Edit: phuong_bchii

________________

Ôm bỏng ngô bước vào chỗ, Kỷ Minh Tranh nhận được một tin nhắn, bước đi chậm lại, Bành Hướng Chi quay đầu nhìn cô: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Kỷ Minh Tranh khóa màn hình điện thoại, lắc đầu: "Mẹ tôi nói mua hai con cá, ngày mai làm cá hầm ớt, hỏi tôi có muốn về ăn cơm không."

Bành Hướng Chi mở miệng, có chút hụt hẫng.

Ai nha, bây giờ nàng chán quá, cảm giác tự động tiến vào trạng thái người yêu rồi.

Cố gắng giữ thể diện tiêu sái của bạn tình, nàng không nói gì, thờ ơ ngồi xuống, bỏ bỏng ngô vào miệng.

—— Mau nói đi! Lần trước cậu nói với tôi, mẹ cậu bảo tôi đến nhà cậu ăn cơm! Có phải cậu đã quên rồi hay không! Kỷ Minh Tranh!

Tiểu nhân cầm loa lớn kéo lỗ tai Kỷ Minh Tranh hét lên, không tiếng động.

Cách làm có lẽ hữu dụng, quả nhiên, lúc Kỷ Minh Tranh giơ tay lấy bỏng ngô, lơ đãng đụng phải ngón tay Bành Hướng Chi, rút lại, hỏi nàng: "Cậu đi cùng tôi không?"

Bành Hướng Chi đột nhiên cười ra tiếng.

"?" Kỷ Minh Tranh quay đầu nhìn nàng.

Bành Hướng Chi bưng đồ uống lên hớp một ngụm: "Đi thì đi thôi, dù sao ngày mai tôi cũng không có việc gì."

"Vậy để tôi nói với mẹ một tiếng." Kỷ Minh Tranh cúi đầu nhắn tin.

Bành Hướng Chi bình tĩnh đặt điện thoại bên phải đùi mình, giơ ngón áp út chưa cầm bỏng ngô gõ chữ: "Phụt phụt, anh Phong."

"Buổi huấn luyện chiều mai em không tham gia nhé."

"Bà dì của em đến đau muốn chết."

"Chiều mai em đoán nó sẽ càng đau hơn."

"?" Ngô Phong trả lời nàng: "Sao em biết?"

"Quan sát xu thế, anh thì biết cái gì về phụ nữ!" Bành Hướng Chi hài lòng khóa điện thoại lại, vui vẻ xem phim.

Một bộ phim thật nhàm chán, Bành Hướng Chi xem đến ngủ gà ngủ gật, còn tưởng rằng tình sâu đậm trong Kỷ Minh Tranh sẽ ôm hôn nàng thâm tình, sự thật chứng minh nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Kỷ Minh Tranh xem phim, thật sự chính là xem phim, so với năm 82 còn đúng hơn.

Bành Hướng Chi cảm thấy chờ nàng và Kỷ Minh Tranh tốt rồi, nàng cũng muốn ở phương diện này hung hăng "dạy dỗ" Kỷ Minh Tranh một chút, xem phim ba bộ khúc, vuốt ve, tựa vai, kiss kiss kiss, nếu không xem phim vì sao phải tắt đèn chứ? Xem TV thì không tắt.

Từ rạp chiếu phim đi ra, Kỷ Minh Tranh đã rất mệt, nhưng Bành Hướng Chi vứt bỏng ngô đi, rửa tay, muốn kéo cô đi dạo trung tâm thương mại.

Vẻ mặt luôn bình tĩnh của Kỷ Minh Tranh xuất hiện vết nứt.

Há miệng hít một hơi, lại thở dài, cô rất muốn nói, hôm nay làm móng tay, ăn cơm, xem phim, hoạt động giải trí này đối với cô mà nói đã quá tải, bây giờ còn phải đi dạo phố, trầm mặc cụp mắt xuống.

Bành Hướng Chi nhìn mái tóc đen mềm mại của cô, lại chọc vào cánh tay cô: "Sao vậy? Cậu mệt à?"

"Nhưng ngày mai đi gặp mẹ cậu mà! Cậu phải nói cho tôi biết, dì ấy thích cái gì chứ?"

Bành Hướng Chi nhíu mày mở Baidu, tìm kiếm "Các trưởng bối thích quà gì", đủ loại, nàng khẽ rít một hơi, liếc nhìn Kỷ Minh Tranh một cái, lại tìm "Lần đầu tiên tới nhà nên tặng quà gì cho ba mẹ chồng".

Ha ha, ấn xong "Baidu một chút", nàng liền cười.

"Mẹ tôi thích tôi." Kỷ Minh Tranh thản nhiên nói.

"?"

Bành Hướng Chi ngẩng đầu: "Không phải, ý tôi là, tôi phải mua cái gì cho mẹ cậu?"

Mạch não gì vậy, mẹ cậu thích cậu.

"Sao đột nhiên cậu lại muốn mua quà cho mẹ tôi?" Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.

"Thì muốn thôi." Bành Hướng Chi ngại ngùng.

"Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, quá long trọng, mẹ tôi sẽ ngại."

"Kỷ Minh Tranh," Bành Hướng Chi cắn môi dưới tiếp tục tìm kiếm, nhỏ giọng mắng cô, "Đồ đầu heo."

Ngày hôm qua lúc lên lớp cho nàng, một bộ một bộ, vì sao Bành Hướng Chi muốn mua quà, cô không biết à? Còn không phải muốn để lại ấn tượng tốt cho mẹ cô sao.

Đang chửi thầm dữ dội, lại nghe thấy một tiếng thở ngắn, ngẩng đầu, Kỷ Minh Tranh cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Không có gì." Kỷ Minh Tranh hé miệng, đi về phía trước.

"Cậu cười cái gì! Cậu biết phải không? Cậu lại trêu tôi?" Bành Hướng Chi theo sau, nhe răng trợn mắt ép hỏi.

"Không biết."

"Cậu biết mà."

"Mẹ tôi thích ăn trái cây."

"Hả?"

"Ừ."

Phiền phức! Trong lòng Bành Hướng Chi nở hoa, đi tới lắc lắc tay cô nói: "Vậy tôi cảm thấy mẹ cậu có phải rất thích ăn cam hay không, cho nên mới đặt tên cho cậu là cam (Tranh Tử) đúng không? Chúng ta đi siêu thị mua một quả cam 30 tệ kia thế nào, lúc tôi đi dạo không nỡ, nhưng khẳng định rất ngọt."

Kỷ Minh Tranh không từ chối, lại ngầm thừa nhận, Bành Hướng Chi cảm thấy mình không cần ăn quả cam kia nữa, đã đủ ngọt rồi.

Nhưng lại có chút chát, loại cảm giác này thật tốt quá, tốt đến mức nàng cũng không dám nghĩ lại.

Bạn nói xem, nếu có một ngày Tranh Tử không muốn để ý đến nàng nữa, thì phải làm sao? Lại lo được lo mất, phiền.

Buổi tối tắm rửa xong, Kỷ Minh Tranh ở thư phòng bổ sung công việc, Bành Hướng Chi nằm trên giường tám chuyện với các chị em: "Từng là bạn tình bước ra khỏi hàng."

Không ai ra khỏi hàng.

Bành Hướng Chi trực tiếp điểm danh: "@Triều Tân @Hướng Vãn.

Không ai để ý, một lát sau Vu Chu đi ra: "Bây giờ là buổi tối."

Buổi tối hai người họ thường xuyên không ở trong nhóm.

Phiền ghê á, Bành Hướng Chi gửi emoji con chó buồn bã, Vu Chu cẩn thận đề nghị: "Hay là, em giả vờ một chút?" Thấy không ai để ý đến nàng thì thật đáng thương.

Haizz, lúc này Bành Hướng Chi lăn ở trên giường lật rất nhiều sách, nhưng bạn tình của người ta vô cùng cao cấp, đều là kiểu đến thì làm, làm thì đi, vung ống tay áo lên, giấy vệ sinh cũng không biết chừng ai thu dọn. Tốt nhất là nên châm một điếu thuốc trong chiếc áo choàng ngủ vào ban đêm và nói một cách lười biếng mà tàn nhẫn, "Suỵt, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Không nói chuyện tình cảm."



Nhưng Bành Hướng Chi sao lại không giống như vậy chứ, chỉ xấu hổ một lát, sau đó liền nhão nhão dính dính, tự động tiến vào trạng thái yêu đương.

Hận không thể lớn lên trên người cô.

Mấu chốt là nàng còn mâu thuẫn, dưới tình huống bình thường, nàng rất cố gắng lý giải và tiếp cận bước đi của Kỷ Minh Tranh, cảm thấy chậm rãi chính là một loại hưởng thụ, nhưng khi nàng cảm thấy cực kỳ cực kỳ hạnh phúc, cảm thụ lại không giống nhau, nàng vẫn kiềm chế lo âu mơ hồ của mình, nhớ theo như lời Kỷ Minh Tranh "Chỉ làm không nói", "Nghĩ kỹ rồi nói sau", không dám mở miệng, sợ mở miệng không phải là kết quả chính mình muốn.

Có đôi khi nàng cảm thấy, cô gái hài hước thật ra là một loại người tinh tế nhất, ngay cả chính họ cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cho nên luôn dùng thái độ lừa gạt để đối đãi với cuộc sống, tốt nhất có thể đơn giản hóa thành mấy chữ: "Ha ha ha ha ha", "Hu hu hu hu", "Tức chết", "Thật nhàm chán".

Bành Hướng Chi trả lời Wechat lại cho Vu Chu: "Tôi cảm thấy mình không phải là bạn tình tốt."

Nhưng Vu Chu chính xác nắm được chút tin tức: "Các chị làm rồi."

Bành Hướng Chi: Thở dài.jpg

"Trời ơi......" Vu Chu chấn động, "Đây chính là cô Kỷ đó."

Bành Hướng Chi: Thở dài.jpg

Vu Chu: "Sao em đột nhiên có cảm giác như mình bị sập phòng vậy nhỉ? Em rất muốn khóc."

Bành Hướng Chi: ???

Đối diện với một cặp bạn tình mà nói, thời cơ nào là thời cơ chín muồi thổ lộ thế?

"Em có biết Vãn Vãn với cô Triều thổ lộ giai đoạn nào không?"

"Không biết," Vu Chu lắc đầu, "Hay là chị đi lật lại bộ《Vãn Triều》đi."

"Tôi chóng mặt, tôi vẫn là tự suy nghĩ vậy." Bành Hướng Chi ném di động ra ngoài.

Đêm nay hai người không làm, Bành Hướng Chi gối đầu vào gối, nói chuyện với Kỷ Minh Tranh, tán gẫu chuyện lúc nàng đi học, tán gẫu mười năm trước hai người đã từng hợp tác bộ kịch nào, chỉ làm việc của mình cũng coi như, lại tán gẫu công việc là như thế nào.

Bành Hướng Chi chưa từng làm việc sáng đi chiều về, cảm thấy đến giờ quẹt thẻ chấm công rất phiền, ngày qua ngày copy paste cũng không kích thích chút nào.

Nàng thích kích thích, không biết bắt đầu từ khi nào, hy vọng dùng cảm quan phóng đại để chứng minh cảm giác tồn tại của mình, trước kia nàng xem ra, Kỷ Minh Tranh là loại "ốc sên" này, dấu vết tồn tại yếu ớt như là tốc độ bò sát, nếu là chính mình, đoán chừng sẽ điên mất.

Nhưng sao lại lên giường đúng 10 giờ, nghe con ốc sên này chậm rãi kể về quá khứ của mình chứ? Còn nghe nhập thần.

Sau khi tắt đèn, Kỷ Minh Tranh nằm thẳng bên cạnh, hai tay đặt lên bụng, nghe một hồi động tĩnh trong đêm, đột nhiên hỏi Bành Hướng Chi: "Cậu chuẩn bị ngủ rồi sao?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Không phải cậu nói......" Không phải cậu nói, tháo móng tay.

"Không có gì." Kỷ Minh Tranh nói.

Bành Hướng Chi vươn tay, vuốt ve eo của cô, dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Tháo móng tay cũng không thật sự là vì cái kia, nhưng mà cậu xem tôi bây giờ, sờ cậu, có phải cậu cũng sẽ thoải mái hơn chút hay không?"

Ngón tay di chuyển trên da thịt, giống như sợi tơ bị kéo, hấp dẫn tất cả các giác quan.

Kỷ Minh Tranh cầm tay nàng, dừng động tác của nàng lại, nhưng không có buông ra, mà ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng bóp, lại bóp, bóp ba bốn cái, mới run lông mi, thấp giọng hỏi nàng: "Ngày hôm qua cậu làm với tôi, cậu muốn thử một chút sao?"

Bành Hướng Chi xoay người đến trên người cô, trước ngực mềm mại dán vào cánh tay cô, lặng lẽ hỏi cô: "Miệng à?"

'Ừ." Trong xoang mũi có một âm điệu ẩn nấp.

"Cậu cảm thấy rất thoải mái, cũng muốn tôi thử một chút, đúng không?" Ánh mắt Bành Hướng Chi sáng ngời, hỏi cô.

"Không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy cũng không tệ lắm, có lẽ, cậu sẽ muốn." Kỷ Minh Tranh dùng thanh âm rất mỏng nói.

Bành Hướng Chi cười, áp sát Kỷ Minh Tranh buông thân mình, tựa đầu vào vai cô.

Kỷ Minh Tranh trên giường và dưới giường thật sự rất khác nhau, thật sự sẽ cho Bành Hướng Chi một loại ảo giác, rất yêu cô, rất yêu cô.

Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, rất rung động, nhưng vẫn nói: "Hôm nay không được."

"Ngày mai ăn cơm với mẹ cậu, tôi sợ tâm lý tôi không qua được."

Buổi tối làm, ban ngày gặp phụ huynh, thật xấu hổ, vấn đề này rất nghiêm trọng, Bành Hướng Chi nghiêm túc gật đầu.

......

Kỷ Minh Tranh bên cạnh hiển nhiên cũng get được, cơ thể cứng đờ, không nói gì nữa.

Vẫn là ngủ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play