Trình Thiên Vũ đang ngủ thì bị gõ cửa. Liếc nhìn đồng hồ mới 7giờ sáng. Bực bội đá chăn ngồi dậy.
Quý Dư đở bụng bầu đứng chắn ngay cửa, thấy Trình Thiên Vũ mở cửa nhàn nhạt lên tiếng.
“Đưa tôi đi khám thai”
Trình Thiên Vũ bỗng dưng tỉnh ngủ vội vàng hỏi.
“Không khỏe ở đâu à”
Quý Dư xoa bụng, lắc đầu.
“Khám định kỳ”
Trình Thiên Vũ nhíu mày.
“Sao tối qua không nói?”
Nói làm gì, cô nung nấu ý định đập cửa giờ này mà.
“Có đi không, lắm chuyện”
“Đợi đó…”
Trình Thiên Vũ bỏ lại một câu, tức tốc chạy vào phòng tắm.
***
Vãn Thanh chưa gặp Trình Thiên Vũ nên thấy bên cạnh Quý Dư có thêm người đàn ông đi cùng thì hơi bất ngờ.
“Anh là ba đứa nhỏ?”
Trình Thiên Vũ gật đầu coi như trả lời.
“Có muốn xem mặt mũi của em bé không?”
Trình Thiên Vũ hơi bất ngờ.
“Có thể xem sao?”
Vãn Thanh đẩy gọng kính gật đầu.
Trình Thiên Vũ dĩ nhiên không từ chối, anh cầu còn không được.
***
Thứ này có thể nhìn thấy cục cưng sao?!
Tuy Trình Thiên Vũ hơi lạ lẫm nhưng vẫn dán mắt nhìn theo.
“Đấy, thấy rõ không, em bé tương lai là một mỹ nhân đấy”
Trình Thiên Vũ nhìn màn hình không rời mắt, thai đã to nên đã nhìn thấy rõ gương mặt bé con, anh không nhịn được cong khoé môi lên.
Thì ra có con sẽ hạnh phúc như thế!
Vãn Thanh vẫn tiếp tục luyên thuyên.
“Em bé có nhiều nét giống ba, chắc mẹ bé yêu ba bé lắm”
Quý Dư nghe nói thế khoé môi giật giật…
Đây không phải chồng tôi, chồng tôi không có mặt dày như thế!!!
Trình Thiên Vũ hơi mất tự nhiên, ho nhẹ.
Tự dưng nhìn Quý Dư cũng thấy khá vừa mắt.
“Gần cuối thai kỳ rồi, nên nghỉ ngơi nhiều, đi đứng phải cẩn thận, nếu muốn sinh thường thì kiểm soát lại cân nặng, em bé to quá thì không sinh thường được đâu”.
“Thời gian này tính khí thai phụ thất thường cũng là chuyện bình thường, ba bé cố gắng lên, hah”
Trình Thiên Vũ gật gù.
Đúng là thất thường!
Quý Dư chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng gật đầu.
***
Vừa ra khỏi cửa Trình Thiên Vũ bế bổng Quý Dư lên, còn tử tế nhắc nhở.
“Bám chặt vào”
Quý Dư liên tục giãy giụa còn mạnh tay đánh lên ngực Trình Thiên Vũ mấy cái.
“Khốn khiếp, thả tôi xuống”
“Đừng lộn xộn”
Trình Thiên Vũ ảm đạm quát lên, còn giễu cợt thêm.
“Cô đi có khác gì chim cánh cụt, biết khi nào mới tới nơi”
Mẹ nó, dám so sánh cô với chim cánh cụt!
Quý Dư giơ tay lên định đánh tiếp thì Trình Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng.
“Quên bác sĩ Vãn nói gì rồi à”
“Thích động tay động chân vậy, hửm”
Trình Thiên Vũ thấy cô không phản ứng lại nữa mới thong thả bế cô đi.
Không ngờ Quý Dư lại ngoan ngoãn im lặng suốt một đường, Trình Thiên Vũ hài lòng cong khoé môi lên.
“Xem ra cô Quý thích được bế nhỉ”
Người chủ động bế cô là anh, vậy mà anh dám nói cô thích bế.