Tôi thử điểm lại các ứng cử viên vào vị trí bạn bè cho Cha Yeo Woon lúc này. Ahn Kyung Hoon, Cheon Sang Won… Cũng mịt mờ thật. Kyung Hoon thì tốt bụng nhưng có lẽ tôi sẽ phải bảo vệ cậu ấy mất, còn Cheon Sang Won thì… thôi khỏi nói luôn đi.
“Nhìn vào thấy tiền bối cứ như là người giám hộ của em ấy.” Cha Yeo Woon nói.
Nói vậy cũng không sai, tôi chẳng biết trả lời sao, chỉ gãi gãi má rồi đứng dậy thu dọn chén bát. Cha Yeo Woon cũng đứng dậy dọn bàn cùng tôi, rồi đột nhiên cậu ấy hỏi.
“Bố mẹ tiền bối có còn sống không ạ?”
Thật là một đề tài đường đột. Nội dung thì nhạy cảm, còn giọng điệu thì quá thẳng thừng.
Tôi nghĩ một lúc xem phải trả lời thế nào. Ban đầu, tôi đã tưởng cả hai người cùng qua đời hồi tôi 19 tuổi, nhưng sau này mới biết là không phải vậy.
“Chỉ còn mẹ thôi.”
Tôi nói đúng theo sự thật. Cha Yeo Woon khẽ gật đầu rồi im lặng mất một lúc.
“Em thì còn bố. Mẹ em bỏ trốn, nhưng mọi người lại bảo mẹ em chết rồi.”
“…..”
“Nếu đã bỏ trốn thì đi xa một chút chứ, hóa ra bấy lâu nay, mẹ lại sống ngay gần đây, biết chuyện mà em thấy đúng là cạn lời.”
“Mẹ tôi cũng vậy.”
Tôi cũng bất giác buột miệng nói ra. Mẹ bỏ trốn rồi, mẹ chết rồi, khi Cha Yeo Woon kể những chuyện đó, ánh hoàng hôn buông xuống khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ấy yếu ớt một cách u buồn.
Rửa chén xong, tôi khóa vòi, hai tay ướt nước còn nhỏ giọt. Cha Yeo Woon lấy khăn rồi lau khô tay cho tôi.
“Mẹ tiền bối cũng sống gần đây ạ?”
“Mẹ tôi cũng chạy trốn.”
Về điểm đó thì hoàn cảnh của tôi với Cha Yeo Woon giống như hình phản chiếu qua gương của nhau. Mẹ tôi thì vì bố tôi không còn nên bỏ tôi mà đi, còn mẹ Cha Yeo Woon thì vì người cha thà không có còn hơn của cậu ấy nên mới chạy trốn khỏi nhà.
“Em cũng đã từng muốn chạy trốn đấy.”
Nói đến đây, Cha Yeo Woon khẽ cười.
“Hồi đầu, lúc em được khuyến khích tham gia chạy ấy… Em đã chạy như điên dọc ngang khắp sân thể dục. Vì quá bức bối.”
“……..”
“Nhưng có thể chạy trốn được sao? Một đứa trẻ 15 tuổi đầu… Dù có chạy nhanh đến đâu đi nữa, dù có chạy hàng chục vòng đường chạy quanh sân đi nữa… thì có thể chạy trốn được sao?”
Tôi hiểu vì sao Cha Yeo Woon lại chạy nhanh hơn các bạn cùng độ tuổi.
Bởi Cha Yeo Woon liều chết mà chạy hơn bất cứ ai trên đường đua.
“Người như thế thì ai mà làm bạn chứ.”
Tôi không thể vội vàng nói gì ngay được.
“Sao lại không?” Tôi chỉ biết nói thế.
Hồi đó tôi cũng có làm được đâu, vậy mà vẫn mạnh miệng hỏi như vậy.
“Vì chỉ là cùng học một trường, cùng mặc đồng phục giống y như nhau mà thôi, chứ tụi nó hoàn toàn khác với em.”
Đúng vậy. Hồi đó bọn bạn chẳng thể nào hiểu được tôi, và tôi cũng chẳng thể nào hiểu được tụi nó.
“Đôi lúc cũng có mấy đứa muốn thân với em đấy chứ. Ở bên đội điền kinh cũng có những đứa thấy em thành tích tốt nên muốn bắt chuyện. Nhưng em biết nói chuyện gì với tụi nó bây giờ?”
“…..”
“Chuyện chăm bà bị ốm? Chuyện lo tiền nhà hàng tháng? Hay nhờ chọn xem có nên để tro cốt của bà ở cùng một nhà để tro cốt với mẹ?”
“…..”
“Tiền bối đã làm thế nào vậy ạ?”
Hồi đó, tôi đã gây gổ không đâu với cả thế giới này, rồi suốt ngày đánh nhau với những thằng đã gây gổ với tôi.
Thật sự tôi của năm 19 tuổi còn tệ hại hơn cậu nhiều, tôi muốn trả lời như vậy, nhưng thay vào đó, tôi bước tới ôm lấy Cha Yeo Woon.
Trong vòng tay tôi, Cha Yeo Woon giật mình đông cứng lại. Có thể cảm nhận rõ rệt sự ngượng nghịu, nhưng tôi càng ôm Cha Yeo Woon chặt hơn.
“Như thế này.” Tôi nói.
Hồi cấp 3 tôi đã nhổ giò lớn hết mức, nhờ vậy mà lúc này tôi cũng khá cao, còn Cha Yeo Woon cũng cao ngang với tôi, vì vậy lúc ôm, đầu chúng tôi rất sát với nhau.
Nãy giờ vẫn liên tục cố gồng mình, lúc này, Cha Yeo Woon đột nhiên thả lỏng, vùi đầu vào vai tôi.
Tóc cậu ấy cọ vào cổ tôi nhột nhột. Tôi nghe thấy tiếng thở chầm chậm nặng nề.
Ngôi nhà chưa có điện đang nhanh chóng chìm vào bóng tối.
“Yeo Woon à.”
“…. Dạ.”
Chầm chậm lên tiếng đáp lại, giọng cậu ấy hơi khàn.
Nơi lồng ngực chúng tôi đang dựa sát vào nhau, tiếng tim đập vang lên thình thịch. Lúc cõng cậu ấy mà chạy, nhịp tim cậu ấy truyền tới qua lưng tôi, còn lúc này, nhịp tim cậu ấy chạm tới lồng ngực tôi. Cái trái tim non trẻ ấy.
Cha Yeo Woon không đẩy tôi ra.
“Nhưng không bật được đèn thì mình tắm rửa thế nào nhỉ?”
Tôi hỏi khá là nghiêm túc. Mặc dù không hợp với bầu không khí cho lắm.
Chắc vì thấy kỳ cục quá nên nghe xong một lúc, Cha Yeo Woon bỗng phì cười.
Nghe tiếng cười thật thích, nên tôi cứ để Cha Yeo Woon cười tiếp. Tôi cảm thấy muốn được làm cho cậu ấy cười như thế.
*
“Nếu sợ tối thì rút cuộc tại sao tiền bối lại bảo là sẽ ngủ lại nhà em cơ chứ?”
“Này, người không sợ tối cũng có thể sợ cảnh tắm mà không có đèn đấy nhé.”
“Dù vậy đi nữa thì ai lại để mở cửa mà tắm như thế chứ ạ?”
Ngọn nến cháy lên, tỏa ra thứ ánh sáng màu cam nhạt. Đường nét khuôn mặt đang chìm trong bóng đêm của Cha Yeo Woon dần hiện lên.
“Nhưng nhà em chỉ có mỗi cây nến này thôi.”
“Một cây là được rồi.”
“Không tối ạ?”
“Đằng nào mình cũng ngủ mà.”
Tôi với Cha Yeo Woon đang nằm cạnh nhau trên hai cái đệm trải ở phòng khách. Cảm giác như đang đi dã ngoại với lớp. Mặc dù hồi đi dã ngoại với lớp thật, tôi lại chẳng có mấy thứ kỷ niệm đẹp đẽ của thời đó.
“Cái này nhất định phải tắt rồi hẵng ngủ nhé. Không là cháy nhà đấy.”
“Tiền bối định lúc nào ngủ ạ?”
“Cậu ngủ rồi tôi sẽ ngủ.”
“………..”
“Sao vậy nhóc?”
“Nói gì mà như cho trẻ con ngủ ấy…”
Nghe thì như cằn nhằn, nhưng xét giọng điệu thì thấy dường như cậu ấy không ghét như vậy cho lắm.
Mặc dù chỉ là số 0, chẳng âm cũng chẳng dương, nhưng có lẽ bây giờ Cha Yeo Woon với tôi cũng khá là…
Khá là… phải nói sao nhỉ?
“Tiền bối.”
“Ừ?”
“Có khi nào tiền bối thấy nhớ mẹ không?”
“……”
“Mặc dù đó là người đã bỏ rơi mình ấy.”
Có lẽ, Cha Yeo Woon đã tin tưởng vào tôi.
Tới mức có thể thổ lộ nỗi niềm nhạy cảm nhất của bản thân mà vẫn nghĩ rằng tôi sẽ không gây tổn thương cho cậu ấy.
“Sao lại hỏi chuyện đương nhiên vậy chứ.”
Ngọn nến đứng giữa chúng tôi cháy rung rinh chập chờn. Phía bên kia ngọn bấc màu đen, khuôn mặt Cha Yeo Woon hiện lên mơ hồ.
“Ngay cả lúc 29 tuổi cũng còn nhớ nữa mà.”
“Đến tận lúc đó chắc vẫn còn nhớ ấy ạ?”
“Ừ.”
Tôi đã thật sự nhớ mẹ. Hồi ở quân đội cũng vậy, nhìn gia đình người ta tới thăm mà tôi nghĩ tới bà, và rồi cuối cùng tôi lại nghĩ tới mẹ.
Làm cho mẹ tôi có mang rồi chạy trốn luôn, bố ngay từ đầu đã không tồn tại trong cuộc đời tôi, nhưng dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau ra tôi. Dù có gửi tôi lại cho bà rồi chạy trốn, thì mẹ cũng vẫn là người đã sinh ra tôi.
“Anh không nghĩ tới chuyện đến gặp mẹ sao?”
“Không biết nữa.”
Ngay cả tới năm 29 tuổi, rút cuộc tôi vẫn không gặp được mẹ.
Nếu hỏi lý do là gì thì thật khó trả lời. Tôi chỉ nghĩ ra được những lý do mà người khác sẽ thấy thật là ngớ ngẩn.
Phía bên kia ngọn lửa nhỏ, Cha Yeo Woon vẫn đang nhìn tôi.
Cha Yeo Woon không hỏi thêm nữa. Cũng có phải mẹ đã chết đâu, muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, tại sao lại không gặp chứ – cậu ấy đã không hỏi tôi như vậy.
Có lẽ Cha Yeo Woon cũng hiểu suy nghĩ của tôi, như tôi đã hiểu cho cảm giác của Cha Yeo Woon. Chúng tôi mang một bức tranh thời niên thiếu tương tự nhau.
“Giờ em ngủ đây.”
“Ừm.”
Hình như Cha Yeo Woon định thổi nến nhưng rồi lại nằm im nhìn tôi. Thế rồi cứ nằm như vậy, cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi nghĩ cậu ấy lo tôi sợ bóng tối nên không tắt nến.
Có lẽ do mới ốm một trận nên khuôn mặt cậu ấy nhợt nhạt và gầy guộc, ánh nến đỏ nhạt phủ một lớp sinh khí nhân tạo lên khuôn mặt cậu ấy. Đường nét khuôn mặt đẹp như tượng tạc của cậu ấy lại cảm giác càng phi hiện thực hơn so với lúc nhìn trong ánh sáng tự nhiên.
Khuôn mặt đang nhắm mắt ngoan ngoãn kia trông như một thiếu gia chưa từng biết khổ là gì. Giá mà thật sự là như thế thì tốt biết bao.
“Yeo Woon à, hôm nào cậu thi đấu vậy?”
Giải đấu cướp của Tak Joon Kyung. Nghĩ đến câu nói của Cheon Sang Won, tôi khẽ hỏi.
Rõ ràng là chưa ngủ mà Cha Yeo Woon vẫn nhắm mắt không trả lời. Cha Yeo Woon. Tôi phải khẽ gọi thêm lần nữa, cậu ấy mới lên tiếng.
“Tiền bối đừng nghĩ tới chuyện đến xem đấy.”
Sau khi nói một câu dứt khoát như vậy, Cha Yeo Woon cứ thế im lặng luôn, chẳng nói năng gì nữa.
Vừa mới đây thôi, dường như chúng tôi đã trở nên vô cùng gần gũi với nhau, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, khoảng cách đã lại rộng ra.
Phía bên kia ngọn nến, hình ảnh Cha Yeo Woon cũng rung rinh theo ánh lửa chập chờn. Trong lòng tôi có cảm giác gì đó thật lạ lùng.
Sao lại thế này nhỉ?
Tôi chẳng cần phải nghĩ lâu. Bởi tôi nhanh chóng nhận ra cảm giác của mình lúc này.
Tôi đang thấy tủi thân.
Cha Yeo Woon mới chịu để cho tôi gần gũi bên cạnh cậu ấy một lúc thôi, vậy mà xem ra tôi cũng vô thức mong chờ ở cậu ấy rồi.
Hóa ra tôi cũng đang dành tình cảm của mình cho cậu ấy. Hóa ra tôi cũng mong được đáp lại tình cảm đó dù chỉ là đôi chút. Ngộ ra điều này khiến tôi thấy thật bất ngờ. Cũng phải, một mối quan hệ thì làm sao mà một chiều được chứ.
Bây giờ, nếu như độ yêu thích của tôi dành cho Cha Yeo Woon được thể hiện bằng con số thì sẽ là khoảng bao nhiêu nhỉ?
Đang nhắm mắt rồi, tôi lại mở mắt nhìn khuôn mặt trông thật thuần khiết kia mà suy nghĩ. Kiểu gì đi nữa, độ yêu thích của tôi dành cho cậu ấy chắc chắn phải lớn hơn 0.
Ngủ ngon nhé, Cha Yeo Woon.
Tôi nói không thành tiếng như vậy rồi thổi nến. Thổi cũng không mạnh lắm mà ngọn nến lập tức tắt phụt luôn.
*
Lúc này, trước mặt tôi là một cô bé rất xinh đang ngồi.
“Thật sự anh không biết Ahn Shi Ah ấy ạ?”
Tôi chỉ vừa mới biết về cô bé này, sự tình như sau.
Ahn Shi Ah là em gái của Ahn Kyung Hoon, và cũng là một người mẫu học sinh nổi tiếng tới mức tôi mà không biết thì mới là lạ.
“Sao lại không biết chứ? Ở kia còn treo cả hình cơ mà?”
Ahn Shi Ah đưa tay như chém vào không khí, chỉ tòa trung tâm thương mại phía trước có treo ảnh một đôi nam nữ mặc đồ thể thao.
Cả hai người mẫu trong hình đều là những khuôn mặt mà tôi biết. Cậu con trai là Cheon Sang Won. Còn cô gái thì có gương mặt giống hệt cô bé đang ngồi trước mặt tôi, ngoại trừ sự tương phản sáng tối được nhấn mạnh rõ nét.
Sau khi được biết về Ahn Shi Ah thì thông tin vẫn tiếp tục được bổ sung. Ahn Shi Ah là người mẫu cùng một nhãn hàng với Cheon Sang Won, hình như cả hai là bạn.
“Không phải anh cố tình giả bộ không biết để lôi kéo sự chú ý đấy chứ?”
Và khác với Kyung Hoon, cô bé cực kỳ đanh đá.
“Tôi lôi kéo sự chú ý của cô để làm gì chứ?”
“Thì để hẹn hò với em, vì em xinh?”
“Kyung Hoon à, em cậu bị bệnh rồi đấy. Bệnh hoang tưởng ấy mà.”
Nãy giờ bị mắc kẹt giữa hai chúng tôi, Ahn Kyung Hoon chỉ biết cười như ngượng nghịu. Phản ứng này hoàn toàn trái ngược với Ahn Shi Ah ngồi bên cạnh, lúc này đang tức run lên vì câu nói của tôi.
Ở đây là một quán café ở vị trí đẹp của khu trung tâm. Lúc này đang là giờ đẹp để ăn trưa.
Lý do tôi đang ngồi ở đây, trước mặt Ahn Kyung Hoon với em gái cậu ta, là như thế này.
Đầu tiên, Ahn Kyung Hoon gọi cho tôi. Cậu ấy bảo hẹn gặp để nói về việc làm thêm. Đến nơi thì thấy ngồi bên cạnh Ahn Kyung Hoon là một cô bé đeo kính mát lấp loáng. Đằng sau chiếc kính là đôi mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
“Đằng ấy có phải là bạn của anh tôi thật không đó?”
Giờ thì tôi cũng chán chẳng muốn nhắc lại câu “Đúng thế” nữa.
“Đây là kiểu như phỏng vấn vào vị trí bạn bè đấy hả?”
Tôi khuấy ly americano đang dần tan đá và hỏi như vậy, Ahn Kyung Hoon vội xua tay.
“Kh… không phải vậy đâu. Tại hôm nay Shi Ah bảo rất muốn cùng với mình đến gặp cậu thôi.”
“Anh đã thân với Chó Sang Won rồi thì làm sao mà cũng thân với cả anh em được chứ?”
“Chó Sang Won? Là Cheon Sang Won ấy hả? Gì vậy, tôi đâu có thân với cậu ta?”
Tôi nhanh chóng đoán được vì sao lại đổi họ cậu ta thành Chó. Cứ nhìn mấy trò cậu ta làm là chắc cũng đủ thấy so với cái họ ban đầu, họ Chó đúng là hợp hơn hẳn.
“Thôi bỏ đi, khi nào thì bắt đầu nói chuyện làm thêm đây.”
“À, để mình giải thích.”
Ahn Shi Ah lườm tôi như thể vẫn còn chưa nói hết, nhưng cô bé chưa kịp lên tiếng chen vào thì Ahn Kyung Hoon đã bắt đầu nói.
Tóm tắt lại những lời giải thích sau đó thì công việc làm thêm mà tôi được giới thiệu là như thế này.
[HẾT CHƯƠNG 18]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT