cả người sướng rơn. Có trời mới biết bà mong ngày này lâu lắm rồi. Tưởng tượng có một đứa nhóc miệng còn thơm sữa gọi “bà” bà càng nghĩ càng thích.
”Con dâu ngoan”
Thẩm Tiểu Vân nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Quế Chi và Quý Dư. Vẻ mặt như không thể tin được. Bà Lâm gọi con tiện nhân kia là con dâu. Sao có thể như vậy được.
Lâm Quế Chi nhìn sang Thẩm Tiểu Vân bật chế độ người mẹ chồng quốc dân.
Tuy bà đã 50 tuổi nhưng da vẻ được chăm sóc cẩn thận nên trông vẫn còn rất mịn màng. Bà mặc sườn xám hoa văn đơn giản, sang trọng quý phái nhưng khí chất không hề giảm.
“Cô mở miệng ra là chửi con dâu tôi người thứ ba này người thứ ba nọ. Cô không biết con bé là con dâu của Trình gia tôi sao”
“Bác… con… thật sự không biết”
“Không biết mà còn ăn nói hàm hồ, vu oan giá họa. Tội này ở thời cổ đại phải bị dìm lồng heo đấy”
“Tôi… con…”
“Hay cô cảm thấy người của Trình gia tôi dễ bị ức hiếp, nên mới tìm tới gây chuyện”
“Con chỉ là…nghe người khác nói…”
Quý Dư nhìn sang Trình Thiên Vũ bên cạnh. Đúng lúc bắt gặp anh nhìn mình. Cô huých vai anh nhướng nhướng mày.
“Anh xem mẹ uy dũng chưa kìa”
“Em rất muốn cho mẹ một like”
“Mẹ trước giờ luôn như vậy”
Lâm Quế Chi nghe Thẩm Tiểu Vân nói vậy thì cũng biết là ai nói. Bà tức đến bật cười.
“Vợ chồng chúng nó đăng ký từ sớm, đến cháu tôi cũng sắp có rồi. Ai là hồ ly tinh còn chưa biết sao?. Cô về nói với người kia. Tôi chỉ chấp nhận tiểu Dư là con dâu.”
Hừ gia giáo không cho bà chửi bậy, bà nói vậy đã nhẹ nhàng lắm rồi. Tức chết đi mất, dám ức hiếp con dâu bà.
Quý Dư vội đến vỗ vỗ lưng cho bà.
“Mẹ đừng tức giận”
“Con cũng đừng nghĩ lung tung, thằng nhóc này không có ai ngoài con đâu”
“Nó mà dám mẹ sẽ làm chủ cho con”
“Cảm ơn mẹ”
“Mình qua kia ngồi đi ạ”
Trình Thiên Vũ nhìn cô vợ nhỏ rồi nhìn sang mẹ. Thấy Quý Dư khoác tay mẹ mình đi sang bên kia ngồi thì lắc đầu. Xem ra địa vị của anh lại tuột xuống một bậc rồi.
Chuyện vừa nãy cũng chỉ như khúc nhạc dạo. Mọi người đều xem như không có chuyện gì xảy ra.
Những lời Lâm Quế Chi nói bọn họ đều nghe thấy. Xem ra địa vị của Quý Dư ở nhà họ Trình cũng không thấp.
Ánh mắt nhìn Quý Dư thêm vài phần xem trọng.
Thẩm Hạo Hiên và gia đình con trai Thẩm Quân phát biểu vài câu mở đầu. Sau đó mọi người cùng nhau lên tặng quà, nhỏ thì bộ ấm trà cổ, lớn hơn là tranh Sơn dầu, thư pháp. Quà lớn nhỏ đủ cả.
Thẩm Tiểu Vân lúc đầu bị mất mặt, bây giờ quyết tâm lấy lại thể diện.
Cô ta chỉ là con gái nuôi của Thẩm Quân.
Lúc trước vợ chồng Thẩm Quân, Nguyễn Lan mãi không có thai nên đưa Thẩm Tiểu Vân từ cô nhi viện về chăm sóc.
Rất may mắn một năm sau đó Nguyễn Lan cuối cùng cũng mang thai sinh ra một đứa con trai là Thẩm Thiên. Dù sao cũng chăm sóc con gái được một thời gian nên họ giữ cô lại tiếp tục nuôi dưỡng.
Càng lớn Thẩm Hạo Quân càng nhìn thấu dã tâm của cô ta nên không thích cô ta lắm.
Bây giờ có dịp lấy lòng ông nội, cô ta phải tranh thủ thời cơ. Thẩm Hạo Quân rất thích thư pháp, cô mất rất nhiều tiền mới mua được cho ông một bức tranh thư pháp nổi tiếng. Thẩm Tiểu Vân rất có lòng tin ông nội sẽ thích quà của cô ta.
“Ông nội, con cũng có quà cho ông đây ạ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT