[Hông!]

Câu trả lời của Trạch Kha thành công khiến Lan Nhi điềm đạm trở nên cáu giận.

[Không hiểu chỗ nào? Lời bài hát rõ như ban ngày.]

[Chồng biết gì đâu mô? Một không giữ được thì gấp đôi lên.]

[Gấp đôi đâu? Lời bài hát đâu nói thế? Nhớ lần trước ngón tay chụm lại cũng không bằng thì sao bàn tay bằng.]

[Vậy không giữ được rồi.]

Không giữ được?

Ý anh tức là cô không thể giữ được anh ở lại bên cạnh mình sao? Trái tim Lan Nhi bỗng chốc bị lỡ đi một nhịp.

[Không giữ được thì chồng giữ.]

[…]

[Nhét vào tủ, cất đi!]

“Thình thịch!“

“Thình thịch!”

Nhịp đập trái tim khiến cô nghe rõ mồn một bên tai.

Không giữ được thì chồng giữ, nhét vào tủ, cất đi!

Lời ấy khiến Lan Nhi phút chốc đình trệ hoạt động não bộ. Cô không ngờ rằng anh lại yêu mình và tự giác đến như vậy khiến cô gái nhỏ rất vui.

[Yêu quá ò! Nào rảnh đu trend hông?]

[Trend gì?]

[Call rồi share màn hình xem phim. Người ta ở gần thì đi xem, mình ở xa thì xem online.]

[Đu trend có em bé hông? Hehe!]

Tự nhiên đang vui cái anh làm cô tắt nắng ngang. Nhưng mà không sao, Lan Nhi vẫn trị được, cô cười đểu:

[Thách chồng đú được khi chỉ có một mình đấy!]

[Vợ chồng mình tạo chứ.]

[Năm tháng nữa mới vào, lúc đó quên mất. Haha!]

[Không quên đâu! Cap làm mang hình nền luôn. Hehe!]

[Ơ kìa, chồng là trẻ con mà vợ cũng thế. Trẻ con với nhau sao làm chuyện người lớn được. Suy nghĩ lại đi bé ơi!]

[Thương thương vợ nên là không suy nghĩ là đâu nhé.]

“Bốp!”

Thấy không thương lượng được nữa Lan Nhi liền tức giận ném điện thoại xuống giường. Chồng với chả con, suốt ngày chỉ biết trêu cô thôi.

Bỗng nhiên cô lại nảy ra một ý tưởng thú vị, liền nhoẻn miệng cười.

[Chồng mà mang bầu thay vợ thì mình trend này mình đu. Đu bao nhiêu vợ cũng chơi tới bến luôn.]

[Khôn quá hen.]

Trạch Kha cười không ra nước mắt. Không ngờ kế phản công của cô lại là cách này. Nhưng không sao, anh chơi tất.

[Đu chín tháng mười ngày, mỗi ngày đều quay video đến khi sinh thì edit lại.]

Lan Nhi cáu thật rồi, cô tức giận mắng cho anh một tràn dài:

[Nghĩ sao chồng tạo ra nó trong vòng một đêm, bắt người ta mang cái bụng bự suốt chín tháng mười ngày.]

[Chưa kể thời gian sau sinh nữa.]

[Biết bao nhiêu người vì đó mà trầm cảm không hả?]

[Được chồng yêu chồng cưng thì không nói.]

[Chồng quay xe, bỏ con giữa chợ thì thử hỏi người khổ là ai?]

[Đàn ông thay đổi mấy hồi thì ai mà biết được?!]

[Thế nên chồng mang bầu vẫn là tốt nhất.]

Bị vợ mắng một tràn dài khiến Trạch Kha có chút toát mồ hôi. Mặc dù biết vợ là nóc nhà, cũng rất là đáng gờm. Nhưng cái tật hay trêu người của anh vẫn không thể nào bỏ được, tiếp tục trêu:

[Đừng thao túng tâm lí chồng! Vợ mang, dẹp không bàn cãi!]

[Ok, dẹp! Là chồng nói đấy.]

Hừ, muốn trêu cô sao? Anh không có cửa!

Trạch Kha vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa ngáp ngắn ngáp dài. Suốt một ngày đi làm đến giờ đã quá mệt mỏi và buồn ngủ. Thế nên lần “tới” anh sẽ không trêu vợ nữa, chứ giờ vẫn phải nốt câu cuối.

[Yêu nghiệt cho trẫm đi ngủ không trẫm dỗi ngươi bây giờ!]

[Yêu nghiệt?]

Lan Nhi đọc tin nhắn mà cười khẩy. Cô gửi tin nhắn hình mặt cười khiến anh tỉnh cả ngủ, kèm hai chữ:

[Ngươi next!]

[Dạ, yêu vợ!]

Trạch Kha thế mà lại vui vẻ trả lời ngay khiến Lan Nhi cạn ngôn-ing.



Hôm trước ngọt ngào, đùa giỡn bao nhiêu thì hôm sau mất tích, im lặng bấy nhiêu.

Cả một ngày không thấy bóng dáng Trạch Kha đâu khiến Lan Nhi khó chịu vô cùng. Đến đêm, khi học bài xong đâu vào đó cô mới nhắn tin:

[Chồng với chả con, bảo không làm ngày nữa mà vẫn bỏ tui nguyên ngày. Bơ luôn cho biết.]

[Bỏ hồi nào?]

Nhìn tin nhắn đáp lại ngay tức khắc của anh khiến cô khẽ chau mày, làm kiểu bất cần:

[Mất tích một ngày. Tui mới vừa nghĩ nếu 11h còn không hiện cái h.ồ.n thì mai bơ luôn cho đẹp đôi.]

[Tội quá, người ta bận rộn.]

[Chiều giờ bận đi lượn, đi chụp hình ch.ết in chớ gì?]

[Không có mô, tin tưởng chồng.]

[Ừ, tiếp đi! Không nói được gì nữa à?]

Lan Nhi cười lạnh. Tình yêu qua mạng muốn tin hay không liệu có khác gì nhau nếu bản chất không phải như vậy?

[Hic, chồng đi uống xíu bia thui mò..]

[Ừ, đi uống xong nhậm nhầm vợ, về nhà người ta luôn.]

[Xỉn òi~]

[Kệ mấy người, tui không biết.]

[Làm mô? Đổi ca rồi mà?]

[Đọc lại tin nhắn!]

Làm? Anh rõ ràng đêm qua đã bảo rằng đổi ca làm thành ban ngày rồi mà?

Nghi vẫn được chỉ dẫn, cô liền nhanh chóng lục lại đống tin nhắn tối qua ngay lập tức, đọc xong cap lại gửi:

[Đấy! Hôm trước mắng tui. Ờ thì 6h làm, 7h không rãnh, 9h mới vô ca.]

[Im cái mồm lại! Nói không hiểu mà cãi cãi, 6h là quy định vô ca. Không có mặt lúc 6h là coi như nghĩ làm. Lúc đó tới 9h là ngồi xem kiểm hàng, 9h bắt đầu làm.]

Im cái mồm lại? Haha, anh mắng cô sao?

Lan Nhi cười phá lên như một kẻ ngốc. Cô không ngờ được rằng cũng có ngày người yêu cô lại thốt ra được những từ ngữ như vậy.

Xem như là hiểu rõ lòng người rồi…

[Được rồi, im mồm!]

[Mệt mỏi!]

[Vậy thôi làm đi! Im mồm là được đúng không?]

[Làm không nổi…]

[Ai biểu uống?]

[Riết rồi suốt ngày cứ cãi cãi. Thôi ngủ đi!]

[Con người làm gì có mồm? Uống cho đã vô rồi quát người ta. Được rồi, hôm sau tui không nói nữa.]

Xong cô tắt máy, anh cũng chỉ xem mà không nói thêm câu nào.

Lan Nhi là một người nhạy cảm, dễ vui dễ buồn chỉ vì vài ba câu nói của một ai đó. Có thể anh đang say nên không biết được rằng bốn chữ “im cái mồm lại” đó đã làm tổn thương cô như thế nào.

Đêm đó, Lan Nhi đã cuộn tròn người trong chăn, khóc nấc vì bị tổn thương. Mà viết thương lòng ấy lại do chính người cô yêu mang lại, uất ức nên bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi:

[Em chỉ là thắc mắc nên hỏi thôi.]

[Anh có cần phải nặng lời như vậy với em không?]



Hôm sau, Trạch Kha khi đọc lại tin nhắn của hai người tốt qua, đã vô cùng hối hận về những lời nói lúc tức giận ấy.

Trong lòng anh cũng biết chắc được rằng đêm qua Lan Nhi đã đau lòng như thế nào, liền nhắn tin nhận lỗi.

[…]

[Xin lỗi!]

[Qua say quá nên…]

[Vì say quá nên khó chịu…]

[Bây giờ cũng không còn nhớ gì hết…]

Cô xem tin nhắn mà cười nhạt, đáp:

[Khó chịu là quát em ư?]

[Rồi lỡ như lúc say mình cãi nhau thì có khi nào anh đánh em luôn không?]

[Có khả năng đó không?]

[CHỒNG?!]

Trạch Kha thấy cô người yêu lạnh nhạt chất vấn mình như vậy thì liền bày ra bộ dạng ấm ức.

[Người ta xỉn rầu, có biết gì đâu…]

[…]

[Nhưng tuyệt đốt sẽ không đánh vợ đâu.]

[Chắc không?]

[Chắc!]

Cô im lặng một lúc rồi mới tiếp tục gõ tin nhắn. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó khiến trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài.

[Nếu bình thường thì em đã nhảy dựng lên mắng lại với anh rồi. Nhưng anh biết sao từ đầu đến giờ em vẫn chưa bao giờ nói nặng với anh chưa?]

[Anh không biết…]

Trạch Kha thành thật như vậy càng khiến Lan Nhi không biết nên vui hay buồn. Cô thở dài:

[Chúng ta cứ lấy cột mốc tình yêu là một trăm phần trăm đi.]

[Hạnh phúc gửi qua màn hình chín mươi thì cảm nhận được bảy mươi.]

[Nhưng tổn thương dù có mười thì cũng cảm nhận được tới tám mươi, chín mươi đấy.]

[Nếu như anh đã tính chuyện lâu dài thì em cũng không muốn đánh mất mối quan hệ này.]

[Nếu gặp nhau mà cãi thì nó khác.]

[Lúc đó chỉ cần một cái ôm, vài lời an ủi hoặc một nụ hôn gì đó vâng vâng là có thể giải quyết được rồi.]

[Nhưng cãi nhau qua màn hình nó rất dễ đổ vỡ…]

[Em không muốn điều đó xẩy ra.]

[Anh hiểu không?]

#phongvy



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play