Edit: phuong_bchii
________________
"Cứu mạng......"
Ban đêm, Bành Hướng Chi núp trong chăn phòng mình gọi điện thoại cho Vu Chu.
"Cô ấy nói vậy là có ý gì? Tôi cảm thấy cô ấy đang mồi tôi thì phải, có phải cô ấy muốn tôi nói rằng thích cô ấy hay không, em nói xem, có phải tôi nên nói rồi hay không? Có phải cô ấy cảm thấy đã đến lúc rồi?"
Bành Hướng Chi tuôn ra một tràng.
"Vậy lúc đó chị nói thế nào?" Vu Chu tò mò.
"Lúc đó tôi đã nói, lúc đó, tôi......" Bành Hướng Chi rít một tiếng nghĩ nghĩ, "Lúc đó đầu tôi ong ong liền choáng váng, hình như không có nói gì."
"Dù sao cũng không tiếp tục chủ đề này nữa."
"Chúng ta trước tiên phân tích khách quan nha, chị đừng nóng vội," Vu Chu trấn an nàng, "Cô Kỷ, mồi chị, chuyện này em cảm thấy không có khả năng lắm, cô Kỷ nổi tiếng là lão cán bộ, chị ấy làm sao có thể làm ra những chiêu trò này?"
"Nhưng em không cảm thấy, cô ấy vô cùng khó đoán, cực kỳ biết cách thao túng tôi sao? Em cứ chỉ nói, môn "Kỷ học' này của chúng ta, cũng phải nghiên cứu mấy tiết, nhưng tôi cảm thấy, không phải tôi vẫn luôn công lược cô ấy, mà là cô ấy đang dắt tôi đi." Bành Hướng Chi bắt đầu động não.
"Đúng là có chút." Vu Chu đồng ý.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Thiệt tình mà nói, loại chuyện này em không có kinh nghiệm gì, có điều," Vu Chu chuyển chủ đề, "Dựa theo phản hồi của độc giả tiểu thuyết của em, người ta đều thích nhân vật chính miệng dài."
"Chị cứ xoắn xuýt như vậy, em muốn viết về chị, hơn phân nửa là quá sức."
Vu Chu hiểu độc giả, Bành Hướng Chi luống cuống: "Vậy ý của em là tôi nên tỏ tình, đúng không?"
"Không tỏ tình, ít nhất chị cũng phải giao tiếp, em còn chưa thấy hai người như vậy, chỉ làm không nói, nói thật, có chút buồn cười." Vu Chu cười rộ lên.
Phiền phức. Bành Hướng Chi không muốn để ý đến cô nàng nữa, trước khi cúp điện thoại đột nhiên nhớ tới: "Ê, đêm nay trực ban trong nhóm, sao lại là em?"
"Hả?"
"Mỗi lần tôi tìm em, em lúc nào cũng có mặt, Tô Xướng không được hay là em không được thế?"
"......" Vu Chu trầm mặc, nửa phút sau gửi một câu: "Thu hồi, lời này không tốt với em."
ID avatar màu xanh dương tên là Tô Xướng gửi tới một ký hiệu: "?"
"Cúp đây cúp đây cúp đây." Vu Chu liên thanh nói, trước khi nhấn nút kết thúc, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Không thể nào không được."
Sau đó avatar nhanh chóng biến mất.
Bành Hướng Chi cầm điện thoại vui vẻ, được rồi, chúc mọi người đều hạnh phúc.
Nàng cũng phải theo đuổi hạnh phúc của mình, bắt tay.
Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn dưới đất, tới gần bên ban công, bọc lá hoa Kỷ Minh Tranh tỉ mỉ chăm sóc rất đẹp, Kỷ Minh Tranh ngồi ở trên đệm hương bồ, trên sàn gỗ có một ly sữa nóng an thần, trên tay cầm một quyển sách.
Trái tim hấp tấp bộp chộp như trang sách, lại được cô tỉ mỉ vuốt ve, ước lượng lên, lật qua cảm xúc viết đầy hỗn độn trên đó.
Bành Hướng Chi đi lên phía trước, đi tới sau lưng cô, hỏi cô: "Tranh Tử, có thể đừng đọc sách nữa không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, luôn dịu dàng hơn cô dự đoán, giống như sợ quấy rầy Kỷ Minh Tranh.
"Sao vậy?" Kỷ Minh Tranh quay đầu nhìn nàng, lời nói cũng như bị đẩy xuống đất.
"Chơi với tôi một lát." Bành Hướng Chi nói.
Kỷ Minh Tranh đặt sách sang một bên, đứng lên, xoa xoa đầu gối tê dại, sau đó đi tới sô pha ngồi, cầm lấy điều khiển mở TV, mang gối tựa bên kia nhường ra.
Bộ phim lần trước chưa xem xong lại tiếp tục phát, Bành Hướng Chi xem đến thất thần, thừa dịp kết thúc một tập, nàng nhìn sắc mặt Kỷ Minh Tranh một chút, tựa đầu qua gối lên vai cô, một lát sau vẫn cảm thấy không được tốt lắm, vì thế đứng dậy, nhấc chân, ngồi vào trên đùi Kỷ Minh Tranh.
"Hôm nay cậu hỏi tôi câu đó, là có ý gì?" Bành Hướng Chi đưa tay hất mái tóc dài của Kỷ Minh Tranh ra sau vai, hỏi cô.
"Câu nào?"
"Hỏi tôi, tôi thích cái gì, câu đó. Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó rời khỏi nhà mẹ cậu, tôi đều thất thần."
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, nghiêng đầu: "Vậy sao?"
"Cậu đừng giả ngu nữa, nếu tôi thất thần, cậu nhất định có thể phát hiện ra." Bành Hướng Chi xoa xoa vành tai cô, không vui kéo xuống.
"Hơn nữa, cậu chính là cố ý hỏi tôi, cậu khẳng định biết, tôi thích cậu như vậy." Bành Hướng Chi không có vòng vo, trực tiếp đánh bóng thẳng.
Nói ra, nàng đột nhiên có chút chua xót. Kỷ Minh Tranh rất thông minh, huống chi biểu hiện Bành Hướng Chi thích một người rõ ràng như vậy, quấn quít lấy cô, lấy lòng cô, chăm sóc cô, tâm hoảng ý loạn với cô, còn... rất muốn lên giường với cô.
Quả cam quá hạn, đã biết rõ còn cố hỏi.
Kỷ Minh Tranh rũ mi mắt, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên, giống như đang suy tư, nhưng không biết có phải là ảo giác của Bành Hướng Chi hay không, cảm giác được Kỷ Minh Tranh có chút giãy dụa và hoảng loạn.
Cô quay đầu, nhìn sang bên cạnh, cầm điều khiển lên, ấn nút tắt, tiếng ồn ào dừng lại sau 10 giây, trong 10 giây này, Kỷ Minh Tranh lướt qua Bành Hướng Chi nhìn màn hình TV, không nói gì.
Đầu tiên cô nhẹ nhàng hít một hơi, lồng ngực phập phồng theo, sau đó mới mở miệng, giọng rất mềm rất mềm, giống như nói mê.
"Cậu thật sự, thích tôi sao?"
Kích động với chua xót trong lòng Bành Hướng Chi đột nhiên đánh úp lại, đánh cho đầu óc nàng choáng váng, lời này, hình như rất có đường sống, cũng rất có ý đồ, có phải nàng nhanh chóng biểu lộ lòng thành, Kỷ Minh Tranh sẽ chấp nhận nàng hay không? Sẽ cùng nàng ở bên nhau?
Vì thế Bành Hướng Chi siết chặt cánh tay, ôm lấy cổ cô: "Tôi thật sự thích cậu."
Nói có chút vội vàng: "Tôi thật sự, là thật đó."
Chưa từng thấy qua biểu cảm như vậy của Kỷ Minh Tranh, cô vẫn rũ mắt không nhìn Bành Hướng Chi, nhưng cô dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vào bên trong môi dưới của mình, mài một cái. Đường môi lập tức vặn vẹo, quấy rầy ngũ quan sạch sẽ chỉnh tề của cô.
Cô thoáng chậm lại hô hấp, mở miệng lần nữa nói: "Tôi quen biết cậu hơn mười năm rồi."
Cậu chưa từng muốn kết bạn với tôi.
"Ngay cả bạn bè cũng không." Cô thấp giọng nói.
Sau đó mới ngẩng đầu: "Cậu thật sự thích tôi sao?"
Bởi vì một hồi hiểu lầm, vào ở nhà cô, từ trị liệu mất ngủ, đến hưởng thụ dục vọng, chưa quá mấy tháng.
Hiện tại người đã vô số lần cùng cô gặp thoáng qua trong mười năm này, ngay cả tiếng cười cũng không nỡ để lại cho Kỷ Minh Tranh mấy lần, vội vàng, kích động như thế, hy vọng nói cực kỳ cực kỳ thích cô.
Giống như một giây cũng không chờ được.
Bành Hướng Chi nhìn cô, có chút luống cuống.
Vì thế Kỷ Minh Tranh cũng rất dịu dàng đưa tay vuốt tóc nàng: "Vậy bây giờ cậu muốn thế nào?"