha à.”
Nãy giờ im lặng, lúc này Ahn Kyung Hoon đưa ra một nhận định hợp lý. Nhích chân ra khỏi gầm bàn, tôi ngó nhìn xuống cái cổ chân quấn băng co giãn kín mít.
Giờ thì giày với tất các thứ đã che hết, nhưng cởi ra là sẽ thấy từ mu bàn chân tới cổ chân tôi đầy những vết bầm tím.
Debuff lần này xuất hiện trực quan dễ thấy hơn so với lần trước. Kéo Cheon Sang Won đi tới cầu thang thì tôi bị ngã lăn từ cầu thang xuống.
Chân tôi bi bong gân, giãn dây chằng, lại còn bầm tím khắp người. Tới mức mà bà tôi – vốn thường chẳng buồn chớp mắt trước mấy chuyện như vậy – cũng phải xót ruột mà phát vào lưng tôi một cái lúc bôi thuốc cho tôi.
Mặc dù vậy, ở mức điểm -99 mà chỉ bị thế này thì đúng là phải cảm ơn trời. Cũng chẳng bị gãy xương ở đâu cả.
Nhưng nghĩ tới việc Cha Yeo Woon mà bị thế này thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Cậu ấy là vận động viên sắp đi thi đấu mà! Huống hồ lại còn đang trong giai đoạn sa sút phong độ nữa.
Vốn đã đang trong tình trạng bất ổn sẵn rồi, nếu cậu ấy phải nghỉ tập vài tuần thì tình hình có khi còn xấu đi nghiêm trọng ấy chứ.
“Anh đã mua giày cho Cha Yeo Woon rồi, vậy nên bây giờ nghỉ làm thêm cũng được rồi đúng không? Hay còn phải mua thêm gì nữa ạ?”
“Nói năng cho cẩn thận.”
Sau khi tôi bị thương, Cheon Sang Won lại càng bám theo tôi dai dẳng hơn. Đến cứu vật mà vật còn trả ơn, nhưng cái thằng này thì chẳng thấy trả ơn gì, mà chỉ toàn thấy làm đủ trò nhặng xị.
“Dạo này sao anh không chơi với Cha Yeo Woon nữa à?”
“Bọn tôi vẫn chơi với nhau mà cậu không biết đấy thôi.”
“Hyung đúng là chẳng biết nói dối gì cả.”
Thật muốn đấm cho một cú ghê. Cậu ta mà không kém tôi tới 11 tuổi thì tôi đã đấm cho cậu ta chừng 120 cú rồi.
Mặc cho Cheon Sang Won cứ lải nhải, tôi lấy điện thoại mở phần tin nhắn ra xem.
Trong tin nhắn của Tak Joon Kyung có ghi địa điểm tổ chức cùng với ngày giờ thi đấu. Đã muốn đi thì kiểu gì cũng sẽ đi được. Chỉ là tôi sợ mình đi sẽ gây cản trở cho Cha Yeo Woon.
Ngay cả khi độ yêu thích chưa xuống tới -10 mà đã bị debuff rồi, giờ mà đi, lỡ lại có chuyện tương tự xảy ra thì sao? Tôi từ từ xoay thử cái cổ chân cứng đờ. Ít nhất phải mấy ngày không chạy được.
Lỡ tại tôi mà Cha Yeo Woon bị thương thì sao?
Chẳng thế thì cậu ấy cũng đang ốm sẵn rồi. Cứ nghĩ ngợi mãi chuyện này mà tôi đau hết cả đầu tới tận khi tan học.
Mặc dù học cùng trường nhưng cả tôi lẫn Cha Yeo Woon đều không hề chạm trán nhau, như thể cả hai đang tránh nhau một cách rất vi diệu. Lần này, đến cả cửa sổ thông báo đang đến gần cũng chẳng buồn hiện lên, xem ra cả tôi lẫn Cha Yeo Woon đều đang hết sức ẩn mình.
[Yeo Woon à, sửa khóa cửa chưa vậy]
[Cậu vẫn ăn uống đầy đủ đấy chứ?]
Về đến nhà rồi, tôi vẫn tiếp tục nhắn tin, nhưng Cha Yeo Woon không trả lời.
Dù vậy, cứ gửi là cậu ấy sẽ vẫn đọc tin đều đặn.
Như thế này thực ra lại an tâm hơn so với việc gặp cậu ấy, nhưng tôi cũng thấy thật bực bội chán nản, nên tôi thậm chí còn có ý định thật trẻ con rằng hay là biến cái phần nhắn tin với cậu ấy thành note ghi chú linh tinh hàng ngày luôn cho rồi. Mặc dù thực tế thì tôi không làm vậy.
Về đến nhà, tắm rửa xong, tôi gửi tin nhắn cuối cùng của ngày hôm nay.
[Mai thi đấu phải không?]
[Cố lên nhé]
Lần này cũng vậy, không có tin trả lời.
Đáng lẽ phải biết đường mà bỏ cuộc đi, nhưng tôi vẫn cầm chặt không buông được cái điện thoại lặng thinh không hồi đáp đó.
“Làm gì mà suốt ngày nhìn điện thoại thế hả? Con mắt muốn nghỉ nhìn luôn rồi đấy.”
“Bà ơi.”
“Sao?”
“Mắt cháu không có nghỉ nhìn, mà ngày mai cháu nghỉ học được không?”
Đang gãi lưng, bà lấy luôn cái gậy gãi lưng đánh bộp vào vai tôi một cái.
“Á!”
“Nói thế mà nghe được à?”
Đét. Đét. Tôi lĩnh thêm hai cái nữa.
“Cho mày rớt cái vai luôn, thằng ranh này.”
“Đau quá! Bà quá đáng với cháu bà thật đấy.”
“Đi đâu về mà cả người bầm tím, rồi bây giờ lại định nghỉ học để đi gây chuyện ở đâu hả?”
“Cháu đã nói vụ đó thật sự là bị ngã rồi cơ mà. Cháu mà định đi gây chuyện thật thì đời nào đi xin phép bà rồi mới đi gây chuyện chứ? Ngày mai cháu cứ lẳng lặng trốn học luôn cho rồi.”
Cái gậy gãi lưng lại làm một cú swing thật mạnh. Tôi vừa kịp lăn sang một bên mà tránh.
“Khoan đã. Bà xem này. Bài kiểm tra thành tích của cháu.”
Tôi rút ra bài kiểm tra chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Đúng một nửa, sai một nửa, nhưng xét tới thành tích học tập trước đây của tôi thì đây là một kết quả xứng đáng được hoan hô.
Xem tờ kiểm tra mà cái miệng đầy nếp nhăn của bà hơi mỉm cười.
“Đã bảo cháu giờ là một con người mới rồi mà lại.”
Nếu thành tích tăng đột ngột thì có khi lại bị nghi ngờ nên lần này, tôi đã tính toán rồi thử cho tăng lên vừa đủ. Chứ bài kiểm tra mà toàn đúng là đúng thì đừng nói tới chuyện bà tôi cảm kích, mà có khi cái cây gãi lưng kia còn vung lên mạnh hơn hồi nãy ấy chứ.
Dù đúng là học sinh lớp 12 thật, nhưng tôi thấy thành tích rút cuộc thì có ý nghĩa gì cơ chứ.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
[Thời gian còn lại: 287 ngày]
Phải chăng khi thời hạn này kết thúc, tôi sẽ không quay trở lại nữa?
Hay là tôi sẽ chết? Vì Hình phạt là cái chết mà. Mặc dù cảm giác không được thực cho lắm.
Dù sao đi nữa, nhiệm vụ này mà kết thúc thì bà sẽ ra sao nhỉ? Bà sẽ chỉ còn lại một mình sao? Giống như những gì tôi đã trải qua lúc đầu?
“Hiếm có ghê. Hiếm có thật. Hóa ra bà vẫn còn sống được tới ngày thấy mày học hành đấy nhỉ.”
“Giờ bà đã tin chưa nào?”
“Dù vậy thì cũng làm gì có chuyện nghỉ học chứ!”
Bà nói như thể cháu bà lúc nào cũng chăm chỉ đi học không bằng. Dù nói trước là không cho tôi nghỉ học, bà vẫn cẩn thận gấp tờ kiểm tra rồi cất vào trong ngăn kéo.
Nếu muốn thì tôi cũng có thể giải thích là mình định đi Hwaseong xem một cậu em khóa dưới thi đấu, nhưng tôi không nói.
“Bà ơi, về mẹ cháu ấy mà.”
Nghe tôi nhắc đến mẹ, bà trở mình quay lưng lại, chỉnh lại chăn đắp trên người. Rồi làm ra vẻ như đang ngủ rất say. Ôi trời. Diễn sâu quá bà ơi.
“Dạo này bà ngủ sớm vậy. Chúc bà ngủ ngon.”
Bà làm bộ như không nghe thấy, khiến mắt tôi cay xè, tôi cũng quyết định coi như mình chưa hề nhắc tới chuyện của mẹ.
Tắt đèn phòng bà, tôi quay về ngồi trong phòng mình. Tôi chưa bao giờ thấy một bức ảnh chụp thông thường của mẹ, cho tới tận khi thu dọn di vật của bà sau khi bà mất. Bà bảo là mẹ không để lại ảnh, nhưng thực ra, bà đã giấu ảnh của mẹ ở nơi chỉ bà mới biết.
Phải chăng bà đã sợ khi còn bé, nếu thấy ảnh, tôi sẽ nhớ mẹ chăng, hay là bà sợ tôi sẽ tình cờ nhận ra mẹ khi gặp ngoài đường?
Trước đây, tôi đã oán hận bà. Giờ thì tôi đã hiểu. Mẹ là con gái của bà mà. Vì tôi là con của mẹ nên bà mới nuôi tôi.
Vì mẹ, nên mẹ đã bỏ tôi mà đi. Vì mẹ, nên bà đã giấu không cho tôi biết mặt mẹ.
Đối với bà, mẹ vẫn quan trọng hơn tôi một chút. Chuyện đó cũng chẳng trách bà được.
Chỉ là, tôi chưa từng được là ưu tiên hàng đầu của ai nên thấy hơi chua xót. Cả đời tôi đã mang cái mặc cảm không được ai yêu thương trọn vẹn hết lòng ấy, tựa như mang một vết nhơ mà sống. Vừa sống vừa thấp thỏm sợ ai đó phát hiện ra.
Tôi vốn không biết được người khác yêu là như thế nào. Nếu như gần đây, tôi đã làm gì sai với Cha Yeo Woon thì có lẽ cũng là vì lý do ấy.
Cha Yeo Woon ghét tôi, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn ủng hộ cậu ấy. Dù là ủng hộ một cách quá mức và vụng về.
Bởi vì cậu ấy giống tôi.
Bởi vì dù cố đẩy ra, dù cố rũ bỏ, tôi cũng đã từng mong có ai đó luôn dõi theo mình.
[HẾT CHƯƠNG 25]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT