Hàn Viễn phải mất hai ngày mới xem hết toàn bộ video mà camera quay được.
Xem đi xem lại thì phát hiện được một phần đoạn ghi hình bị xóa đi, sau khi khôi phục lại. Cuối cùng cũng nhìn thấy được đều bất thường.
“Đến đây, đã nhìn thấy người khả nghi”
Bỏ điện thoại lên bàn, Hàn Viễn nhìn người trên màn hình máy tính nở nụ cười lạnh lẽo.
***
Trình Thiên Vũ rời khỏi bệnh viện đến gặp Hàn Viễn.
Vừa ngồi xuống Trình Thiên Vũ hỏi thẳng vấn đề, không vòng vo.
“Là ai?”
Hàn Viễn trừng mắt nhìn Trình Thiên Vũ, nếu không phải vì Quý Dư còn lâu cậu ta mới hợp tác với tên khó ưa này.
Hàn Viễn điều chỉnh lại màn hình, dừng lại ở chỗ khả nghi.
“Tôi đã cho người điều tra, cô ta giả dạng thành một nữ hộ sinh, thời gian là khoảng ba ngày trước, chính xác là buổi chiều trước khi Quý Dư chuyển dạ cô ta đã lén tráo đổi thuốc…”
Ngừng một chút Hàn Viễn cau mày.
“Người này có lẽ biết một chút về máy tính, phần này trước đó đã bị xoá là do tôi khôi phục lại.”
Trình Thiên Vũ nhìn kỹ người trên màn hình, quay sang trầm giọng nói với Hàn Viễn.
“Đưa đoạn video này cho tôi”
Moá, tôi là chân sai vặt của anh chắc!
Hàn Viễn ghét bỏ lườm Trình Thiên Vũ, nhưng vẫn đưa USB sang, giọng hờ hững.
“Nếu anh có thể lấy được thông tin của kẻ sai khiến phía sau từ miệng của cô ta là nhanh chóng nhất”
“Ừ”
****
Trương Thu Hà bị bịt mắt đưa đến một không gian ẩm ướt, còn tràn ngập mùi máu tanh.
Đây là một tầng hầm, nằm hoàn toàn dưới mặt đất.
Hạo Hiên tháo miếng vải bịt mắt trên người Trương Thu Hà xuống, đẩy mạnh người xuống nền đất đá, không có nửa điểm thương xót.
Dám ra tay với thiếu phu nhân, hại cô chủ nhỏ, người phụ nữ này có mấy cái mạng!
Anh đứng thẳng tắp nhìn người phụ nữ đang sợ hãi lui từng bước về phía sau, giọng bất ngờ lạnh lẽo.
“Là ai đã thuê cô tráo thuốc, mục đích là gì?”
Trương Thu Hà run rẩy, hai chân mềm nhũng, nhưng vẫn còn không chịu mở miệng.
Cô ta đã xóa hết mọi dấu vết, xóa sạch đoạn ghi hình của camera giám sát, không tin những người này có thể khôi phục lại được.
“Cô có phủ nhận cũng vô ích, nói ra người đứng phía sau thì cô có thể bình yên ra khỏi đây… còn không… hự….”
Lúc này đây người phụ nữ này làm gì có điểm nào nhu nhược, mềm yếu, cô ta co gối thúc mạnh vào bụng Hạo Hiên.
Hạo Hiên ôm bụng ngã bật ra phía sau, giọng có hơi bất ngờ.
“Cô… cô…”
Trương Thu Hà đứng lên, phủi quần áo, ỷ có một chút thân thủ mà giở giọng cười nhạo.
“Tôi làm sao, nếu không phải các người đánh thuốc mê tôi, thì cho rằng có thể bắt được tôi chắc.”
Cô ta nghĩ rằng dù Quý Dư hay Trình Thiên Vũ đều cũng chỉ là doanh nhân. Sẽ không dám làm những chuyện phạm pháp, bắt nhốt cô ta ở đây đã là đi quá giới hạn rồi.
Nhưng những gì xảy ra đã khiến cô ta thật sự hoảng sợ.