Edit: phuong_bchii
________________
Hôm nay Kỷ Minh Tranh ở nhà tương đối lâu, đến tối ăn cơm xong mới về nhà, Bành Hướng Chi sắp xếp lại tài liệu thu âm và sổ ghi chép lúc trước, tám chín giờ ăn hai miếng sandwich, lúc Kỷ Minh Tranh trở về rất mệt mỏi, chỉ cười cười với nàng rồi nói muốn đi tắm.
Bành Hướng Chi ôm cô hôn một hồi, hỏi: "Sao không trả lời tin nhắn của mình?"
Kỷ Minh Tranh vuốt tóc nàng: "Ở nhà vẫn luôn nói chuyện với ba mẹ, lúc về đã nói cho cậu biết rồi."
Nói tới ba mẹ, Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi, không biết có nên nói với Bành Hướng Chi hay không, nhưng cô có thói quen sau khi làm xong chuyện gì sẽ để cho người khác biết, hiện tại mẹ Kỷ đang buồn, ba Kỷ hồn nhiên không biết gì, nếu như nói với Bành Hướng Chi, nàng có thể sẽ rất căng thẳng, cũng có thể nóng não, trở về thẳng thắn với ba mẹ.
Thật ra Kỷ Minh Tranh cũng không nghĩ lại nhanh như vậy, nhưng hôm nay nghe mẹ cô thử nói, đột nhiên không muốn đi lòng vòng nữa. Đau lòng vì suy đoán của mẹ cô, cho nên mới ngả bài trước.
Nhưng cô không muốn để Bành Hướng Chi dưới tình huống không có chuẩn bị, cùng mình liều lĩnh.
Cũng may Bành Hướng Chi đối với việc cô và ba mẹ ở chung cũng không biểu hiện ra hứng thú gì, trong mắt chỉ có Kỷ Minh Tranh.
"Mình tắm chung với cậu." Bành Hướng Chi luyến tiếc cô.
"Sẽ lạnh đó, cậu đừng để bị cảm, hình như mình có hơi đau đầu." Kỷ Minh Tranh che mũi sụt sịt, thật ra không phải bị cảm, nhưng cô đã khóc, Bành Hướng Chi rất nhạy cảm với giọng nói, nói thêm hai câu là có thể nghe ra.
Bành Hướng Chi gật đầu, đi theo cô vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, sau đó tự mình vào phòng bếp giúp cô đun một bình nước nóng, lại vào phòng tắm cho khách rửa mặt. Hôm nay nàng không ra khỏi cửa, cho nên cũng lười gội đầu, đi ra rất nhanh, rót nước nóng đặt ở đầu giường, rồi nằm xuống chơi điện thoại.
Điện thoại của Kỷ Minh Tranh hôm nay rất khác thường, ở đầu giường cứ rung không ngừng, Kỷ Minh Tranh cũng rất khác thường, tắm khoảng chừng 40 phút.
Trong lòng Bành Hướng Chi mơ hồ bất an, lại bị điện thoại làm cho phiền não, vì thế lấy tới, muốn chỉnh thành miễn quấy rầy cô.
Nhập mật khẩu, mật khẩu sai.
Lòng bàn tay Bành Hướng Chi có chút đổ mồ hôi, nàng không có ghi dấu vân tay, cũng không ghi khuôn mặt, lần trước đi ra ngoài với Kỷ Minh Tranh, điện thoại của nàng hết pin, muốn lướt Weibo, mà Kỷ Minh Tranh đang lái xe nên thuận miệng nói cho nàng biết sáu con số.
225336, nàng nhớ rất rõ, nhập lại lần nữa, vẫn là mật khẩu sai.
Wechat lại tới một tin mới, không có hiện nội dung, thậm chí còn không thấy người gửi, giống như đùa cợt phòng bị người cầm điện thoại nhưng không biết mật khẩu này.
Kỷ Minh Tranh vẫn là một người vô cùng thẳng thắn, lúc trước đặt điện thoại trên bàn trà, Bành Hướng Chi cúi đầu là có thể nhìn thấy tin nhắn của cô rút ngắn lại, mà cô ngay cả do dự cũng không có nói mật khẩu cho Bành Hướng Chi biết, làm cho Bành Hướng Chi kiên định rất lâu, cũng ngọt ngào rất lâu.
Nàng nhớ tới EX lúc trước, có lúc gọi điện thoại cũng phải né đi, trả lời Wechat hai tay cầm lấy trước mặt, giống như mũi nhọn không cho người ta chép đáp án.
Nhưng Kỷ Minh Tranh là vì sao? Cô đổi mật khẩu khi nào? Là sau khi nói cho nàng biết, cảm thấy không an toàn sao?
Bành Hướng Chi đặt điện thoại xuống, thậm chí có chút không dám hỏi.
Sợ Kỷ Minh Tranh rất thản nhiên hỏi nàng, phải đổi rồi, sao vậy?
Đó là điện thoại của cô, cô có chuyện riêng tư của cô, cho dù là người yêu cũng không có quyền can thiệp, huống chi, hai người ở bên nhau cũng chưa được bao lâu.
Bành Hướng Chi đột nhiên bừng tỉnh, hai người thật sự ở bên nhau chưa bao lâu, chính mình nhiệt tình, đường hoàng, hận không thể thông báo với thiên hạ, liệu Kỷ Minh Tranh có thấy nàng phiền hay không? Dù sao cô cũng là một người có thói quen sống chậm, tiết tấu không nhanh, rất có cảm giác ranh giới.
Kỷ Minh Tranh thật sự rất có cảm giác ranh giới, ở trong giới hơn 10 năm, số lần đi ra ngoài liên hoan có thể đếm trên đầu ngón tay, cùng người ta bàn luận cũng không liên quan quá nhiều đến cuộc sống cá nhân, không để lộ ra gì, thế cho nên rất nhiều người cũng không biết cô ưu tú cỡ nào.
Còn có chuyện tình cảm của cô, cô thậm chí là một người đến cả sở thích cũng không quá tiết lộ, chỉ cần cô muốn, cô có thể thiên vị giấu kín hết thảy, bao gồm sáu năm yêu Bành Hướng Chi kia.
Bành Hướng Chi thật sự đang tự kiểm điểm, có nên cho Kỷ Minh Tranh một chút không gian, không dính người nữa, hai người chậm rãi tới gần, có phải sẽ làm cô thoải mái hơn một chút hay không.
Thế là nàng đặt điện thoại Kỷ Minh Tranh xuống, nhắn tin cho Khả Lạc: "Ngày mai có sắp xếp gì không?"
"Mình đang ở Bắc Thành rồi chị hai, cậu có xem bài đăng của mình không vậy?"
"Bay lúc nào thế?"
"Đêm qua."
Bành Hướng Chi thở dài, nghiêng người trò chuyện với Khả Lạc.
Nghe thấy cửa mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp của Kỷ Minh Tranh, cô mang theo mùi thơm ngát vừa tắm xong đi tới, nằm xuống cạnh Bành Hướng Chi, lại xoay người ôm nàng từ sau lưng.
Bành Hướng Chi thoải mái hơn một chút, đặt điện thoại sang một bên, nói với cô: "Điện thoại của cậu cứ kêu nãy giờ, cậu xem thử đi."
Kỷ Minh Tranh rút tay ra ngồi thẳng dậy cầm di động, nhìn sơ mấy lần, nói: "Đồng nghiệp hỏi tình hình luận văn của mình."
"Bình thường cậu luôn viết, là luận văn sao? Tốt nghiệp đi làm rồi mà vẫn phải nộp luận văn à?"
"Nhóm của mình được tiến cứ vào, đều có chỉ tiêu thành quả nghiên cứu khoa học." Kỷ Minh Tranh cười với nàng, "Trong tay mình trước mắt có dự án quốc gia, đang ra thành quả."
Nghe không hiểu, Bành Hướng Chi đã thấy nhức nhức cái đầu, nhưng xem ra, nha sĩ như Kỷ Minh Tranh cũng không thoải mái như lúc trước nàng nghĩ, còn tưởng rằng mỗi ngày đi làm, tan làm là có thể ra ngoài chơi.
Nhìn Kỷ Minh Tranh tiến tới như vậy, nàng cũng rất ngượng ngùng, còn nói muốn nuôi cô, hiện tại không khác gì được người ta nuôi.
Vì thế nàng kết thúc cuộc gọi với Khả Lạc, quyết định đi ngủ sớm, ngày mai đến phòng thu âm sớm, liên lạc tình cảm với máy bay chiến đấu của nàng.
Mỗi một phòng của Tam Thanh Studio Bành Hướng Chi đều rất quen thuộc, thậm chí từng buông lời ngông cuồng nói, văn phòng của Tam Thanh chính là của Bành Hướng Chi nàng, giữa văn phòng và phòng thu âm khác biệt rất nhỏ, nàng đều có thể nói lý rõ ràng, còn có thể kỹ càng tỉ mỉ đến ảnh hưởng của mỗi phòng điều hòa đối với chất lượng âm thanh.
Nhưng buổi chiều này nàng cầm quyển sổ nhìn qua cửa sổ quan sát, có chút hoảng hốt.
Giống như nhìn thấy Kỷ Minh Tranh cúi đầu rất bình thường đứng trước micro, đeo tai nghe như có điều suy nghĩ nghe mình chỉ đạo.
Lúc đi làm Bành Hướng Chi tìm kiếm dự án quốc gia gì đó, lại nhấn vào trang web chính thức của bệnh viện Kỷ Minh Tranh xem, cô là người dẫn đầu ngành học của khoa cô, còn lấy thân phận tác giả đầu tiên hoặc là tác giả thông tin phát biểu hơn mười bài viết trên một số tạp chí tiếng Anh nghe rất cao cấp.
Bác sĩ trong biên chế của bệnh viện top 3 đỉnh cấp, học giả xuất sắc, còn có thể bớt chút thời gian làm nghề phụ sinh động hô mưa gọi gió, thậm chí có thể ngồi vào vị trí cố vấn của chương trình giải trí được chú ý trong ngành.
Nói về bậc thầy quản lý thời gian, cũng có vẻ không xứng với cô.