Edit: phuong_bchii
________________
"Mình nói, hình tượng của cậu là người lái xe ba bánh à? Cần Thái nghĩ thế nào vậy? Cậu sao mà đạp được xe ba bánh?" Bành Hướng Chi cau mày, Kỷ Tiểu Tranh này vai không thể khiêng tay không thể xách, đạp xe ba bánh giao hai két bia, đừng chọc cười nữa.
"Vì sao em ấy lại cảm thấy cậu giỏi đến mức giao hàng?" Bành Hướng Chi tò mò quan sát Kỷ Minh Tranh, "Trong lòng em ấy, cậu không phải là Barbie Kim Cương chứ? Dưới áo blouse trắng toàn là cơ bắp."
Kỷ Minh Tranh chậm rãi thêm củi: "Cậu trong mắt em ấy, vỏ hạt dưa cũng không phun sạch được."
"Mình rất muốn đánh nhau với em ấy."
Bành Hướng Chi có chút xao động, tiếp tục nói: "Hơn nữa em ấy còn có nội hàm với cậu."
"Em ấy cứ phàn nàn với mình phòng khám của cậu đắt, bây giờ cố ý viết đổi răng hai tệ một cái."
"Hai tệ không thể đổi răng." Kỷ Minh Tranh nói.
"Đúng vậy, không có thường thức." Bành Hướng Chi bĩu môi.
"Ừ."
Bành Hướng Chi trêu ghẹo xong, rất vui vẻ, xách bút vẽ một vòng tròn ở chỗ "hai tệ", tìm một tư thế thoải mái, cùng Kỷ Minh Tranh tiếp tục xem.
......
Ngày đó sắp đóng cửa, Kỷ Tình Tình mới đạp xe ba bánh trở về, Bành Vân vừa đạp cửa cuốn, vừa ngáp: "Em gái, đừng nhóm lửa nữa, không có ai đâu, chút quỷ này cũng không có một ai."
Nàng vô cùng quen thuộc với lưu lượng người ở đây, bởi vậy mới có thể tan ca đúng giờ.
"Chỗ này, quản lý đô thị tới dày lắm, nếu không em nói bên ngoài khu này, còn có thể sạch sẽ đến mức cho em đạp ba bánh tới đây chiếm quán à?" Bành Vân ném ví tiền nhỏ, khuyên cô, "Em xem những người cùng em chạy trốn, đều là người trong ngõ nhỏ bên cạnh, người nơi đó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hai người vừa mới cùng chạy, hẳn là đã trao đổi qua tình cảm rồi, em nhìn mấy ông kia xem, xanh xao vàng vọt."
"Nếu em muốn bày sạp, còn phải ở cửa số hai." Bành Vân nói.
"Cửa số hai, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Kỷ Tình Tình hỏi.
"Làm sao chị biết, em nướng xiên hay là chị nướng xiên?" Bành Vân vui vẻ, "Em đừng tố cáo chị, ngày đầu tiên em ra ngoài bày sạp à, xem em ngượng tay kìa."
"Của ông ngoại em," Kỷ Tình Tình nói, "Ông ngoại em làm không được, em tiếp tục làm, nhưng em nướng xiên ăn rất ngon, em từ nhỏ đã theo ông ngoại nướng rồi."
"Vậy em cho chị một cái, nướng cánh trong, thêm một xiên vỏ điều, nhìn em đuổi tới đuổi lui thật không dễ dàng." Bành Vân đứng bên cạnh cô.
"Lửa này không được, ngày mai đi chị, ngày mai em đến nướng cho chị sớm một chút." Kỷ Tình Tình nói.
"Ôi, ngoan," Bành Vân xoay người muốn đi, "Em cũng mau trở về đi, cô gái mọi nhà."
"Ừm." Kỷ Tình Tình thu dọn một chút, đạp ba bánh đi.
Bành Vân đạp giày cao gót tiếp tục ném ví tiền, lại quay đầu nhìn cô gái một cái, vẫn đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hơi không để ý sẽ bị túm xuống.
Ngày hôm sau Kỷ Tình Tình quả nhiên tới rất sớm, Bành Vân đúng hẹn mua hai xiên, thấy cô thuần thục quét dầu, rắc nguyên liệu, thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng, lại nếm cánh gà kia, ngoài mềm trong mềm, mùi vị rất thấm, nhưng một chút cũng không có vị nặng của dầu muối kém chất lượng, vừa vặn.
"Chị, được không?" Kỷ Tình Tình giơ cây quét dầu, hỏi.
"Ngon ngon, thật sự ngon."
Kỷ Tình Tình quét khoai tây, cười.
Nàng cười rộ lên vậy mà có hai má lúm đồng tiền, rất thuần lương, rất đáng yêu.
Bành Vân đột nhiên tò mò, ngậm cánh gà hỏi cô: "Em bao nhiêu tuổi?"
"22."
"Tốt nghiệp đại học rồi?"
"Tốt nghiệp cao đẳng."
"Sao không tìm việc?"
"Thích xiên nướng," Kỷ Tình Tình nói, "Sau này muốn mở một tiệm thịt nướng."
Ngược lại rất ít thấy thanh niên bây giờ thích bày sạp, Bành Vân cảm thấy rất thú vị, từ trên quầy lấy ra mấy tờ tiền lẻ trả cho cô, Kỷ Tình Tình nhận, còn nói: "Cảm ơn chị."
"Vừa nhìn em đã biết làm ăn không tốt," Bành Vân nói, "Làm ăn lễ phép cũng không tốt. Chị đã thấy người làm ăn tốt nhất, tính tình tệ lắm, ai dám nói xiên của anh ta không ngon, anh ta chửi tận ba con phố."
Kỷ Tình Tình không để ý tới ngụy biện của nàng, lại thêm một chút dầu vào bát: "Chị bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chị 32 rồi."
"Một mình à?"
"Ly hôn," Bành Vân nói, "Ly hôn năm ngoái."
"Tại sao?" Kỷ Tình Tình nhìn nàng.
"Tên đàn ông chó làm bậy," Bành Vân nghiến răng nghiến lợi, "Người khác tìm tiểu tam, hắn tìm đại tam, lúc chị bắt gian, còn tưởng rằng là một cô gái trẻ, xốc chăn lên, lập tức gọi một tiếng chị."
"Nhìn qua hơn bốn mươi mấy." Bành Vân tự khẳng định gật đầu.
"Phụt," Kỷ Tình Tình cảm thấy rất thú vị, "Chị bắt gian còn gọi chị à?"
"Đúng vậy, chị bắt gian cũng rất lễ phép, cho nên chị bắt gian cũng uổng phí."
"Tại sao?"
"Da mặt dày, bị bắt còn muốn kiện chị, muốn chị ra khỏi nhà, chị còn đặc biệt chạy đến thành phố thưa kiện, tên đàn ông kia nói tình cảm với chị không tan vỡ, chị cười, nói hắn trần truồng nằm trên giường với người khác, muốn hai bọn chị không tan vỡ, vậy cô ta là tới gia nhập cửa hàng tạp hóa của chị sao?"
"Giằng co hơn nửa năm, cuối cùng cũng ly hôn, cũng không bồi thường tiền cho chị, trước khi kết hôn chị có một quầy bán đồ ăn vặt, sau khi kết hôn vẫn là một quầy bán đồ ăn vặt."
Bành Vân cười, mắt phượng híp híp, nhìn rất quyến rũ.
"Nhưng hiện tại thịnh hành mua sắm qua mạng, kinh doanh cũng kém hơn mấy năm trước." Cũng chỉ bán chút thuốc lá bán chút rượu, đứa nhỏ chạy xuống kéo tủ kẹo nói trong nhà không có xì dầu, hoặc là cô gái ướt đầu nói chị lấy chai dầu gội đầu.
"Chị," thời gian còn sớm, không có người nào, Kỷ Tình Tình chuyển băng ghế ngồi xuống, tò mò liếc mắt nhìn Bành Vân, "Chị uốn cái đầu này, tốn bao nhiêu tiền?"
Tóc Bành Vân xoăn dài kiểu mì tôm, mẹ Kỷ Tình Tình cũng từng uốn, nhưng cứng nhắc có chút quê mùa, mà ở trên người Bành Vân không quê mùa, rất phong tình, rất tự nhiên.
Bành Vân nghe ra, cô gái khen mình, nàng híp mắt cười, nhướng mày vươn hai ngón tay.
"Hai mươi à?"
"Phì, hai mươi em có thể cắt tóc sao? Hai trăm."
"À," Kỷ Tình Tình gật đầu, "Trước kia em cắt tóc, chỉ có năm tệ."