Lần này kết thúc sớm hơn so với tưởng tượng, bởi vì nhớ Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi không mời mọi người ăn cơm nữa, nói với các diễn viên vất vả liền giải tán ngay tại chỗ.
Sắp xếp lại kịch bản một chút, đặt vào trong ngăn kéo Tô Xướng cố ý để lại cho nàng, liếc mắt nhìn phòng làm việc không có người quen, vì thế mang theo điện thoại đi thang máy tan làm, đi tới đại sảnh, đang muốn gửi tin nhắn cho Kỷ Minh Tranh, ngẩng đầu lại thấy cô đã đứng ở đại sảnh.
Nghiêng người về phía mình, hai tay đưa sau lưng, tay trái duỗi thẳng, tay phải trở tay nắm khuỷu tay trái, ngửa mặt nhìn tranh treo tường ở đại sảnh.
Gọng kính tinh tế, mái tóc dài thướt tha, dáng người và mặt mày thanh tú, nhu nhược lại tự tại an phận một góc đại sảnh.
Đèn pha lê hoa lệ nở rộ trên đỉnh đầu, nhưng Kỷ Minh Tranh càng đẹp hơn, giống như thủy tiên duyên dáng yêu kiều bên cạnh mẫu đơn.
Gót giày Bành Hướng Chi khựng lại, cọ cọ trên gạch men, nâng mũi chân lên, lại buông xuống, sau đó mới đi qua: "Không phải cậu về rồi sao?"
Kỷ Minh Tranh quay lại: "Ở hiệu sách bên cạnh đọc sách một lát, thoáng cái đã đến bốn năm giờ, vì vậy muốn hỏi cậu có tan làm chưa."
"Vậy sao không hỏi?" Bành Hướng Chi làm bộ cúi đầu lướt Wechat, tay phải vén tóc xoăn ra sau tai, có chút cảm giác thiếu nữ hoài xuân.
"Đi vào lại thấy tranh ở đại sảnh, vẽ rất thú vị."
Liếc mắt thấy Bành Hướng Chi ôm bình giữ nhiệt của cô, ánh mắt dừng lại một chút, nhưng không nói gì, dẫn Bành Hướng Chi đi ra ngoài.
Bành Hướng Chi cảnh giác: "Này, xe cậu sao lại ở bên ngoài? Lúc chúng ta tới, không phải đậu ở tầng hầm sao?"
"Ừ."
Vậy thì không đúng, nếu như cô ở trung tâm thương mại bên cạnh đọc sách, không cần dùng xe, Bành Hướng Chi liếc mắt: "Cậu gạt tôi, cậu lái xe về, cố ý tới đón tôi phải không?"
"Cậu nghĩ sao cũng được."
Cô nhóc kiêu ngạo, Bành Hướng Chi rạo rực bám lấy cánh tay cô, kéo cô: "Nếu đã tới, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, sau đó đi dạo trung tâm thương mại đi."
"Cậu đang bệnh."
"Tôi hết sốt rồi! Cậu sờ đầu tôi xem, không nóng chút nào." Bành Hướng Chi đứng nghiêm, giơ tay sờ mình một cái, lắc đầu.
"Tại sao lại muốn ăn ở bên ngoài?", theo tính cách của Bành Hướng Chi, mặc dù không sốt, mệt mỏi nửa ngày, nên muốn sớm trở về nằm ườn ra.
"Hẹn hò chứ sao ~" Bành Hướng Chi cười hừ một tiếng, lắc lắc bả vai chơi xấu.
"Nói thật." Kỷ Minh Tranh liếc nàng một cái.
"Hì hì," Bành Hướng Chi nhíu nhíu mũi, "Cái đó, không phải cậu biết rồi sao, ngày mốt Lý Kiều kết hôn, còn mời cậu nữa, tôi muốn mua cho hai ta hai bộ quần áo."
"Hai ta?" Kỷ Minh Tranh nâng kính, sao còn bao gồm cả cô?
Bành Hướng Chi kéo cô, hai người đi về phía trung tâm thương mại, vươn tay trái, dựng mu bàn tay lên nhìn móng tay của mình: "Tên khốn ghê tởm đó, cậu xem đi, không thiếu được hai câu hắn cợt nhả tôi."
"Đến lúc đó, hai ta hợp sức, cậu giúp tôi chống đỡ."
"Chống đỡ?" Đi thang cuốn lên lầu hai.
"Cậu không cần chuẩn bị gì hết, đến lúc đó cứ mặt than như bình thường là được, tôi nói cái gì, cậu cũng đừng phản bác tôi," Bành Hướng Chi thấy sắc mặt cô không đúng lắm, lập tức thở dài với đại vương, "Cầu xin cậu, giang hồ cấp cứu, chuyện theo quyền nghi, làm trâu làm ngựa, suốt đời khó quên."
Kỷ Minh Tranh mím môi cười cười, cô phát hiện, Bành Hướng Chi căng thẳng sẽ thích dùng thành ngữ, lúc nói dối cũng vậy.
"Xuống thang máy." Cô nhìn về phía trước, thu tay về.
Kỳ tích cam cam lúc này rốt cuộc cũng mở khóa bản đồ trung tâm thương mại, Bành Hướng Chi chơi đến quên cả trời đất, nàng phát hiện loại giấy trắng Kỷ Minh Tranh này so với màu sắc sặc sỡ còn có mị lực hơn nhiều, cô như thể có thể dung nạp và khống chế hết thảy, quần áo phong cách khác nhau mặc ở trên người cô, giống như đang nhuộm màu cho cô, khiến cô mỗi lần từ phòng thử đồ đi ra, Bành Hướng Chi đều giống như đang mở blind box.
Giá trị mong đợi không thua gì cô dâu ngồi trên sô pha chờ thử váy cưới.
Thắng lợi trở về, Bành Hướng Chi đi dạo đến trán đều đổ mồ hôi, hai má nóng lên, ăn xong bữa tối, dùng cớ đau chân, dựa vào Kỷ Minh Tranh trở về.
Sau đó lại ngồi song song trên sô pha xem phim, uống sinh tố ngâm chân, trước khi ngủ nàng gối lên vai Kỷ Minh Tranh cùng cô đọc sách một lát, thật sự xem không hiểu, vì thế nàng cũng có chút học sinh kém phẫn nộ, ấn sách của Kỷ Minh Tranh xuống, nâng mặt học sinh giỏi lên hôn một cái, lập tức đỏ tai rụt xuống, rúc vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ.
Nàng không nói với Kỷ Minh Tranh, nàng rất thích loại cảm giác này, cho dù kích động trong xương cốt thường xuyên khiến nàng ruột gan cồn cào, muốn nhanh chóng xác định quan hệ, muốn nhanh chóng chiếm hữu Kỷ Minh Tranh.
Nhưng bước đi của Kỷ Minh Tranh không giống như trước, cô không cho Bành Hướng Chi nói với cô, cho nên Bành Hướng Chi cũng chỉ có thể nói chuyện với mình, nhiều lần gõ hỏi tiểu nhân "Chi Chi" trong lòng —— nàng thật sự thích cô sao?
Thích bao nhiêu? Thích gì ở cô? Hôm nay có thích cô hơn hôm qua không?
Có.
Nàng không biết, thì ra giao tiếp với bản thân, là một quá trình khiến người ta có cảm giác an toàn như vậy, không bị bất cứ sự vật nào bao gồm cả bản thân thúc giục và xúi giục, bình tĩnh nói chuyện với chính mình, là một quá trình khiến người ta chữa lành như vậy.
Ngày hôm sau trang phục hầu gái mua trên mạng giao đến, Bành Hướng Chi dùng để sắm vai cô vợ yêu, quét dọn nhà cửa một lượt, hầm canh cho Kỷ Minh Tranh, sau đó phong tình vạn chủng nghiêng người dựa lên bàn ăn, chờ Kỷ Minh Tranh tan làm trở về.
Kỷ Minh Tranh hoảng sợ, không nhìn nàng, vò tóc đi vào phòng vệ sinh.
Ăn cơm tối, mấy lần cô muốn nói lại thôi, nói: "Cậu có thể thay cái này ra không?"
"Hả? Tại sao?" Bành Hướng Chi giật giật tạp dề Tiểu Bạch của mình, rất đáng yêu, rất tình thú.
Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, cậu như vậy khiến tôi cảm thấy rất phong kiến."
"Tôi......" Bành Hướng Chi muốn dùng đũa ném cô.
Cũng may buổi tối, Kỷ Minh Tranh nhìn nàng rầu rĩ không vui, lại ngầm đồng ý nàng ở trên người mình làm loạn một chút, đương nhiên, đồng giá trao đổi loại kia.
Trước khi đi ngủ, hai người đã tiến hành thảo luận sâu hơn về sự kiện cosplay ban ngày.
Bành Hướng Chi vẫn canh cánh trong lòng như cũ, nàng phải tìm hiểu một chút về sở thích của Kỷ Minh Tranh, nếu như sau này yêu nhau, cái này rất quan trọng.
"Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, bây giờ cậu tưởng tượng xem. Bác sĩ hay y tá?"
Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Tôi chính là bác sĩ."
"Sorry," Bành Hướng Chi thành tâm thành ý nhận sai, ánh mắt lấp lánh dùng giọng gió ném ra một người khác, "Sói và thỏ?"
"Có cách ly sinh sản."
"Đệch." Bành Hướng Chi chọc eo cô. Quên đi, cái này để sau hãy bàn.
Ngày thứ ba, vạn chúng chờ mong...... Phi, Lý Kiều đơn phương cho rằng vạn chúng chờ mong ngày đại hôn. Tiệc trưa được tổ chức tại sảnh yến hội ngàn dặm của khách sạn Cẩm Hoa, sở dĩ gọi là sảnh yến hội ngàn dặm, là bởi vì bối cảnh của toàn bộ sảnh yến hội được phóng đại khắc lại bức tranh giang sơn ngàn dặm thật dài, xanh biếc đan xen, lấy vàng nhạt làm nền, là bầu không khí và sự tinh xảo khi rong ruổi sơn thủy.
Cao hơn hai người còn nhiều hơn cửa chính mở nửa, phù điêu màu đồng quý giá đặt nền móng cho cả hôn lễ, hoa tươi từng cụm gấm, so với đóa hoa càng long trọng càng náo nhiệt không ai qua được thân hữu ăn mặc tinh tế, mà dây đàn vắt ngang phòng tiệc là sợi tơ xâu chuỗi tiếng cười của quan khách.
Dọc theo tấm thảm sạch sẽ đi vào, nổi lên trong hương thơm ngọt ngào của đóa hoa, đập vào mắt là mấy chục bàn tiệc, rất có khí thế xếp thành hai bên. Bàn tròn lớn cũng giống như hoa văn bên ngoài, lấy trắng xanh làm chủ đạo, trên mặt bàn giống như sữa tươi tràn ra hoa hồng xanh nhạt thật nhỏ, lãng mạn vô cùng.
Có nên nói hay không, Bành Hướng Chi vẫn có chút hâm mộ, nhưng ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt người đàn ông kia trên màn hình lớn, thì không được.
Nhưng may mắn là có, Lý Kiều này thật sự làm rất khoa trương, có thể là vì thích ứng phong cách của hắn, quan khách tới tham gia cũng ăn mặc rất khoa trương, thậm chí còn có người mặc lễ phục váy dài, Bành Hướng Chi thiếu chút nữa xông lên xem người đó là phù dâu.
Cho nên nàng đương nhiên cũng rất may mắn mình và Kỷ Minh Tranh cũng ăn mặc đàng hoàng, Kỷ Minh Tranh mặc áo sơ mi trắng quần liền thân, cổ áo nửa mở, tay áo xắn lên. Quần liền thân Bành Hướng Chi không thử, bởi vì nàng cứ cảm thấy nàng mặc vào giống đồng phục làm việc của thợ điện, nhưng ngày đó Kỷ Minh Tranh thử một lần, trước mắt nàng liền sáng ngời, khí chất quá tốt, tiên khí bồng bềnh, kết hợp với màu đen dài thẳng, khống chế không tốn chút sức nào.
Mà chính nàng lại mặc một bộ đầm đuôi cá màu đỏ thẫm, đường cong lộ ra, cùng màu môi của nàng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tóc xoăn vén sang một bên, lộ ra trên vành tai đeo một mặt dây kim cương vun hình số "1".
Kéo Kỷ Minh Tranh vào cửa, băn khoăn một vòng, nàng cảm thấy khí chất của mình cũng xuất sắc, rất hài lòng.
Vì thế tìm chỗ Tô Xướng bọn họ ngồi, dựa theo Wechat nhắc nhở, đi đến góc bên phải, liền thấy Tô Xướng giơ cổ tay lên, chào hỏi không tiếng động.
Đều mặc quần áo bình thường, Tô Xướng và Triều Tân khéo léo một chút, một cái áo sơ mi tơ tằm một cái váy bó mông chuyên nghiệp, Hướng Vãn không trang điểm, mà bà chủ SC Studio Vu Chu lại mặc áo thun bình thường ngồi ở chỗ đó.
"ĐM, mấy người cứ như vậy mà tới à?" Bành Hướng Chi sợ ngây người.
Vu Chu càng sợ ngây người: "Không phải chị nói, đến là đủ cho hắn mặt mũi, còn trưng diện nữa sợ hắn tổn thọ sao?"
Cô nàng còn lo lắng nếu như quá nể mặt Lý Kiều, Bành Hướng Chi sẽ tuyệt giao với bọn họ, cho nên dặn đi dặn lại, khiêm tốn hành sự.
Kết quả? Hai người này ăn mặc như vợ chồng Smith, tới đi thảm đỏ?
"Em ngốc à! Hắn tổn thọ, không phải tổn càng nhiều càng tốt sao?" Bành Hướng Chi liếc nhìn cô nàng, kéo Kỷ Minh Tranh ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT