Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi khó có thể suy nghĩ, trong đầu giống như bị nhét một nắm khăn giấy, nhăn nhăn, phát ra tiếng vang răng rắc. Nàng có thể nghe rõ những tiếng động này, chứng minh sự tồn tại của vật ngoại lai, nhưng nàng không thể phán đoán nó ở vị trí nào trong đầu.

"Nói như vậy, nếu như lần đó tôi không hôn cậu, chúng ta có phải......" Vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội.

Rốt cuộc cũng hỏi ra được, trong mờ mịt nồng đậm khó có thể tin.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, mím mím khóe miệng, lắc đầu nhẹ nhàng: "Cậu không hôn tôi."

"Vốn dĩ không có."

Nói xong lời này, cô theo thói quen nhếch khóe miệng, hai má lại đỏ lên, có chút đáng yêu, giống như một cô gái không rành thế sự.

Ở quán karaoke ngày đó, Bành Hướng Chi không làm gì khác người cả, chỉ là trái tim ngủ đông đã lâu của Kỷ Minh Tranh nảy mầm.

Cuối năm trước, Bành Hướng Chi bị bệnh, cũng không phải bệnh nặng gì, cùng lắm chỉ là tái phát viêm mũi, nhưng bởi vì làm việc và nghỉ ngơi lâu dài không có quy luật, tái phát rất nghiêm trọng, kéo dài kéo dài gần nửa năm, một lần ảnh hưởng đến tiến độ thu âm, ông chủ Tam Thanh là Ngô Phong bị ép thay đổi hai nhân viên hạng mục, đối với nàng cũng không thể thiếu phê bình kín đáo.

Có lần Kỷ Minh Tranh đi thu âm, nghe thấy anh Phong nói, sức khoẻ Bành Hướng Chi này, còn có thể ở trong nghề được mấy năm hả, nói không nghe, nói không nghe, cả ngày cứ tìm đường chết, tôi cũng hoài nghi cô nương này còn có hệ miễn dịch sao? Lần trước bị cảm cũng vậy, người khác ho một tuần, nàng bướng bỉnh chịu đựng thành ho gà.

Sau đó, Kỷ Minh Tranh đã chú ý cục diện trong giới, đón Tết Nguyên Đán, quả nhiên có tụ tập, Kỷ Minh Tranh hiếm khi tham dự đi karaoke, không hát chỉ an vị ở trong góc nghe.

Bành Hướng Chi vẫn là đi giày cao gót cuộn sóng lớn, cười duyên.

Sau khi chia tay với Lý Kiều, nàng tuyên bố đóng cửa trái tim không yêu nữa, một lòng vùi đầu vào trong công việc, hiệu suất cao khí thế cũng mạnh mẽ, cuối cùng trưởng thành thành kiểu mỹ nhân đô thị mà nàng nói đùa lúc hai mươi tuổi, mạnh mẽ vang dội, gọn gàng lưu loát.

Nàng biết rõ các loại rượu, biết phối đồ uống nhập khẩu gì mới ngon, bắt đầu ngồi xuống, nàng vừa nhai bỏng ngô vừa bưng ly thủy tinh uống, thỉnh thoảng cười nói với người bên cạnh mấy câu.

Rượu qua ba vòng, bầu không khí lên càng cao, mấy đồng nghiệp nam đều đã uống đến bất tỉnh, Bành Hướng Chi híp mắt lim dim, nghiêng đầu đỏ mặt, tựa vào bàn trà hát tình ca, thật ra nàng hát rất hay, nếu như không khóc.

Thật ra Bành Hướng Chi khóc lên cũng không buồn cười như người trong giới truyền bá, thình lình xuất hiện như vậy, ruộng cạn rút hành như vậy.

Chỉ cần có người nhìn kỹ nàng, sẽ phát hiện nàng đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó một giọt nước mắt lăn xuống, khi đó trên mặt vẫn không có cảm xúc gì cả, ngũ quan nồng đậm rực rỡ làm nổi bật nước mắt vô cùng trong suốt long lanh, vô cùng sạch sẽ không tỳ vết.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng khóc, cũng nhìn nàng say, nhìn nàng từ thấp giọng khóc nức nở đến gào khóc, nhìn nàng thần trí không tỉnh táo đi trở về chỗ ngồi, ngã lên người mình.

Tim cũng đập thình thịch nhìn nàng vòng cánh tay quanh cổ mình, mùi nước hoa và mùi rượu ùn ùn kéo đến, nàng mềm mại ấm áp dựa vào trong lòng mình, khóc đến thở không ra hơi.

Vừa khóc, vừa hỏi những người trước đó vì sao muốn rời bỏ nàng, nói nàng chỉ muốn yêu đương, sao lại khó khăn như vậy.

Có đồng nghiệp ngủ mơ mơ màng màng bị đánh thức, không tỉnh táo liếc nhìn nàng một cái, cười cúi đầu, nói, lại bắt đầu lại bắt đầu rồi.

Mọi người gần như đều im lặng, Bành Hướng Chi choáng váng nhìn Kỷ Minh Tranh chăm chú, mắt trang điểm lem, son môi cũng lem, chật vật như một đứa trẻ ngã sấp xuống ở bên ngoài.

Nhưng nàng xuất thần nhìn môi Kỷ Minh Tranh, sau đó ghé sát vào, hơi thở như lan đánh vào khóe miệng, thân thể Kỷ Minh Tranh cứng đờ, theo bản năng lùi đầu về phía sau.

Khuôn mặt nghiêng của Bành Hướng Chi dừng lại ở chỗ cách cô một centimet, không tiếp tục nữa.

Sau đó nàng cười cười, buồn ngủ, nằm sấp trong lòng cô ngủ thiếp đi.

Nhiều năm như vậy, khoảng cách gần nhất với Bành Hướng Chi, chính là môi của nàng dừng ở bên miệng mình, một centimet.

Kỷ Minh Tranh vuốt ve sống lưng gầy gò của nàng, cho dù mặc quần áo mùa đông không mỏng, cũng có thể sờ thấy khớp xương nhô ra, vô thức vỗ về, sau đó đầu ngón tay móc lại, tay nắm hờ, hư hư bắt một cái.

Đột nhiên không cam lòng. Còn tưởng rằng nàng thật sự không có hứng thú với tình cảm, còn tưởng rằng nàng thật sự say mê sự nghiệp không hề lưu luyến bụi hoa, còn tưởng rằng bươm bướm thật sự thu cánh, đang làm ong mật nhỏ cần cù.

Nhưng nàng ngày qua ngày chà đạp sức khoẻ của mình, nhưng sau khi uống say, nàng vẫn khóc như cũ, sẽ tủi thân vạn phần hỏi, tại sao mình không có cách nào có được tình yêu.

Ý nghĩ chính là bắt đầu từ ngày đó khó có thể ngăn chặn, mỗi một lần đêm khuya hồi tưởng, nếu ngày đó mình không trốn, Bành Hướng Chi hôn xuống, sẽ như thế nào.

——  Nếu cô ấy muốn có một tình yêu thật đẹp, vậy tại sao không thể là mình.

Miễn là cô ấy thấy mình.

Tìm cách để cô ấy thấy mình.

Kỷ Minh Tranh dùng cách suy tính bài toán khó nhất để tính toán khả năng cô và Bành Hướng Chi, hầu như lần nào cũng gần bằng 0.

Nàng sớm đã từng nói, Kỷ Minh Tranh không phải người nàng cảm thấy có hứng thú, cho dù là làm bạn, cho dù là người không nóng không lạnh cũng chơi với nhau không được. Bành Hướng Chi sẽ tự động chia bạn bè thành hai loại người, một loại là có thể phát triển, một loại là chưa từng nghĩ tới, Kỷ Minh Tranh sẽ vĩnh viễn bị đặt ở loại sau.

Cô không chỉ muốn cho Bành Hướng Chi nhìn thấy cô, còn muốn phân loại của cô là loại "có thể phát triển", ít nhất để cho nàng suy nghĩ một chút, chính mình và lão cán bộ tầm thường này, có thể, vẫn có thể có sắc thái mập mờ cùng xuất hiện, có lẽ có, khả năng làm cho người ta nổi lên gợn sóng.

Bởi vậy, Kỷ Minh Tranh có khả năng nghĩ đến phương pháp tốt nhất, là biến nụ hôn chưa hoàn thành thành hiện thực.

Nhưng Bành Hướng Chi như vậy, nếu chỉ là hôn đơn thuần, chính mình nói thẳng với nàng chuyện này, nàng có thể cũng sẽ giật mình sau đó nói xin lỗi, "Thật sự xin lỗi trời ơi, tại sao có thể như thế".

Nói xin lỗi, sẽ không để trong lòng.

Nhưng Bạch Dương đấu đá lung tung, trời sinh nổi loạn, trời sinh phản nghịch, trời sinh có lòng hiếu kỳ như mèo, còn trời sinh, mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Phải làm cho nàng tò mò, làm cho nàng ghi nhớ trong lòng, làm cho nàng cảm thấy thú vị.

Khiến Kỷ Minh Tranh, biến thành người mà nàng cảm thấy hứng thú, có ham muốn thăm dò.

"Cậu trước giờ chưa từng hôn tôi ở quán karaoke."

"Tôi cũng chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình."

"Biết cậu sắp đạo diễn bộ kịch này, tôi tham gia nhóm fan sách vào xem văn, sau đó nhắn tin riêng cho cậu."

"Tính tình cậu bạo như vậy, tôi đoán nhiều nhất ngày thứ mười cậu sẽ nhịn không được kéo tôi vào danh sách đen, trước khi kéo vào danh sách đen có thể sẽ nhấn vào trang cá nhân của tôi, nhìn xem quỷ đáng ghét này rốt cuộc là ai."

"Vì vậy tôi đăng ảnh bình giữ nhiệt lên trang cá nhân của mình, bình giữ nhiệt này, tôi thường xuyên mang đi thu âm, tôi nghĩ cậu chắc sẽ quen mắt, sẽ phát hiện là tôi."

"Hành động khác thường như vậy, cậu nhất định nhịn không được, sẽ tới hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu hôn tôi, mà tôi rất rối rắm, rất phức tạp, vì điều trị, tham gia vào nhóm fan sách ngôn tình."

"Lại cùng cậu thảo luận, chuyện chịu trách nhiệm."

Giống như hôm đó ở quán bar, cô nói với Bành Hướng Chi vậy.

Để cho Bành Hướng Chi cho rằng, chuyện này quấy nhiễu không nhỏ đến cô, Bành Hướng Chi mềm lòng lại dễ áy náy, sẽ bởi vì không biết xin lỗi như thế nào, sẽ nhiều lần tiếp cận cô.

Kỷ Minh Tranh thậm chí ở trước mặt bạn tốt nhất của Bành Hướng Chi, làm ra hành động tránh né khác thường.

Bạn của nàng chắc sẽ nói cho nàng biết, có một người như vậy, rất kỳ lạ, giống như, đang trốn tránh cậu.

Cái tên Kỷ Minh Tranh này, sẽ xuất hiện bên tai Bành Hướng Chi trong lúc lơ đãng, dần dần được nàng treo ở trong lòng.

Nàng nhất định sẽ nghĩ, tôi đắc tội cô ấy chỗ nào sao? Tại sao cô ấy không muốn gặp tôi? Sau đó sẽ vào một đêm mất ngủ, nhớ lại chuyện chính mình và Kỷ Minh Tranh từng tiếp xúc một lần.

Trước tiên nhớ tới người này, sau đó Kỷ Minh Tranh lại xuất hiện.

"Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng, cậu block tôi thế mà không vào xem trang cá nhân của tôi, cậu có thể chỉ mắng một câu 'Đồ điên' và sau đó vứt cô ấy ra phía sau."

"Làm sao đây? Tôi đăng hai bài bình luận kịch còn lại lên weibo, @ tên của cậu."

"Fan của cậu sẽ tìm kiếm, sau đó thay cậu tìm đến tôi."

"Phong ba nổi lên, cậu nhất định sẽ tới tìm tôi."

Cô chậm rãi nói, giơ tay phải lên, vuốt ve cánh tay mình.

Là một người dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận, vì để cho Bành Hướng Chi nhìn đến cô, chỉ vì để cho Bành Hướng Chi nhìn đến cô.

Bành Hướng Chi cảm thấy tim mình đã gần đất xa trời, câu được câu không mà nhảy ra, giống như bươm bướm bị nước mưa làm ướt, dính trên mặt đất, không có sức vỗ cánh. Dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ có thể phí công vỗ cánh.

Chấn động và khiếp sợ chồng lên nhau, khiến huyệt thái dương của nàng mơ hồ đau đớn.

"Tranh Tử......" Nàng chỉ thì thào nói một câu này.

"Vậy, vậy sau đó......"

"Chuyện sau đó, tôi cũng không nghĩ tới."

Bành Hướng Chi đã nói với Chu Linh, nàng sẽ càng có hứng thú với người không để ý tới nàng, nếu phát hiện người khác rất thích nàng thì sẽ dễ dàng mất hứng. Bởi vậy trong lúc kết giao giai đoạn trước, Kỷ Minh Tranh cố gắng duy trì một khoảng cách không gần không xa, để cho Bành Hướng Chi ở chung thoải mái một chút, lại không kiêng nể gì một chút.

Bành Hướng Chi muốn lợi dụng cô trị liệu chứng mất ngủ, chuyện này cô thật không ngờ tới, vốn tưởng rằng có cơ hội rất tốt, nhưng sau một đêm ở quán bar, Bành Hướng Chi và cô cùng chung chăn gối, sau đó, lạnh nhạt với cô.

Mấy ngày cũng không có tìm cô nữa, Kỷ Minh Tranh có chút hoảng, nhịn không được đến Tam Thanh Studio chờ. Bành Hướng Chi vẫn chịu đựng qua đêm như cũ, từ phòng làm việc tối đen đến khủng bố đi ra, chết lặng cắn một cây kem, mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt cô, chọc chọc cô.

Mí mắt chịu đựng đều lõm vào, dáng vẻ chọc cô rất mộc, giống như tiểu cương thi bị ban đêm quật không biết bao nhiêu lần.

Ngày đó Kỷ Minh Tranh nói dối lần thứ hai, hỏi nàng, có phải mình đã phát sinh quan hệ với nàng hay không.

Vốn chỉ là bướng bỉnh muốn tìm một cái cớ, để cho mình có lý do chịu trách nhiệm đối tốt với nàng một chút.

Nhưng Bành Hướng Chi bắt đầu thuận nước đẩy thuyền, vào đêm đó đề xuất, muốn thuê chung.

Sau đó, chính là dung túng sự thông minh be bé không dấu vết được voi đòi tiên của Bành Hướng Chi, cùng nàng ngủ, cùng nàng điên cuồng, nhìn nàng ngâm chân uống sinh tố, nhìn nàng khí sắc tốt và cười con cóc ngày càng nhiều.

Bành Hướng Chi nhìn cô, cảm xúc lẫn lộn trong lòng, người này thích nàng đã lâu rồi sao, hơn nữa còn bị phớt lờ, chỉ có thể tìm mọi cách yêu nàng.

Nàng cũng đột nhiên hiểu được, vì sao Kỷ Minh Tranh muốn nàng chậm lại, suy nghĩ cho kỹ. Một mặt cô đối với đoạn tình cảm này thật sự rất thận trọng, mặt khác, cô từng vì tiếp cận nàng mà thiết lập một cái bẫy nho nhỏ, Kỷ Minh Tranh nhất định cũng sợ hãi, sợ bởi vì mình thêm dầu vào lửa, khiến Bành Hướng Chi bị vây trong trạng thái không tỉnh táo.

Cô nhìn Bành Hướng Chi, lấy năm làm đơn vị, cô cũng muốn Bành Hướng Chi nhìn cô thật kỹ, chậm rãi nhìn cô một lần.

Lại càng không nên thử một lần, không nên dùng tình cảm để thử. Mọi người trong giới đều biết, sau khi Bành Hướng Chi và Lý Kiều chia tay, sau khi chia tay với mỗi một EX, đều có thể tránh được thì tránh.

Mà Kỷ Minh Tranh chỉ có một cơ hội này, nhiều năm như vậy, đổi lấy một cơ hội.

"Ừ, tôi sợ." Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, vành mắt đỏ ngầu, sống mũi ướt át.

Luôn sợ Bành Hướng Chi đột nhiên hết hứng thú với cô, có thể không cần oanh oanh liệt liệt với cô nhanh như vậy, không cần nhanh như vậy, mất đi hứng thú với cô.

Còn sợ nàng biết mình cố ý tiếp cận, sẽ tức giận, sẽ khó có thể chấp nhận, sẽ không muốn để ý đến cô nữa. Cô không ngừng suy nghĩ, đến tột cùng khi nào thì nói cho nàng biết đây? Khi nào thì cô và Bành Hướng Chi sẽ hoàn toàn thẳng thắn với nhau, nói thẳng ra đây?

Nhưng không nghĩ tới, Bành Hướng Chi cũng sợ, hôm nay nàng nói, sợ Kỷ Minh Tranh ở bên cạnh nàng không phải là giải pháp tốt nhất, sợ mình không đủ tốt, sợ tâm tư nhỏ nhen nói dối của nàng bị đâm thủng vì muốn viên thuốc ngủ Kỷ Minh Tranh này, sợ cô cảm thấy mình ích kỷ.

Kỷ Minh Tranh dùng thời gian hơn mười năm dõi theo Bành Hướng Chi quyết chí tiến lên, không đụng tường nam không quay đầu lại. Vĩnh viễn đầu rơi máu chảy, vĩnh viễn không để lại đường lui.

Cuối cùng ở một năm này, đợi được lui bước và kiềm chế của Bành Hướng Chi .

Cũng không giống như trước đây, đề này của cô và Bành Hướng Chi, đã có lời giải.

"Từ đầu tới cuối, người ích kỷ không phải cậu, mà là tôi."

Kỷ Minh Tranh cúi đầu, mím môi, nghẹn ngào thấp giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play