Edit: phuong_bchii
________________
Không làm được mười lần, nhưng Bành Hướng Chi muốn Kỷ Minh Tranh ba lần, tay miệng cùng dùng, làm cho nàng từ ẩn nhẫn đến khó có thể thừa nhận, nhẹ nhàng run rẩy đầu gối, giống như một mảnh mây mềm, bị gió nhẹ thổi vào trong lòng ngực, thoáng dùng sức nặn ra nước.
Bành Hướng Chi nghe thấy một đám mây rên rỉ, mặc dù nàng biết đám mây không thể phát ra âm thanh, nhưng nàng chính là nghe được.
Sau khi gặp Kỷ Minh Tranh, nàng bắt đầu hiểu vì sao có người ham thích làm tình, bởi vì không biết còn có biện pháp gì thân mật với cô, bởi vì nàng thích vô cùng, không biết còn có thể dùng phương thức gì làm cho cô vui vẻ, cũng không biết còn có thể nhanh chóng mà vội vàng nói cho cô biết như thế nào —— Mình thật sự sẽ rất thương cậu.
Mình cũng thật sự rất biết ơn cậu.
Có phải sau khi yêu trưởng thành, cũng sẽ có thành phần ân tình, cho nên mới gọi là "ân ái". Một tình yêu lành mạnh không khác gì vận mệnh ban ân, một người yêu kiên định lại càng chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Khi bạn gặp một người chưa bao giờ nghĩ tới, phản ứng đầu tiên không phải kiêu ngạo, không phải đắc ý, mà là muốn nói, tôi có thể dùng thứ gì để đổi đây? Tôi nên sử dụng tài sản quý giá nào để trả hóa đơn giá trên trời này?
Bành Hướng Chi hôn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Kỷ Minh Tranh, nói: "Tranh Tử, mình muốn nói một chút lời buồn nôn."
"Nói cái gì?"
"Mình đối với bạn rất quyến luyến không rời." Bành Hướng Chi nói xong, cười.
Sau đó chính mình nhịn không được, xoay người đi xuống, ghé vào gối đầu, nhìn cô: "Cậu đối với mình có thế không?"
Kỷ Minh Tranh vươn ngón trỏ ra, học theo phương pháp Bành Hướng Chi thường dùng, nhẹ nhàng chọc chọc gò má nàng, ngẫm lại, nói: "Mình thường cảm thấy cậu rất đáng yêu, có tính không?"
"Hả? Cậu cảm thấy mình đáng yêu chỗ nào?" Bành Hướng Chi rất vui vẻ.
"Mỗi lần cậu tìm mình chơi, mặt đối mặt với mình, mình cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu, nhưng lúc cậu cứ lo trả lời tin nhắn không để ý tới mình thì không đáng yêu nữa."
"Tính chiếm hữu của cậu mạnh quá nha, lời này của cậu, hình như đang rất nhắc khéo, mình một giây cũng không thể không để ý tới cậu." Bành Hướng Chi gối lên bàn tay mình, nhăn mũi với cô.
"Ừ, đại khái là như vậy." Kỷ Minh Tranh gật đầu.
"Quả cam lòng dạ hiểm độc, nhìn thì là lão cán bộ dịu dàng, thật ra là đang ước gì có thể ăn người ta sạch sẽ." Bành Hướng Chi nói.
"Vậy sao?" Kỷ Minh Tranh nghiêng mặt nhìn nàng, "Ăn sạch sẽ là mình sao?"
Lúc nói lời này cô còn hơi có chút vận dụng tiếng thở, xương quai xanh lộ ra cực kỳ xinh đẹp, khe rãnh phập phồng phía dưới bị chăn chặn lại, nhưng càng hấp dẫn vô cùng.
"Mình còn chỗ nào đáng yêu không? Cậu nói xem." Bành Hướng Chi có chút ngượng ngùng, nói sang chuyện khác.
Kỷ Minh Tranh ngẫm lại: "Cậu có biết lúc cậu ngủ có thói quen nhỏ không?"
"Sờ tai người khác sao? Cậu nói mình biết đi." Bành Hướng Chi nhớ tới lúc ở trong lều.
Kỷ Minh Tranh lắc đầu, nở nụ cười: "Đôi khi tay cậu đánh nhịp trên giường, mình không biết là nguyên lý gì, giống như đang dỗ trẻ con, lại giống như đang dỗ chính mình."
"Có mấy lần mình lén đưa tay dưới tay cậu, cậu liền vỗ nhẹ vào lòng bàn tay mình, giống như mèo con đang xoa ổ của nó."
Bành Hướng Chi rất ngạc nhiên: "Thật sao? Mình có thói quen này à, cho tới bây giờ mình cũng không biết."
Cũng không có ai nói với nàng. Có lẽ bởi vì lúc trước, chính nàng luôn ngủ không ngon, nàng đi ngủ thông thường sẽ muộn hơn so với người cùng giường.
Nhưng...... không đúng.
"Cậu ngủ rất ngon, hơn nữa luôn ngủ sớm hơn mình, sao cậu biết được?" Nàng hỏi Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh chớp mắt mấy cái, lại nhắm lại, nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Đầu óc Bành Hướng Chi xoay một vòng, liền hiểu: "Cậu giả vờ ngủ, sau đó nhân lúc mình ngủ, len lén nhìn mình. Không đúng, có thể lúc trước cậu đọc sách bên cạnh mình, liền len lén nhìn mình ngủ, sau đó còn đặt tay vào trong lòng bàn tay mình."
"Trời ơi Kỷ Minh Tranh, lúc ấy có phải cậu ngoài mặt thì không thèm để ý mình, nhưng thực tế mình vừa ngủ thì cậu đặt sách sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn mình ngẫm trong đầu 'Cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu' hay không?"
Kỷ Minh Tranh nhắm mắt lắc đầu: "Không có."
"Chắc chắn có."
"Không có."
"Không có sao cậu lại cười?"
"Không có."
Quả cam kiêu ngạo. Bành Hướng Chi cười tủm tỉm ôm lấy cô: "Kỷ Minh Tranh."
"Dạ?"
"Tranh Tử."
"Dạ?"
"Vợ."
"Ơi."
Bành Hướng Chi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo, lại thật ngọt ngào, nhắm mắt lại cũng chuẩn bị đi ngủ. Mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến một tiếng: "Hướng Chi."
"Dạ?" Trái tim Bành Hướng Chi mềm nhũn, Kỷ Minh Tranh rất ít khi gọi nàng như vậy.
"Cậu thật sự rất đáng yêu. Ở bên cạnh cậu, rất vui vẻ."
Cô rất ít khi nói trắng ra như vậy, cũng là chờ Bành Hướng Chi sắp ngủ thiếp đi, lúc thần trí không tỉnh táo lắm mới nói, nhưng Bành Hướng Chi nghe được trong lòng chua xót, cô giống như đang nói, đừng quan tâm ánh nhìn của người khác, cũng đừng cảm thấy bản thân không tốt, Kỷ Minh Tranh vĩnh viễn đều cảm thấy đáng giá.
Kỷ Minh Tranh rất thông minh, là người có chỉ số thông minh cao nhất mà Bành Hướng Chi từng gặp, cô quan sát bạn đời tương lai mà cô lựa chọn mười năm, nhất định sẽ không sai.
Bành Hướng Chi cảm thấy mình đã đến lúc đổi tên, gọi là "Bành Hướng Chi (Phiên bản hạnh phúc)".
Tên Wechat của nàng cũng thay đổi từ "zZ" khát vọng ngủ đến "Khủng Nhĩ Cơ Oa", rồi đến "Tôi hiểu lòng phụ nữ" như cong mà không cong, cuối cùng là "Hướng Chi".
Kỷ Minh Tranh không có thói quen đặt biệt danh, Bành Hướng Chi liền đổi tên biệt danh giúp cô, mỗi lần cô nhận được tin nhắn, sẽ ở trong lòng đọc một hồi "Hướng Chi".
Sau khi công khai không tới hai ngày, mẹ Kỷ lại nhờ Kỷ Minh Tranh đưa Bành Hướng Chi về nhà ăn cơm, lần này biểu hiện của Bành Hướng Chi hơi bình thường một chút, không có em gái ngọt ngào nữa. Người một nhà cũng không nói cái gì, cũng chỉ ăn một bữa, sau đó Bành Hướng Chi đi vào giúp Kỷ Minh Tranh rửa chén, ba Kỷ nói làm sao có thể để cho khách rửa.
Mẹ Kỷ ấn ông ngồi xuống xem TV, vừa đeo kính lão vừa nói: "Người trẻ tuổi mà, vận động chút cũng không sao."
Rửa chén xong, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh ở phòng ngủ trước kia xem giấy khen của cô, hai người thì thầm lật ảnh khi còn bé, sau đó Kỷ Minh Tranh mở tủ quần áo ra, nói trong này còn có một số quần áo trước kia, xem có thể mang qua mặc hay không.
Bành Hướng Chi nhìn lướt qua, thở dài: "Hay là thôi đi, mấy thứ này của cậu."
Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng một cái: "Mẹ mình mua đấy."
"Nhưng thẩm mỹ của người già nó khác lắm, mình biết cậu hiếu thuận, cũng không phải......" Bành Hướng Chi hạ giọng.