Edit: phuong_bchii

________________

Đêm nay nhất định là vị bơ, còn ngọt hơn bữa cơm đầu tiên của Bành Hướng Chi với Kỷ Minh Tranh.

Bành Hướng Chi không nỡ để Kỷ Minh Tranh nấu, cuối cùng vẫn là nàng nấu canh lòng heo, hai người không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, lại còn đỏ mặt.

Muốn chết. Bành Hướng Chi ở trong lòng mắng mình rất nhiều câu muốn chết.

"Ngon không?" Đợi ăn xong, nàng mới nhớ hỏi những lời này, cũng không biết làm sao, ngây ngô như mối tình đầu.

"Ngon." Kỷ Minh Tranh gật đầu thu dọn bát đũa, nói xong cũng cười.

"Cậu đừng cười."

"Ồ."

Bành Hướng Chi yên tâm thoải mái bảo cô rửa chén, sau đó mình thì đi tắm, đứng ở dưới vòi sen, lại phát hiện vừa mới ăn no không thích hợp đi tắm, hiện tại hơi nước vừa đến, lại bắt đầu nấc cục, khó xử lý, lỡ như lát nữa ở trên giường, vẫn nấc cục, thì phải làm sao?

Ui...... Sao nàng lại bắt đầu muốn lên giường.

Rất cẩn thận gội đầu hai lần, rất cẩn thận dùng mỹ phẩm dưỡng da quý giá, rất cẩn thận đánh răng xong lại dùng nước súc miệng, sau đó vừa bôi kem dưỡng da tay, vừa vén tóc, chờ Kỷ Minh Tranh tắm rửa vì đi tàu xe mệt nhọc.

Nghe tiếng nước chảy ào ào của phòng ngủ chính,  trong lòng nàng bắt đầu có chút không yên, rất thần kỳ, một ngày lên lên xuống xuống, ban ngày còn tưởng rằng mình với cô chấm hết rồi, buổi tối choáng váng trước một lời tỏ tình đột ngột và sâu sắc đến khó diễn tả, rất khó hình dung cảm xúc hiện tại, nàng cảm thấy mình giống như đan xen vào bốn chuyện vui lớn của cuộc đời ——

Hạn hán lâu ngày gặp sương  ngọt, tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc, khi đề tên bảng vàng.

Tình cảm khô héo mà tịch mịch của nàng được Kỷ Minh Tranh trút xuống một cơn mưa xuân đúng lúc, mà người này, dùng mười năm để xây dựng một cuộc gặp lại của bạn cũ, Bành Hướng Chi giống như trạng nguyên cấp ba lấy giải nhất, hiện giờ  đêm khuya quấn trong chăn, chờ đợi ý nghĩa nước với sữa giao hòa chân chính.

Có ai hạnh phúc hơn nàng không? Không có chứ gì.

Thế cho nên nàng cũng không dám để cho trái tim đập quá nhanh, nàng biết loại trải nghiệm này đời này cũng chỉ một lần, nếu như cùng Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, liền quá thẹn với chính mình, cũng quá thẹn với Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh, tên của cô sao cũng hay như vậy?

Bành Hướng Chi nằm ở trên giường lướt Weibo, like cho mỗi một blogger nói về tình yêu, Tiểu Chi Chi trong lòng bắt đầu hát.

Xoạt xoạt xoạt Kỷ Minh Tranh đi vào, Bành Hướng Chi liếc nhìn cô một cái, cô mặc áo ngủ màu trắng sữa kiểu dáng bình thường, xõa tóc, hai má ướt át, ánh mắt cũng vậy.

Bước vào chăn, cô nghiêng người cất mắt kính mang đến từ bồn rửa tay, vừa mới quay lại, Bành Hướng Chi đã lăn vào trong lòng cô.

"Thơm quá." Bành Hướng Chi vùi sâu vào cổ cô hít một hơi thật sâu.

Kỷ Minh Tranh vươn tay ra để cho nàng gối thoải mái: "Đều là sữa tắm giống nhau, thơm cái gì?"

Không biết có phải là ảo giác của Bành Hướng Chi hay không, sau khi thẳng thắn với nhau, giọng Kỷ Minh Tranh không còn lạnh nữa, mềm mại, thơm thơm.

Mùi hương có dùng để miêu tả âm thanh không? Mặc kệ, giọng của Kỷ Minh Tranh vẫn rất thơm.

Hai người nằm ở trên giường, Kỷ Minh Tranh dùng ngón tay chải tóc cho Bành Hướng Chi, Bành Hướng Chi một câu có một câu không nói chuyện với cô.

Còn đang kiểm kê lại "Âm mưu lớn kinh thiên" của Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh biết, nếu Bành Hướng Chi không nói cả đêm thì sẽ không tiêu hóa hết chuyện này.

"Cậu nói xem, mình thích màu gì nhất?" Bành Hướng Chi hôn cô một cái, hỏi cô.

"Màu đỏ."

"Trái cây mình thích nhất thì sao?"

"Dưa hấu."

Ồ quao, thật sự có rất dáng vẻ yêu thầm nhiều năm. Có điều những thứ này, cũng rất ngoài mặt, fan của nàng đều biết.

"Vậy, hồi tiểu học có một bạn học mượn mình hai tệ, không trả lại cho mình, mình đi tìm mẹ cậu ấy đòi, mẹ cậu ấy còn nói không biết việc này, nói mình là kẻ lừa đảo, còn đánh đuổi mình nữa, cậu nói xem, bạn học kia tên là gì?"

Kỷ Minh Tranh trầm mặc.

Bành Hướng Chi nhíu mày, nhìn cô chăm chú.

"Mình không biết." Kỷ Minh Tranh lắc đầu.

"Mình chưa từng nói sao?" Bành Hướng Chi nghiêng đầu.

"Không có."

"Không thể nào, mình đã đăng Weibo nhiều như vậy, trước kia còn phát trực tiếp, nói chuyện hóng hớt với đồng nghiệp cũng lắm mồm, bóng ma tâm lý thời thơ ấu này không thể nào không nói," Bành Hướng Chi liếc mắt, "Cậu không để ý chứ gì."

Nàng rầm rì, không hài lòng lắm.

"Cậu chưa từng nói," Kỷ Minh Tranh nghiêm túc nhìn nàng, lại lắc đầu, "Không có."

Bành Hướng Chi bại trận dưới ánh mắt này, Kỷ Minh Tranh tựa hồ chỉ trả lời vấn đề của nàng, nhưng thái độ kiên định mà mềm mại của cô hàm chứa càng nhiều, đó chính là, phàm là Bành Hướng Chi công khai nói qua, chỉ cần Bành Hướng Chi nói qua, cô sẽ biết, nhiều năm như vậy, cô nhất định sẽ biết.

Trong lòng Bành Hướng Chi rên rỉ một tiếng, vùi đầu vào bờ vai mảnh khảnh của Kỷ Minh Tranh: "Mình có tài đức gì vậy chứ, Tranh Tử."

Kỷ Minh Tranh cười cười.

"Cậu thật sự, thật sự thật sự, thích mình lâu như vậy à." Bành Hướng Chi lẩm bẩm, dùng phương thức nói chuyện với không khí, nàng không cần Kỷ Minh Tranh trả lời, chỉ muốn làm cho mình kiên định một chút.

Nàng đã làm rất nhiều chuyện tốt sao? Nàng cũng không thích thắp hương bái Phật, sao ông trời lại tốt với nàng như vậy, tốt đến mức làm nàng có chút kinh sợ, nửa đêm muốn chạy ra ngoài dập đầu, cũng không biết cho ai.

Thật ra Bành Hướng Chi là một người rất nhạy cảm, nhưng nàng sẽ dùng lực cùn để gói ghém bản thân, nếu gặp phải chiếc kìm nhỏ muốn vén lớp màng mỏng trong lòng nàng lên, nàng sẽ xông tới "bộp" một cái mở ra, nói "Này, cậu xem đi, không có cái gì hết".

Không tim không phổi, muốn bắt chẹt tôi, buồn cười.

Cho nên lúc ấy nàng không dám nghiêm túc nghĩ đến chuyện Kỷ Minh Tranh, không dám nghĩ mười năm hay sáu năm có ý nghĩa gì.

Không chỉ có ý nghĩa là Kỷ Minh Tranh quan tâm và thích mình, mà còn có ý nghĩa là mình đã bỏ qua cô hết lần này đến lần khác.

Nàng trước kia rất xấu xa, chỉ cần là người nàng không có hứng thú nói thích nàng thì nàng sẽ không quá để vào mắt, nếu là người vô cùng ưu tú cũng chỉ thưởng thức hai làm. Có biết ơn, nhưng không nhiều lắm, chưa bao giờ đặc biệt coi trọng sự hâm mộ của người khác. May mắn nàng khi đó không biết Kỷ Minh Tranh thích nàng, nếu như là khi hai người không có tiếp xúc gì, nàng biết được tin tức này, có thể sẽ bởi vì quá mức thái quá mà cảm thấy quái dị.

Có thể, sẽ dùng ánh nhìn không tốt nhìn Kỷ Minh Tranh.

May mắn thay.

Nàng ôm eo Kỷ Minh Tranh, lại có chút lo lắng: "Khi đó cậu thích mình, cũng là nhìn từ xa, có thể nhìn mình cái gì cũng tốt, cũng có thể thích chính là mình trong tưởng tượng? Sau đó cậu gặp mình, tiếp xúc với mình, có cảm thấy mình không tốt như cậu nghĩ không? Thật ra khuyết điểm còn rất nhiều."

"Cậu xem, con người mình không thành thật, đối xử với tình cảm có lúc tùy tiện, có lúc lại não tàn, nhìn thì không so đo, thật ra lại rất so đo, hơn nữa bề ngoài mình cởi mở, thực tế thì trong lòng còn có chút phong kiến. Sau hôn lễ của Lý Kiều, những lời cậu nói với mình, mình thật sự cảm thấy mình không giỏi suy nghĩ vấn đề như cậu."

"Lúc cậu nói với mình, có cảm thấy mình không được tốt lắm không, nhiều chuyện hỏng bét như vậy, bản thân lại hồ đồ, luôn nghĩ không rõ ràng."

Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ngược lại, mình cảm thấy những gì cậu biết về cậu trong khoảng thời gian này đã bổ sung cho góc nhìn của mình rồi."

"Sao lại nói như vậy?"

"Trước kia mình nhìn cậu, sẽ cảm thấy cậu rất mâu thuẫn, cậu muốn thế giới yêu cậu, nhưng lại không thể mất mặt với thế giới này."

Hai mắt Bành Hướng Chi sáng lên: "Cách nói này của cậu mới mẻ quá, hình như mình thật sự có chút như vậy."

Đã tự tin, lại tự ti, thật ra rất muốn có được, cho nên mới không ngừng tìm kiếm, nhưng mà sâu trong nội tâm luôn cảm thấy mình không đủ tốt.

"Mình vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là vì sao chứ? Sau đó cậu chịu nói với mình, mình đã rất vui," Kỷ Minh Tranh dịch khóe miệng, nhìn chăm chú vào nàng, "Hơn nữa mình đoán, sau đêm đó, cậu mới chân chính thật sự thích mình."

Trong lòng Bành Hướng Chi khẽ động. Đúng vậy, sau đêm đó, mới cảm thấy lần rung động này không giống, lúc trước rung động đang trêu chọc dây đàn, lúc này đây chân chính tấu vang.

"Bây giờ mình cũng biết," Bành Hướng Chi rất dịu ngoan nhớ lại, "Lúc đó tại sao cậu không bất bình vì mình, cũng không ra mặt thay mình, mà trở về nói chuyện với mình."

Kỷ Minh Tranh thật sự không bỏ qua mỗi một một cơ hội đến gần nàng, Kỷ Minh Tranh cũng thật sự hiểu rõ nàng hơn mọi người, bao gồm cả bản thân Bành Hướng Chi.



Hơn nữa, Kỷ Minh Tranh đối với nàng, thật sự kiềm chế quá lâu.

Bành Hướng Chi thở dài một hơi, đột nhiên xúc động: "Cậu biết không, mình cảm thấy cậu còn rất trâu bò."

"?" Đột nhiên khen ngợi.

"Trước kia mình xem tiểu thuyết hay xem phim truyền hình gì đó, rất nhiều cặp tình nhân ở bên nhau, mình đều cảm thấy là trời sinh một cặp, vận mệnh sắp đặt, nhưng cậu thật sự rất vĩ đại, mình cảm thấy hai ta, vô cùng thích hợp với một từ, nhân định thắng thiên."

Nàng dùng giọng điệu thâm trầm nói, chọc cười Kỷ Minh Tranh.

"Còn cười," Bành Hướng Chi chọc chọc khóe miệng cô: "Chẳng trách trước kia mình luôn cảm thấy, cậu cười cái gì chứ, cậu thật phúc hắc, cậu là quả cam gì vậy, mình là bánh trôi hạt vừng, lòng dạ hiểm độc."

Ánh mắt Kỷ Minh Tranh hạ xuống, hỏi nàng: "Nhân định thắng thiên, không phải cậu thích nhất sao?"

Đệch, thật sự, nhiệt huyết ngu ngốc thích nhất, cô thật sự ăn chắc nàng à, hiện tại giả vờ cũng không giả vờ nữa.

Bành Hướng Chi lại muốn dỗi cô, nhưng ngẫm lại, đột nhiên cắn môi, nói: "Em nói thật với bạn nhé, bạn thích em như vậy, mà em rất vênh váo, em rất dễ đắc ý, trước tiên liền đi khoe khoang với Vu Chu, khi đó cũng không để ý bạn có đau lòng hay không."

"Mình nhớ, mình còn hung dữ với cậu nữa."

Kỷ Minh Tranh muốn nói, Bành Hướng Chi rũ mắt phượng quyến rũ, nhỏ giọng nói: "Cậu quản mình đi."

"Đừng để mình quá đắc ý, cậu quản em đi."

Những lời này giọng có chút khàn, giống như muốn xoa vào trong lòng cô.

Bành Hướng Chi, mày cũng quản bản thân đi, lúc này đây học sinh giỏi giúp mày, phần đáp án về tình yêu này, nhất định phải có lòng.

"Được. Vậy sau này cậu ngâm chân, đừng uống sinh tố nữa." Kỷ Minh Tranh đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.

"Ồ, vậy soda trong tủ lạnh có được không?"

"Nếu như có thể làm được không uống đá, thế thì có thể uống một chút nước đá trước."

Quá tốt, tiến hành từng bước một, có thương có lượng, Bành Hướng Chi rất thích.

"Mình cũng sẽ đối xử thật tốt với cậu, Tranh Tử, cậu không biết đâu, sau này mình nghĩ lại, cảm thấy cậu thật đáng thương, yêu thầm lâu như vậy, lúc nãy mình thấy cậu ngồi xổm trong bếp, trong lòng rất khó chịu." Bành hướng Chi cọ cọ cô.

"Cậu muốn đối tốt với mình như thế nào?"

"Mình nấu đồ ăn ngon cho cậu, sau này cậu tan làm mình đều đi đón cậu, chỉ cần không đi làm. Buổi sáng thì thôi bỏ qua đi, hơn phân nửa là mình không dậy nổi," Bành Hướng Chi nghiêm túc cân nhắc, "Dù sao các mặt đều đối xử với cậu cực kỳ tốt, trên giường cũng vậy, tuy rằng mình có thể không giỏi lắm, nhưng mình xem nhiều phim s*x lắm, mình biết rất nhiều cách chơi, cũng xem Weibo hiện ra rất nhiều đồ chơi, mình đều mua về cho cậu, khẳng định khiến cậu rất thoải mái."

Càng nói càng hưng phấn, càng nói càng không biết điều.

"Bành Hướng Chi!" Mặt Kỷ Minh Tranh lại đỏ lên, nhíu mày ngăn cản nàng.

Bành Hướng Chi cắn lưỡi một cái, im miệng.

Kỷ Minh Tranh không muốn nói nữa, nghiêng mặt không để ý đến nàng nữa.

Bành Hướng Chi nâng người lên, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào tai và cổ Kỷ Minh Tranh, giống như một con dê nhỏ ngoan ngoãn: "Vậy không cần đồ chơi, em sẽ tự chơi cho bạn trước."

"Cậu......"

Bành Hướng Chi ngân nga hỏi: "Cậu muốn mình không?"

Sóng mắt Kỷ Minh Chanh giống như một vũng nước xuân, bị khuấy động, nhưng cô có chút chần chừ, giống như đang băn khoăn điều gì đó.

"Cậu không cần cảm thấy cậu muốn mình, lại suy xét tình huống của mình không chịu nói, chúng ta không phải đã nói rồi sao, mình biết suy nghĩ của cậu, mình không có gánh nặng như vậy, mình sẵn lòng cùng cậu thăm dò chính mình, mình thật sự sẵn lòng."

Bành Hướng Chi nói bên tai Kỷ Minh Tranh. Dùng lời nói tê dại thăm dò ốc tai, cùng chào hỏi trong cơ thể Kỷ Minh Tranh.

"Nếu cậu không sợ xấu hổ, dùng của cậu, tới làm ướt mình." Bành Hướng Chi thở dài, thấp giọng nói.

Tư thế này Kỷ Minh Tranh không biết, Bành Hướng Chi tận tay dạy cô.

Nơi hai người yếu ớt nhất cũng nhạy cảm nhất kề sát bên nhau Bành Hướng Chi ở phía trên nhàn nhạt mài. Kỷ Minh Tranh đương nhiên là học sinh giỏi nhất, rất nhanh liền nắm giữ, vì thế cô xoay người lên trên, lấy tình yêu của mình thấm ướt Bành Hướng Chi chết lặng.

Bành Hướng Chi nằm ở trên gối, nhìn Kỷ Minh Tranh dưới ánh trăng, nhìn người gần như dùng toàn bộ thời gian vừa vặn để nhìn chăm chú vào mình này, cô mài giũa chính là năm tháng dài đến mấy năm, là tình yêu dài dằng dặc không thấy ánh mặt trời.

Nàng hoàn toàn thu hết ánh mắt yếu ớt đến lã chã muốn khóc của Kỷ Minh Tranh vào trong con ngươi, nhìn đôi môi khó nhịn của cô, nhíu mày, cùng thân thể rõ ràng muốn phóng túng lại kiềm chế đến run rẩy.

Bành Hướng Chi giống như đang được cứu. Giống như trên đường rơi xuống, gặp được một đôi tay của Thượng Đế, nâng nàng lên, đưa nàng chưa hoàn hồn thả lên đám mây.

Nàng cách mặt trời chói chang gần như vậy, ánh nắng chói chang chói lọi đốt lửa trong đầu nàng, mỗi một năm nàng được yêu, đều là một ngọn lửa nho nhỏ, những dây huyết quản đan xen nhau tạo thành từng vòng vòng tuổi.

Ngọn lửa lớn rốt cuộc ầm ầm nở rộ, từ nơi nàng bị vuốt ve nhanh chóng đánh úp lại, giống như là bắn một mũi tên, đâm vào trong đầu nàng, đâm vào chính giữa vòng tuổi Kỷ Minh Tranh phác họa.

Ánh lửa đầy trời, oanh oanh liệt liệt, cực nóng rực người, ấn tiếng rên rỉ của nàng trở lại cổ họng, cắn nuốt lý trí của nàng hầu như không còn.

Nàng ôm chặt Kỷ Minh Tranh đang cúi người xuống, lồng ngực hung hăng co rúm lại.

"Mình tới rồi." Bành Hướng Chi thấp giọng, không thể tin được nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play