Nhà cửa mà không chăm sóc là sẽ nhanh chóng bị cắt điện, bụi phủ và mất đi sinh khí. Chẳng khác gì với con người.
Cha Yeo Woon của năm 18 tuổi, Cha Yeo Woon của hiện tại… có lẽ bấy lâu nay tôi đã nghĩ về cậu ấy quá đơn giản rồi.
Suốt mấy tháng trời, một mình ở bên cạnh gắng sức chăm sóc người thân duy nhất bị bệnh nặng, rồi sau đó chỉ còn trơ trọi một mình trở về nhà, chẳng có thứ gì để yêu thích, và cũng chẳng ổn chút nào… Cha Yeo Woon.
“Giờ em không chạy nữa, vậy nên tiền bối cũng đi đi.”
“Cha Yeo Woon.”
Mắt đã ầng ậng những nước, nhưng Cha Yeo Woon vẫn bướng bỉnh không để rơi một giọt nước mắt nào. Hai đồng tử nhìn thẳng vào tôi lúc này đã nhuốm đầy sắc đỏ hoàng hôn, như thể trên khuôn mặt trắng nhợt, máu chỉ còn đọng lại ở đó.
“Cậu cũng vẫn còn non lắm.”
Làm tôi nhớ đến mình hồi 19 tuổi.
Hồi đó, lý do bà hay nổi giận là vì lo cho tôi, và trong số những người đến với tôi, cũng có những người thực sự quan tâm đến tôi, nhưng tôi đã thấy tất cả thật chán ngấy và khổ sở, tôi đã tức giận và nghĩ rằng tôi chỉ có một mình. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi chỉ có một mình.
Tôi đã cảm nhận đến tận xương tủy rằng cả thế giới này đều ghét mình. Tôi cũng đã muốn căm ghét tất cả trước khi ai đó kịp ghét tôi. Tôi không muốn dành tình cảm cho ai cả. Tôi ghét phải nặng lòng với bất cứ điều gì. Tôi không muốn bị tổn thương.
Tôi ghét bị bỏ rơi.
Bản thân mình như vậy, tôi cũng ghét vô cùng.
Ngày nào tôi cũng vứt bỏ bản thân mình, nhưng ngày nào tôi cũng phải là chính bản thân mình.
“Cậu nghỉ đi.”
Tôi đi ra cửa và xỏ giày, từ bên ngoài, ánh chiều tà đang trút xuống.
Dưới chân tôi, một cái bóng đổ dài. Chân tôi cảm giác như dính xuống sàn.
*
Lúc tôi xách một túi đồ nặng trịch quay về thì thấy cửa căn phòng sân thượng hơi hé mở.
Không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi? Ngực tôi thắt lại, quên cả sức nặng của túi đồ, tôi vội mở cửa chạy vào.
“Cha Yeo…!”
Cha Yeo Woon vẫn đang nằm co ro ở đúng chỗ cũ như trước khi tôi ra ngoài.
Chẳng có gì khác cả. Đến lúc này, tôi mới nghĩ có thể lúc đi, mình không đóng cửa cẩn thận chăng.
Tôi lại gần Cha Yeo Woon, đôi vai gầy đang run lên của cậu ấy bỗng ngừng lại.
“Yeo Won à.”
Nghe tiếng gọi, khuôn mặt đẫm nước mắt quay ra nhìn tôi.
Hàng lông mi ướt nước rối cả vào nhau chớp chớp như không thể tin được. Những giọt nước mắt còn đọng trên mi vẫn tiếp tục rơi.
Tôi mới đi chưa tới 20 phút mà sao đã ra nông nỗi này rồi. Tôi đã cố về nhanh hết mức có thể rồi mà. Tôi chỉ muốn chậc chậc mấy tiếng mà càu nhàu như thế, nhưng nhìn Cha Yeo Woon mắt mũi sưng húp, tình trạng quá sức nghiêm trọng thế kia, tôi lại chẳng dám nói gì.
Nghĩ đến cảnh Cha Yeo Woon nằm co ro ở đây mà khóc một mình, lòng tôi lại đau nhói.
“… Sao anh lại quay lại ạ?”
“Thì tôi chỉ ra ngoài mua cái này thôi mà.”
Tôi chìa cái túi đồ ra cho xem, lông mày Cha Yeo Woon lập tức cau lại.
“Tôi đã bảo đợi chút tôi đi mua cháo về còn gì.”
“Nhưng…”
“Gas không bị cắt đấy chứ? Để tôi hâm lại cho cậu.”
“Em không ăn đâu.”
“Đừng có bướng nữa. Đi rửa mặt giùm tôi được không? Mắt sưng hết rồi kìa.”
“… Cháo gì vậy ạ?”
“Cháo rau củ.”
Trong lúc tôi xách túi đựng hộp cháo, ít đồ hộp, mì gói, cơm ăn liền với ít đồ ăn khô vào bếp thì Cha Yeo Woon lảo đảo đi vào phòng tắm.
Nếu bị cắt luôn cả điện thì nghĩa là đã 3 tháng không đóng tiền, dù cứ coi như tiền nước được tính vào phí quản lý rồi đi nữa thì cũng không thể có chuyện 3 tháng qua đóng tiền gas mà không đóng tiền điện, vậy nên xem ra nhiều khả năng là cũng sắp hết ga rồi.
Cho cậu ấy ăn xong, tôi phải bắt cậu ấy ngồi lại mà kiếm cho ra cái hóa đơn trước đã. Một lát nữa là mặt trời lặn rồi, chắc phải đốt nến quá. Đứng nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh mà lòng tôi thêm rối bời.
Hâm cháo trong nồi xong, tôi nhìn quanh kiếm cái muỗng thì thấy ống cắm muỗng đũa ở bên cạnh bồn rửa. Nhìn bụi bám trên ống đũa mà tôi bất giác thở dài.
Vậy là không phải cậu ấy không ăn cơm nhà chỉ một hai ngày? Vậy thời gian qua, rút cuộc cậu ấy ăn uống thế nào chứ?
“Cha Yeo Woon, dạo này cậu nhịn đói hả? Ống đũa đầy những bụi kia kìa.”
Cha Yeo Woon bước ra, nước trên mặt vẫn còn nhỏ xuống tong tong, sắc mặt cậu ấy còn trắng hơn cả lúc nãy, chỉ có hai mắt vẫn đỏ hoe. Trông có khác gì con thỏ đâu hả trời.
“Tại em phải đến bệnh viện suốt rồi ăn luôn ở ngoài nên mới vậy.”
“Sau khi lo tang lễ xong thì sao?”
“Em không muốn ăn.”
“Tại nhịn đói nên cậu mới không chạy nổi đó. Ăn cháo đi.”
Tôi mở cái bàn xếp nhỏ rồi lần lượt bày lên đó tô cháo cùng với cái muỗng rửa vội. Nãy giờ chỉ đứng từ xa nhìn tô cháo bốc hơi, lúc này Cha Yeo Woon chầm chậm cầm muỗng lên xúc ăn.
“Cháo bao nhiêu vậy ạ?”
“Định trả tiền hả? Thôi khỏi. Cứ ăn là được rồi. Tiền điện chưa đóng là bao nhiêu vậy? Hóa đơn gửi qua tin nhắn đúng không?”
“Tiền bối cũng chỉ có trong người mỗi 500 won mà đòi.”
“Này. Chỉ có mỗi hôm ấy là thế thôi, chứ tôi nhiều tiền hơn cậu đấy nhé.”
“Tại em thấy hình như cũng chẳng nhiều tiền hơn em cho lắm.”
Cứ tưởng khóc xong kiệt sức luôn, nhưng xem ra ăn được vài muỗng cháo là đã lại có sức để hỗn tiếp rồi. Đúng là chẳng biết phải nói sao.
“Xin lỗi tiền bối vì chuyện hồi nãy.”
“Chuyện gì?”
“Thì tự nhiên em lại nói linh tinh với tiền bối mà. Đấy cũng đâu phải là chuyện để nói với tiền bối đâu.”
“Cậu định bỏ điền kinh thật à?”
“Nếu bỏ thì em không vào đại học được.”
Mặt trời đã lặn dần. Bây giờ, không còn nhiều ánh sáng lọt vào căn phòng nữa.
“Với lại cũng không đi học tiếp ở trường được nữa. Tại vì sẽ bị cắt học bổng.”
Giá như bây giờ tôi đang 29 tuổi thì hẳn sẽ tốt biết bao. Nhẩm tính lại số tiền đang có trong sổ tiết kiệm mà tôi thấy miệng mình đắng nghét. Dẫu sao thì bây giờ tôi cũng chẳng có tiền, xem hóa đơn làm gì chứ.
Vậy nên cái tuổi 19 với tôi thật là thảm hại. Quá sức bất ổn, và những thứ mà tôi có thể tự mình thay đổi được lại quá sức ít ỏi.
Cha Yeo Woon loáng một cái đã ăn hết cháo. Cậu ấy ăn sạch sẽ rồi lại còn nói cảm ơn nữa. Trên khuôn mặt đang nhìn tôi, nước cũng đã khô tự lúc nào.
“Tiền bối cứ về đi ạ. Tuy muộn nhưng em sẽ tự đóng tiền điện, vậy nên tiền bối đừng bận tâm.”
“………..”
“Em có tiền mà, chỉ là vì bận quá nên quên không đóng thôi.”
Cha Yeo Woon nói thêm như thể thanh minh. Dường như cậu ấy đang cố thể hiện thái độ nhã nhặn một chút. Thậm chí cậu ấy còn hơi mỉm cười nữa.
Rõ ràng ý cậu ấy là muốn tôi cứ để kệ cậu ấy, vậy nên tôi cũng chẳng nói thêm được gì, chỉ đành đứng dậy. Ra đến ngoài cửa, xỏ chân vào đôi giày thể thao nhăn nhúm xong, rút cuộc vẫn không thể nào cất bước, tôi quay lại nhìn Cha Yeo Woon.
“Khi nào cậu không muốn chạy nữa thì gọi cho tôi.”
Đang đứng trong bếp, Cha Yeo Woon ngạc nhiên nhìn về phía tôi.
Căn phòng tầng thượng không có đèn lúc này đã chìm trong ánh chiều nhập nhoạng. Chỉ có chỗ lối cửa đã mở mà tôi đang đứng là sáng được một chút nhờ ánh sáng bên ngoài.
“Khi mà cậu mệt mỏi muốn từ bỏ, tới mức dù có học bổng hay không cũng không thiết nữa, lúc đó hãy gọi cho tôi.”
“Anh lại nói gì nữa vậy…”
“Anh sẽ tìm cách giúp cậu.”
Trong bóng tối lờ mờ, khuôn mặt Cha Yeo Woon cau lại.
Cậu ấy lại cúi đầu như lúc nãy nên tôi không nhìn thấy mặt cậu ấy nữa. Có tiếng thở hổn hển vang lên trong không gian tĩnh mịch.
“… Anh về đi.”
Một câu đuổi khách nghe như thể van xin.
Nghe thấy giọng nói run rẩy ấy, tôi liền bước ra khỏi cửa. Bầu trời đã cuồn cuộn sắc lam chiều.
Đứng dựa lưng vào cửa, tôi ngước nhìn trời một lúc. Tôi không muốn để Cha Yeo Woon lại một mình, nhưng dường như cũng không thể ở bên cậu ấy lâu thêm nữa. Giữa lúc thế này, tôi không muốn nhìn thấy mấy thứ như thông báo debuff hiện ra.
Tôi sợ sự tồn tại của mình sẽ gây tổn thương cho cậu ấy.
Đang cuốc bộ trên con đường tối om ra trạm xe buýt thì tôi thấy ô thông báo quen thuộc hiện lên.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Tôi dừng lại và chờ.
Tôi cũng thầm cầu nguyện một chút.
Mong sao Cha Yeo Woon sẽ thích tôi hơn một chút, như vậy tôi sẽ được phép ở bên cậu ấy lâu hơn một chút.
Cảm giác lần này thời gian tính lâu hơn hẳn. Thông báo tiếp theo chưa hiện ra thì tôi đã ra tới trạm xe buýt và ngồi xuống rồi.
Xe buýt đã tới trạm và dừng lại. Trong lúc cửa mở thì một con số không âm cũng không dương hiện lên nhấp nháy.
Tôi ôm chân mà gục đầu xuống gối. Bởi bỗng dưng tôi hơi muốn khóc. Tôi thở ra một hơi dài nóng sực.
“Cậu thật sự, thật sự khó quá đó, Cha Yeo Woon.”
Chiếc xe bus dừng trước mặt cũng đã rời đi. Mắt ướt nhòe, tôi nhìn theo đuôi xe mà đưa tiễn chiếc xe buýt đang ngược gió xa dần.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
[Thời gian còn lại: 299 ngày]PHẦN 2 – TUỔI 18 CỦA BIAS
[Độ yêu thích hiện tại: 0]
Cha Yeo Woon thấy đói.
Dù đã ăn cháo rồi nhưng đến sáng sớm, cậu vẫn thức giấc vì bụng lại cồn cào. Trời vẫn còn tối nên cậu lần tường đi ra bếp, mở vòi nước ở bồn.
Nước không chảy nữa.
Vậy là nước cũng bị cắt rồi sao? Hay là cả tòa nhà này bị cúp nước? Thỉnh thoảng cũng bị như vậy mà. Hay là bị hỏng rồi. Đủ kiểu ý nghĩ hiện ra trong đầu, cảm giác khốn khổ lại cuộn lên như một cơn buồn ói.
Cảm thấy nôn nao, Yeo Woon ngồi bệt xuống sàn. Sàn nhà tối đen.
Nhắm mắt cũng thấy tối đen, mở mắt cũng thấy tối đen.
“Ha….”
Nếu như khi ấy, cậu cứ chết luôn với bà cho rồi thì sao nhỉ?
Ý nghĩ đó, dù đã cố tránh nhưng cuối cùng cậu vẫn nghĩ tới.
Mở mắt ra, ánh nhìn của Yeo Woon vướng phải cái túi để bên cạnh bồn rửa.
Hôm qua, cậu mới nhìn bên ngoài cái túi nylon ấy, lúc này, Yeo Woon đứng dậy lục xem bên trong. Trong túi là mì gói, cá ngừ đóng hộp, cơm ăn liền với cả thanh dinh dưỡng cùng mấy thứ đồ ăn có thể bảo quản ở nhiệt độ phòng.
Lại còn kèm một lon đồ uống ion cỡ nhỏ nữa.
“Anh sẽ làm gì đó để giúp cậu.”
Rút cuộc, cậu lại nghĩ đến Tae Myung Ha.
Đã cố không nghĩ rồi, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đến anh ấy.
Một tiền bối thật lạ lùng. Một người đã bảo cậu phải thích anh ấy nhiều hơn nữa. Một người mà cậu tưởng như đã bỏ đi rồi, nhưng hóa ra lại mua cháo mang về. Một người đã bảo thích cậu vì cậu chạy giỏi, nhưng rồi sau đó lại bảo cậu nếu không muốn chạy nữa thì hãy gọi điện cho anh ấy.
“Tiền bối là gì chứ?”
Yeo Woon xiết chặt lon đồ uống trong tay. Chiếc lon móp méo trong tay cậu.
Cảm giác đau đớn bỏng rát, nhưng Cha Yeo Woon không buông tay.
Chỉ có nước mắt là cứ thế ứa ra.
*
[Ngủ hả…?]
[Chắc là ngủ rồi… Ngủ ngon nhé…]
Đấy là tin nhắn Kakaotalk mà tối qua tôi đã gửi cho Cha Yeo Woon.
Giờ đang là sáng thứ Bảy. Con số 1 bên cạnh tin nhắn vẫn còn.
[Gút mó nìng…]
[Cậu đóng tiền điện rồi chứ…?]
Tôi yếu ớt gửi lời chào theo đúng concept buổi sáng, nhưng đúng như dự đoán, cậu ấy không đọc tin. Hay là điện thoại hỏng rồi?
Hay là mặc dù điểm yêu thích tăng lên nhưng quan hệ tôi với cậu ấy lại hỏng rồi?
Nếu như không phải cuối tuần thì tôi đã có thể đến rình quanh lớp cậu ấy xem cậu ấy còn sống không rồi. Định gọi điện nhưng lại sợ mức điểm yêu thích khó khăn lắm mới đạt được kia lại tụt xuống mất nên tôi cố nhịn. Mà điểm yêu thích có tụt không nhỉ? Hay là đã lên rồi thì sẽ không tụt xuống nữa? Ở đời làm gì có chuyện dễ như vậy?
“Bay hết cả phúc lộc bây giờ. Đừng có rung chân nữa.”
“Á!”
Đang đeo kính ngồi khâu vá bên cạnh, bà phát vào đùi tôi một cái. Đau tới mức tôi thấy như bị kim châm, nhìn kiểu này thì chắc chắn sức mạnh nắm đấm của tôi là được thừa hưởng từ bà rồi.
“Bà ơi, giới thiệu cho cháu việc làm thêm gì đi.”
[HẾT CHƯƠNG 14]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT