Trình Thiên Vũ một bụng thắc mắc, giả vờ đồng ý qua loa.
“Ừm cũng được?”
Quý Dư cố nhịn cười đỡ bụng bầu vào nhà, Trình Thiên Vũ đi phía sau mà kinh hồn táng đảm.
Dáng người Quý Dư dù sắp sinh nhưng vẫn còn mảnh mai tay chân không khác gì trước đây, còn treo thêm một cái bụng to đùng phía trước, đi bộ mà cứ lắc lư nhìn cứ như sắp ngã.
Lâm Tư Mỹ đang học làm bánh trong bếp nghe tiếng động ló đầu ra, nhìn thấy Trình Thiên Vũ đến bất ngờ đến miệng há to có thể nhét vừa quả trứng gà.
Lâm Tư Mỹ dụi mắt vài lần thấy mình không nhìn lầm thì vui vẻ nhảy chân sáo đến trước mặt Trình Thiên Vũ.
“Ô anh họ, cơn gió nào thổi anh đến đây?”
Trình Thiên Vũ hơi mất tự nhiên.
“Đi ngang qua”
“Ôi trời, từ bao giờ về biệt thự Trình gia lại đi ngang qua rừng đào được nhỉ”
Quý Dư bưng ấm trà ra đến nghe thấy thì bật cười, cốc đầu Lâm Tư Mỹ.
“Em đừng chọc Trình thiếu nữa”
Lâm Tư Mỹ tinh nghịch thè lưỡi, nhanh như thỏ trở lại phòng bếp, nói vọng ra.
“Em làm bánh đây, chị em đang có thai anh đừng có hơn thua với chị ấy”
Trình Thiên Vũ nhướng mày.
Chị em? Anh chắc không phải anh họ nó đâu?!
Quý Dư rót tách trà đẩy đến trước mặt Trình Thiên Vũ, anh nhận lấy thổi thổi uống một ngụm.
Quả nhiên là hương vị này!
“Cảm thấy thế nào?”
Trình Thiên Vũ nói sâu xa…
“Nhấm nháp một tách trà ngon giống như nếm trải cuộc đời, có vị đắng, có vị ngọt, vốn dĩ đắng chát rồi sẽ qua đi, ngọt hậu là cái sau cuối…cũng là cái vĩnh hằng”
Quý Dư bật cười.
“Không có cái gì là vĩnh hằng ở đây cả…”
“Tách trà dù đặc dù thơm ngon đến mấy cũng sẽ nhạt đi. Tình cảm dù khắc cốt ghi tâm đến mấy thì cũng có lúc qua đi”
Trình Thiên Vũ dừng động tác thổi trà, tâm trạng không biết vui hay buồn.
“Phật còn có thể đổi tâm, trà cũng có thể đổi vị. Trong đắng có ngọt, trong ngọt có đắng. Đắng trước ngọt sau, có gì lại không đúng?”
Quý Dư không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mẹ kiếp, bây giờ anh bài cái dáng vẻ thâm tình đó cho ai xem??
Cô thấm không nổi!
Quý Dư vừa rót trà vừa nói lên suy nghĩ của mình.
“Trà có hai trạng thái chìm và nổi, người uống trà cũng có hai trạng thái…nhấc lên và đặt xuống
Cuộc sống cũng giống như trà, điềm nhiên khi chìm, hững hờ khi nổi, nếu học được cách nâng lên được, cũng học được cách đặt xuống được”
Trình Thiên Vũ siết chặt tách trà, vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Người cũ cũng giống như là trà cũ. Lúc mới bắt đầu giống như là nước sôi đổ vào cốc trà.
Nhưng vị trà sẽ ngày càng nồng đậm. Không tránh khỏi việc sau khi uống xong lại phải rót thêm”
Quý Dư siết chặt vạt áo.
Ý anh là người cũ và tình cảm cũ là thứ tình cảm khó phai, khó quên sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh không giống như đã nhớ lại.
Quý Dư đang lay hoay với một mớ suy nghĩ ngổn ngang thì thấy Lâm Tư Mỹ một tay cầm đĩa trái cây, tay kia ngoáy ngoáy lỗ tay đang bước đến.
“Anh chị nói cái gì thế, khó hiểu quá”
“Có cần theo chị học khóa trà đạo luôn không?”
Quý Dư chỉ đùa thôi, không ngờ Lâm Tư Mỹ nhiệt tình gật đầu.
“Được, quá được luôn”
Quý Dư quay sang nhìn đĩa trái cây thắc mắc.
“Bánh làm xong chưa”
Lâm Tư Mỹ gãi đầu cười hìhì ấp a ấp úng.
“Quên…quên trở mặt nên…khét…khét hết rồi hì”
Quý Dư bất lực lắc đầu, con bé này cái gì cũng muốn học nhưng không có kiên nhẫn gì cả, chắc lại bày biện lung tung trong bếp rồi.
Trình Thiên Vũ lúc này mới lại lên tiếng, không còn vẻ lãnh đạm như trước.
“Nhà không có người làm sao?”
Lâm Tư Mỹ lanh mồm lanh miệng.
“Không có, chị em không thích có người lạ trong nhà, nhưng có em giúp một tay, không vất vả, không vất vả…”
Trình Thiên Vũ vừa nghe xong đầu mày nhíu chặt.
Thấy Quý Dư với tay lấy trái quýt thì Trình Thiên Vũ nhanh tay lấy trước.
Cô định đưa tay sang lấy miếng táo thì Trình Thiên Vũ đã bóc xong vỏ quýt, nhét luôn vào miệng cô.
“Bụng mang dạ chửa thế này, để tôi cho người đến”
Quý Dư bị nhét quýt đầy miệng chỉ có thể lắc đầu.
Trình Thiên Vũ nháy mắt ra hiệu với Lâm Tư Mỹ không có nửa điểm chột dạ.
“Vậy thì tôi đành phải sang đây chăm sóc cho mẹ con cô”
Lâm Tư Mỹ nhanh chóng bắt tính hiệu.
“Anh họ không phải người lạ chắc chắn chị sẽ đồng ý”
“Đúng không chị?”
“Khụ khụ”
Quý Dư ra sức lắc đầu, nhưng Trình Thiên Vũ xem như không thấy. Cô đành nhanh chóng nuốt xuống.
“Không…được”
Trình Thiên Vũ lườm cô, thấy anh có ý định nhét thêm thì Quý Dư che miệng lại quay sang chỗ khác.
Lại tính bịt miệng cô, nghĩ cô lại mắt lừa chắc!
Trình Thiên Vũ tự quyết định, không cho phép từ chối.
“Ngày mai tôi sẽ dọn sang đây”
Quý Dư nhíu chặt mày, vẫn không đồng ý.
“Không cần Trình thiếu quan tâm, tôi tự lo được”
Trình Thiên Vũ nhìn vùng bụng nhô cao của cô, khoé môi cong lên.
“Nhưng nó là con của tôi”
Quý Dư cười như không cười.
“Đừng quên chúng ta đã ly hôn rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT