Edit: phuong_bchii
________________
Nghe được tiếng đóng cửa, như tỉnh mộng bình thường phục hồi tinh thần lại, không chấp nhận được cô tự hỏi, bản năng liền đuổi theo ra cửa.
Thang máy một cái lên một cái xuống, Bành Hướng Chi đi thang máy đã sắp đến tầng thấp, Kỷ Minh Tranh ấn thang máy xuống, ngay cả mấy giây cũng khó có thể chờ.
Đến cửa chính, nhưng không có bóng dáng Bành Hướng Chi, đi một vòng trong vườn hoa, cũng không có, Kỷ Minh Tranh bước nhanh hơn ra khỏi khu chung cư, ra đường nhìn quanh bốn phía, tầm mắt đong đưa, vẫn không bắt được Bành Hướng Chi.
Cô đứng ở cửa, bắt đầu gọi điện thoại, không trả lời.
Con phố gần khu chung cư này là đường nhỏ, rất yên tĩnh, ban đêm xe cộ cũng không nhiều, rất nhiều cơ cấu huấn luyện các loại cửa hàng đã sớm đóng cửa, chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn sáng đèn, tốp năm tốp ba người đi đường giống như ngẫu nhiên tô điểm, vùi ở trong màn đêm, đi lại cũng rất yên tĩnh.
Chỉ sợ Kỷ Minh Tranh là người hoảng hốt nhất trên đường phố, cho dù cô trông bình tĩnh nhất.
Nhà thuê của Bành Hướng Chi đã trả lại, đêm hôm khuya khoắt, nàng còn có thể đi đâu, nàng còn có một chút tiền, có thể đặt khách sạn, nhưng chỉ sợ nàng không muốn đặt, thất hồn lạc phách tùy tiện ở nơi nào qua một đêm, mùa đông Giang Thành sẽ ăn thịt người, nàng ở bên ngoài một lát khẳng định sẽ không chịu nổi.
Về phần những thứ khác, Kỷ Minh Tranh không dám nghĩ tới. Cô cho tới bây giờ cũng không có cảm thấy Bành Hướng Chi là đồ ngốc, ngược lại, cô là tậm tâm tận lực cũng bắt không được người kia, cho nên mới ruột gan rối bời, cho nên mới dùng rất nhiều chuyện không muốn làm lại không còn cách nào khác.
Cô chưa từng cùng đường trong sự nghiệp, nhưng cùng đường, là tình yêu của cô và Bành Hướng Chi.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được, rốt cuộc cô không có khả năng suy diễn hoặc là tính toán tình yêu của cô và Bành Hướng Chi nữa, cô chuẩn xác cho hai người một cơ hội bắt đầu, nhưng sau đó mỗi một thứ, hỉ nộ của Bành Hướng Chi, tình cảm của Bành Hướng Chi, lòng tự trọng của Bành Hướng Chi, đều là biến số không thể đoán trước của cô.
Là biến số mà cô chỉ có thể thụ động chấp nhận.
Bành Hướng Chi nói sai rồi, Kỷ Minh Tranh cho tới bây giờ cũng chưa từng nắm chắc phần thắng, cũng chưa từng nắm giữ quyền chủ động, thật ra trong lúc đánh cờ với Bành Hướng Chi, cô lại bị đánh tan, thất bại thảm hại trước nay chưa từng có.
Chưa từng có ai giống như Bành Hướng Chi, chỉ cần nàng khóc, chỉ cần nàng nhíu mày, chỉ cần nàng không vui, Kỷ Minh Tranh có thể buông bỏ tất cả. Bản thân không có lòng tự trọng sao? Không có sợ hãi không có bất an sao? Cô cũng có, nhưng ở trước mặt Bành Hướng Chi, đều không bị Kỷ Minh Tranh cân nhắc vào công thức tính toán.
Giống như hiện tại, biết rõ nàng có thể sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh mình nữa, vẫn muốn thẳng thắn, muốn cho nàng một lời giải thích.
Kỷ Minh Tranh tựa vào đầu ngõ bên cạnh một cửa hàng tiện lợi, vùi đầu cố chấp gọi điện thoại cho Bành Hướng Chi.
Gió lạnh thổi tới, cô vén tóc rơi lả tả ra sau tai, nhẹ nhàng hít mũi một cái, trên mắt kính nổi lên sương mù, cô cất điện thoại vào túi, tháo kính xuống, dùng ngón tay lau.
Là người quanh năm đeo kính mà nói, cô làm sao có thể làm ra hành động dùng ngón tay lau kính như vậy, cô cũng không giải thích được, nhưng cô cứ cẩn thận dùng sức lau như vậy, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó đột nhiên tỉnh táo, có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cô dùng bàn tay lau kính kia thuận tiện lau đi, vẫn im lặng tiếp tục lau kính.
Cô chưa từng khóc như vậy, giống như một đứa trẻ không giải được đề.
Lau không sạch sẽ, càng ngày càng lem, cô gấp kính lại, bỏ vào trong túi, muốn lấy điện thoại ra, lại nghĩ cách, lại đột nhiên cảm giác cổ tay căng thẳng, tầm mắt tối sầm, cô bị người ta kéo vào trong hẻm nhỏ, đặt dựa vào vách tường.
Là Bành Hướng Chi.
Cho dù Kỷ Minh Tranh hai mắt đẫm lệ mơ hồ, thấy không rõ lắm, nhưng cô cũng biết là Bành Hướng Chi.
Nhịp tim căng thẳng trong nháy mắt bình phục lại, rồi lại nhảy càng mãnh liệt, bởi vì sắc mặt của cô bị hẻm tối che lấp, đối mặt với chính mình tựa vào chân tường, cùng lần đầu gặp gỡ, cà lơ phất phơ ngẩng đầu.
Giống như đang dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.
"Khóc cái gì?" Bành Hướng Chi rũ mí mắt, hai tay đút vào túi áo khoác lông cừu, giày đế bằng thoáng để ở góc, không gợn sóng hỏi cô.
Kỷ Minh Tranh không đáp, giơ cổ tay lên dính hốc mắt, sụt sịt mũi, muốn lấy kính ra đeo vào.
"Đừng đeo." Bành Hướng Chi nói.
Vì thế Kỷ Minh Tranh lại buông xuống.
Một nửa hẻm nhỏ là bóng tối sâu không thấy đáy, một nửa khác là một chút ánh sáng từ cuộc sống về đêm của đô thị, giống như một góc nhìn rình coi đã được cắt xén, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh nhân gian hẹp hòi trong một mét vuông.
Bóng của hai người rủ xuống đất, chồng lên nhau.
Bành Hướng Chi nhìn cô, ra ngoài gấp gáp, áo khoác cũng không mặc, hiện tại cổ tay đều đông lạnh đỏ cả lên, cầm kính không động đậy, giống như đang chờ nàng mở miệng.
"Kỷ Minh Tranh, cậu học trang điểm lúc nào vậy?" Cái ót Bành Hướng Chi đập vào vách tường lạnh lẽo, bình tĩnh hỏi cô.
Không ngờ là câu này, Kỷ Minh Tranh ngước mắt nhìn nàng, lông mi ướt sũng: "Mình không biết trang điểm."
"Vậy lúc mình nhìn thấy cậu, vành mắt thâm quầng của cậu là thế nào, môi khô đến tróc da, là thế nào?" Bành Hướng Chi thấp giọng, híp híp mắt phượng.
Kỷ Minh Tranh im lặng một hồi, không lên tiếng.
"Không phải gạt mình sao?" Bành Hướng Chi nghiêng đầu, ý tứ hỏi.
Không đợi trả lời, cô cắn chặt răng, lại nhanh chóng buông ra, lấy giọng hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cậu nhớ mình đến không ngủ được, là thật sao?"
Vành mắt Kỷ Minh Tranh lại đỏ thêm một chút, khàn giọng nói: "Phải."
Có điều chỉ một chữ, như là níu lấy trái tim Bành Hướng Chi, vẫn là không có cách, chính là không có cách, xoang mũi Bành Hướng Chi bắt đầu cay cay, mắt cũng ươn ướt.
"Cho nên tại sao cậu lại nói, cậu không có sa sút tinh thần, cậu không có thất hồn lạc phách?" Nàng cố gắng bình tĩnh hỏi cô.
"Mình......"
Cũng có lúc Kỷ Minh Tranh không trả lời được, Bành Hướng Chi mím môi, muốn cười, nhưng hốc mắt càng ngày càng nóng.
"Cậu thật sự chỉ có ba triệu sao?" Nàng nghẹn ngào, lại hỏi.
Nghe ra giọng nói của nàng không đúng, Kỷ Minh Tranh ngước mắt, đau lòng nhìn nàng: "Đúng, thật sự chỉ có nhiều như vậy, nhưng mình có thể......"
Vay.
Bành Hướng Chi ngắt lời cô: "Vậy tiền mình bán xe, có giúp được gì cho cậu không? Là cậu cần sao?"
"Đúng vậy." Kỷ Minh Tranh gật đầu, giọng nói không ổn định lắm. "Là mình cần."
"Vậy tại sao cậu lại cảm thấy, cậu gạt mình đi bán xe." Bành Hướng Chi khóc, nước mắt rơi xuống, nàng thở dài một hơi.
"Mình bán xe, chính là bởi vì cậu cần, chính là bởi vì cậu mở phòng khám phải dùng tiền, sự thật cũng là như vậy." Bành Hướng Chi tự mình kết luận.
Kỷ Minh Tranh khẽ nghẹn ngào, lắc đầu với biên độ nhỏ.
Bành Hướng Chi dùng ánh mắt phác họa hình dáng cô trong bóng tối, dừng lại ở khóe mắt nóng bỏng của cô, tiếp tục hỏi: "Bây giờ cậu khóc, là bởi vì cái gì? Cậu thông minh như vậy, không đánh giá được sao?"
"Là bởi vì, cậu sợ mình rời bỏ cậu, sợ mình không cần cậu nữa, sợ lòng tự trọng của mình lại bị sỉ nhục, sợ mình lại không gượng dậy nổi, cậu luống cuống. Đúng không?"
Không muốn Kỷ Minh Tranh trả lời, Bành Hướng Chi cúi đầu nhìn bóng cả hai: "Mình thật sự thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, nhưng mình thấy cậu khóc."
"Mình đã nghĩ, cậu không thể nào nhìn mình giống như kẻ ngốc, không có ai tự xưng là người thông minh sẽ khóc vì kẻ ngốc."
Bành Hướng Chi phấn chấn là bởi vì nàng cảm thấy được cần thiết, mà vừa rồi bị thương, là Kỷ Minh Tranh nói cho nàng biết, tất cả đều là giả, nàng bắt đầu hoài nghi, mình có phải thật sự được Kỷ Minh Tranh cần hay không.