Hàn Hiểu Khê nhìn Trình Thiên Vũ bằng ánh mắt không thể tin được, lại nhận được giọng điệu khinh khi của anh.
“Là do cô quá tự tin hay là quá xem thường tôi”
“Cô nghĩ đàn ông ai cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới à, vừa thấy cô phô bài da thịt liền đi không nổi, phải quỳ xuống dưới chân cô”
Mặc cho Hàn Hiểu Khê có la hét chửi bới thế nào Trình Thiên Vũ cũng không thèm liếc mắt.
Hàn Hiểu Khê mua chuộc nhân viên nên cửa bị khóa từ bên ngoài.
Trình Thiên Vũ hai mắt đã đỏ rực, cổ họng khô khóc như bị thêu đốt, tay run run cầm điện thoại gọi cho Hạo Hiên.
Do tác dụng của thuốc nên bây giờ hạ bộ tồng ngồng một mớ, lại còn trướn đau. Anh không muốn thẩm du ở đây, anh muốn về nhà ngay lập tức.
Mẹ kiếp! Cái đồ lề mề này, bây giờ mà còn chưa xuất hiện.
Nếu không phải anh định lực mạnh mẽ thì đã bị hồ ly tinh ăn thịt rồi, trở về nhất định phải trừ lương.
Trình Thiên Vũ không nhịn được, gắp gáp định đạp cửa thì cửa được mở ra từ bên ngoài.
Quý Dư đẩy cửa bước vào, phía sau là Hạo Hiên.
Nhìn thấy quần áo trên người anh vẫn còn chỉnh tề cô thở phào.
Lúc vừa xuống máy bay cô gọi Hạo Hiên hỏi xem hôm nay anh có tiệc xả giao không, thì nhận được tin Trình Thiên Vũ uống phải rượu có bỏ thuốc, không biết đã bị đưa đi đâu.
Trên đường đến đây trong lòng cô như bị mèo cào, cảm giác hồi hộp bất an hệt như chuẩn bị đi bắt gian.
Trình Thiên Vũ nhìn thấy thêm một người phụ nữ nữa bước vào thì vội vàng tránh né, cảnh cáo quát lên.
“Mẹ kiếp, yêu quái lại từ đâu đến, cút đi cho tôi”
“…” Yêu quái, được lắm!
“…” Trình tổng anh mạnh mồm thật, mong rằng khi tỉnh lại anh sẽ không hối hận.
Quý Dư không quan tâm đến anh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Hàn Hiểu Khê, sau đó nói với Hạo Hiên đang đứng giữ cửa như Môn thần.
“Cởi trói cho cô ta”
Hàn Hiểu Khê lấy lại được tự do thân thể, ung dung nhặt áo choàng lên quấn tạm, nhìn Quý Dư khinh thường, giọng điệu vẫn không biết hối cải.
“Cô thì có gì hơn tôi mà lên mặt, đồ có cha mẹ sinh mà không có cha mẹ dạy”
Chát!
Quý Dư lạnh lẽo nhìn Hàn Hiểu Khê bị đánh lệch cả mặt vẫn còn mạnh miệng đay nghiến.
“Cô dám đánh tôi?, thứ nghèo hèn thấp kém như cô mà cũng dám giơ tay đánh tôi”
Chát!
Trình Thiên Vũ nhìn động tác dứt khoác lẫn tiếng chát vang dội kia mà quên đi cơn bức rức trong người, trợn tròn hai mắt.
Mẹ nó! Sao hai con yêu quái lại đánh nhau rồi!
Cái tát này vừa giáng xuống Hàn Hiểu Khê liền ngã rạp xuống đất, đối diện với ánh mắt ảm đạm của Quý Dư chỉ còn là sợ hãi.
Dù từ khi bước vào đến giờ, một câu cô cũng không thèm trả lời cô ta, nhưng ánh mắt sắc bén kia như muốn giết người vậy.
Hàn Hiểu Khê không dám chắc liệu người trước mặt này có phải là Quý Dư quê mùa, hèn mọn học chung khóa với mình ở Lonđon không.
Quý Dư trước kia, mặc dù xinh đẹp nhưng đối diện với người khác luôn cuối thấp đầu, ánh mắt lúc nào cũng đầy đau thương.
Khác hẳn với Quý Dư xinh đẹp, lạnh lùng, khí tràn doạ người như bây giờ.
Quý Dư từng bước, từng bước áp sát đến chỗ Hàn Hiểu Khê đang run rẩy, hoảng loạn dưới nền gạch.
“Cô… cô…muốn làm gì?!”
Quý Dư khoanh tay, trên cao nhìn xuống dáng vẻ chậc vật của Hàn Hiểu Khê, cười khẽ, rốt cuộc cũng bố thí cho cô ta vài chữ.
“Nếu như tôi là cô, thì bây giờ tôi đã chạy ngay về để xem tình hình công ty nhà mình, chứ không phải ở đây mở cái miệng chó của mình ra để miệt thị người khác”
“Cô đang kể chuyện cười à…công ty thì làm sao”
Quý Dư vẫn dửng dưng, đưa mắt nhìn Hạo Hiên.
“Hạo Hiên, nói cho cô ta nghe xem”
Hạo Hiên đang xem hăng say bị điểm danh thì giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại.
“E hèm…phía trên nhận được bằng chứng tố cáo Hàn Tấn mua chuộc nhân viên công ty đối thủ đánh cắp bí mật thương mại, còn có…rửa tiền, trốn thuế, hiện giờ chắc đã bị bắt. Cổ phiếu công ty cũng vì vậy mà chạm đáy, các cổ đông cũng đang bán…”
“Câm miệng… các người nói dối”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT