12.

Đế hậu đại hôn, lục cung* bị hủy bỏ.

(*là cụm từ ám chỉ đến 6 cung điện nằm trong cụm hậu cung của vua/hoàng đế.)

Điều đó đã vấp phải sự phản đối kịch liệt của các triều thần*, nhưng nó lại trở thành một giai thoại được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.

(*quan lại trong triều.)

Nếu thời gian chỉ dừng lại trong năm năm đầu tiên.

Có lẽ, mỗi người chúng tôi đều sẽ được hạnh phúc.

Chớp mắt đã năm năm trôi qua, chỉ cần bất cứ khi nào có cơ hội là tôi sẽ rời hoàng cung để đến gặp các chị gái của mình.

Nhất là nhà của chị ba. Chị ấy kết hôn không quá ba tháng, thì đã có thai.

Tuy đây chỉ là nhiệm vụ công lược, nhưng nó cũng là một cuộc đời thực sự.

Nếu nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, thì sau mười năm, chúng tôi cũng vẫn có thể lựa chọn già đi tự nhiên ở thế giới này.

Tốc độ của dòng chảy thời gian ở thế giới khác không giống với thế giới thực.

Trên thực tế, nếu ở đây sáu mươi năm, thì khi trở lại thế giới thực, cũng chỉ mất có hai tháng.

Mà đối với loại nhiệm vụ này, việc thụ thai một đứa trẻ sẽ khó khăn hơn nhiều so với người bình thường.

Chị ba và Trương Quân Nghiêu rất hòa hợp, tuy nói dòng dõi thế gia có nhiều quy tắc, nhưng chồng chị ba đều chiều theo ý của chị ấy, cuộc sống cũng xem như thoải mái.

Thế nên đứa trẻ đã ra đời.

Biệt danh là Diên nhi.

Diên nhi rất thông minh và đáng yêu, con bé luôn dùng chất giọng bập bẹ mùi sữa của mình để gọi tôi là dì. Vậy nên, tôi hay đến nhà chị ba, cốt yếu là để dành nhiều thời gian hơn cho cô cháu gái nhỏ này của mình.

“A Trản, em khác với bọn chị! Em nên có một đứa con!”

Chị ba đang đùa giỡn với Diên nhi nằm trong lòng chị ấy, không quên nhắc nhở tôi.

Tôi gật đầu.

Nếu mấy lời này được thốt ra ở hiện đại, tôi nhất định sẽ phản bác: “Thế nào, chẳng lẽ nhà anh ta có ngai vàng cần phải thừa kế hay sao?”

Vừa khéo, lần này quả thật là có ngai vàng để kế thừa.

Đặc biệt trong hậu cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu là tôi đây, khiến các đại thần tức mà không dám nói gì. Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn chăm chăm vào bụng của tôi, mong chờ tôi sớm sinh thái tử, để ổn định đất nước.

Tôi cúi đầu chạm vào cái bụng phẳng lì của mình.

“Nhưng về chuyện đứa trẻ, em cũng không còn cách nào khác! Có lẽ là do duyên phận chưa đến!”

Gia tộc chúng tôi rất hiếm có người giống như chị ba, vừa lấy nhau được một tháng thì đã có thai. Phần lớn, việc mang thai con nối dõi là vô cùng khó khăn, nên nhân khẩu trong nhà cũng không được thịnh vượng.

Tôi cũng muốn có một đứa bé để các quan đại thần không nhắc đến chuyện tuyển tú vào mỗi năm. Nhưng vấn đề này, tôi thực sự không thể quyết định được.

“Tuy nói như vậy, nhưng còn phải ngẫm nghĩ tới biện pháp! Hai năm nay còn tốt, nhưng nếu qua thêm mấy năm nữa mà em vẫn không có tin tức gì, thì cũng khó đảm bảo được Chu Dục sẽ không lấy thê thiếp vào hậu cung vì vấn đề kế tục!”

Chị cả cũng nhẹ nhàng mở lời.

Năm đó, sau khi hoàng đế mới lên ngôi, thì liền tổ chức khoa khảo*. Chàng thư sinh được chị cả cứu đã trở thành Thám hoa**.

(*khoa khảo: vòng sơ khảo của kì thi thời xưa.

**Thám hoa: là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á. Đứng sau Trạng nguyên và Bảng nhãn.)

Dù chị cả chưa bao giờ nói cho thư sinh kia biết tên thật của chị ấy, nhưng không ngờ là vị Thám hoa đó đã tìm được nhà họ Tô và trịnh trọng bày tỏ ý định muốn cưới chị cả.

Mà khi đó, Thừa tướng vốn có ý định gả con gái của mình cho thư sinh.

Nhưng Hứa Hoài An đã chọn chị cả, bởi vì lòng tốt của chị ấy đã khiến thư sinh rung động, nên anh đã khéo léo từ chối Thừa tướng, để rước chị cả về nhà.

Hai người nhanh chóng kết hôn, tính đến thời điểm hiện tại thì cũng đã gần bốn năm, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Dù anh rể không nói nhiều, nhưng mẹ chồng của chị cả lại rất thường hay dùng những lời lẽ nặng nề để chỉ trích chị ấy, làm gì cũng bị xoi mói.

Hơn nữa, tuy anh rể là một Thám hoa, nhưng năm đó anh lại từ chối lời đề nghị của Thừa tướng để cưới chị cả, việc đó ít nhiều đã khiến Thừa tướng bị mất mặt.

Sau khi chị em chúng tôi chính thức bắt đầu nhiệm vụ công lược, thì không được phép xen vào chuyện của người khác. Vì thế, dù biết Thừa tướng dùng nhiều thủ đoạn công khai và ngấm ngầm ức hiếp anh rể, chúng tôi cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.

Sự nghiệp của anh rể không mấy suôn sẻ nên bà mẹ chồng độc ác bèn trút hết giận dữ lên người chị cả.

Tóm lại, cuộc sống của chị cả cũng không hoàn toàn hạnh phúc cho lắm!

Tôi đang định nói gì đó với chị cả thì đột nhiên có người xông vào sân. Chị hai ăn mặc vô cùng hiên ngang, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm, thoạt nhìn rất ra dáng một nữ hiệp khách.

Mấy năm nay, chị hai đã đi khắp nơi để trừ gian diệt ác, không còn dáng vẻ của thiếu nữ yếu ớt năm nào. Giờ chị ấy cũng đã trở thành người có võ công mạnh nhất trong số bốn chị em chúng tôi.

Chị hai giận dữ chạy vào trong, mắt vẫn còn hơi ửng đỏ.

Vừa nhìn thấy chị cả, chị hai đã lao vào vòng tay của chị ấy: “Chị cả, Tống Dao bắt nạt em…”

Uầy, lại nhao nhao nữa rồi!

Không giống như chị cả và anh cả lúc nào cũng tương kính như tân, chị hai và chồng của chị ấy lại giống như một đôi oan gia ngõ hẹp, suốt ngày cãi nhau chí chóe, dù cho là một cây trâm nhỏ cũng có thể sinh chuyện.

“A Nguyên, có chuyện gì thế?”

Chị cả nhẹ nhàng dỗ dành, chị hai liền bắt đầu tố cáo.

“Mấy chuyện trước đây, em thừa nhận là mình có hơi mẫn cảm! Nhưng lần này, em thực sự không cố ý cãi nhau với anh ấy! Tống Dao sinh ra từ giang hồ, có rất nhiều mối quan hệ, cũng từng bị thương và được người khác cứu giúp! Em vẫn hiểu đạo lí có ân tất báo, nhưng anh ấy cũng không nhất thiết phải mang theo con gái của ân nhân đi cùng và chăm sóc cô ấy chu đáo như vậy chứ! Chỉ thiếu bước kết hôn nữa là vừa đẹp luôn rồi!”

“Cái gì? Anh ta có tình ý với người phụ nữ khác sao?”

Chị ba vội vàng đi tới, mặt mày nghiêm trọng.

“Chính là.....”

Chị hai vừa định lên tiếng, thì anh rể thứ hai xui xẻo của tôi cũng chạy ào vào sân, trong tay còn cầm một cây trâm, dịu dàng dỗ dành chị hai.

“Lần này là ta sai rồi! A Nguyên, nàng đừng giận ta nữa! Ta đã sắp xếp cho Linh Thanh một căn nhà, còn chọn ra một vài nha hoàn, đảm bảo nửa đời còn lại của muội ấy sẽ không phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc nữa! Từ giờ trở đi, ta tuyệt đối sẽ không để muội ấy ra ngoài gây rối với nàng nữa, được không?”

“Thật không?” Chị hai đưa tay lau nước mắt.

Tống Dao vội vàng giơ tay thề thốt: “Ta cam đoan, kiếp này chỉ yêu duy nhất một mình Tô Nguyên!”

Tiếp đó, hai người vừa cãi nhau ầm ĩ bây giờ đã làm hòa.

Tôi và chị cả, chị ba nhìn nhau mỉm cười.

Nếu không xảy ra chuyện bất trắc, cặp oan gia này, xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc êm đềm đến hết đời.

(Tác giả đánh dấu sai, không có chương 13)

14

Nhưng bất ngờ cứ đến mà không báo trước.

Thời gian lại không nhanh không chậm trôi qua thêm một năm.

Đứa con gái út vàng ngọc của thừa tướng phải lòng anh rể cả Hứa Hoài An tư cái nhin đầu tiên, nên thà biến mình thành gái lỡ thì cũng không chịu gả cho người khác.

Thừa tướng vốn yêu thương đứa con gái này vô cùng nên đã trút tất cả tức giận lên người Hứa Hoài An.

Biếm quan, ám hại…

Nói chung hết lần này đến lần khác, biến Hứa Hoài An thành tiểu quan hạng bét ở kinh thành. Người có tài âu sầu nản chí, còn ta vì bị nhiệm vụ hạn chế nên không thể giúp đỡ.

Hứa Hoài An từng trẻ trung tùy hứng đã không còn sự tự tin và thanh cao trước đây. Bị biếm quan hết lần này đến lần khác, chí khí khó toàn nên ngày ngày chìm trong men rượu.

Chị cả xót cho sức khỏe của hắn, khuyên bảo thế nào hắn cũng không nghe.

Mẹ chồng độc ác còn cố tình ở bên cạnh ly gián, không nói tất cả do chị cả của tôi thì cũng là sau khi cưới chị cả gia đình mới không hòa thuận.

Khi lần đầu biết chị cả bị Hứa Hoài An đánh, tôi với Chu Dục cũng nổ ra tranh cãi.

Các đại thần tiền triều đang kêu gào bắt hắn bổ sung hậu cung, đặc biệt nước làng giềng có ý muốn giao hảo, muốn đưa công chúa nước mình sang hòa thân, các đại thần kia dồn dập dâng tấu cầu xin Chu Dục đồng ý.

Nếu là trước đây, Chu Dục chắc chắn sẽ từ chối.

Nhưng lần này y lại do dự.

“Việc liên quan đến ngoại giao hai nước, không từ chối được thì cứ nhét cô ta vào hậu cung, chăm sóc xa hoa một chút là được.”

Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với y.

Tôi biết y vì Đại Chu, vì xã tắc an ổn.

Nhưng khi cưới, tôi đã nêu hết hai đường lợi hại, bao gồm những tình huống thế này. Nếu y không làm được, có thể từ chối ngay từ đầu kia mà.

Vậy mà đến khi việc đã rồi, y bắt đầu nghĩ đến chuyện phản lại lời hứa.

Cãi nhau mấy hôm, còn chưa làm hòa với y thì tôi nghe chuyện của chị cả.

Tôi vội vàng xuất cung.

Nếu không phải không thể gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của chị cả, tôi đã trùm bao tải đánh cho Hứa Hoài An tơi bời hoa lá rồi. Cho nên tôi chỉ có thể tìm loại thuốc tốt nhất trong cung mang đến, cung coi như trọn vẹn tình nghĩa chị em.

Nhưng xe ngựa còn đang rung lắc ở giữa đường, tôi vén mành nhìn ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Hứa Hoài An.

Bên cạnh hắn là một cô gái như hoa như ngọc.

Nếu ta nhớ không nhầm, cô ta chính là người si mê Hứa Hoài An, con gái út của thừa tướng, Hạ Đường Nguyệt.

Hai người sóng vai đứng một chỗ, đuôi lông mày của Hạ Đường Nguyệt chứa tình ý, liếc mắt đưa tình với Hứa Hoài An. Trong mắt Hứa Hoài An lướt qua chút xoắn xuýt chàn chừ nhưng cuối cùng như đã quyết tâm, nhấc lên gương mặt tươi cười dịu dàng, lấy một cây trâm trên sạp hàng tự tay cài lên búi tóc của Hạ Đường Nguyệt.

“Đáng ghét!”

Tôi ném vỡ một chén trà trong xe ngựa.

Hứa Hoài An thanh chính cao thượng, cuối cùng vì bị chèn ép nhiều lần không thể thỏa chí lăng vân của hắn mà chọn thỏa hiệp, bắt đầu lấy lòng Hạ Đường Nguyệt.

Nhưng nếu thế thì chị cả của tôi phải làm sao?

Xe ngựa của tôi còn chưa đến phủ của chị cả đã bị người ta trên đường nhét vào một phong thư. Tôi mở thư ra, nội dung bên trong làm tôi giật thót.

“Nhanh, xuất thành nhanh lên, đến thẳng Ngự sơn ngoài thành!”

Nhưng lúc tôi chạy đến vẫn không kịp.

Tống Dao quỳ trên đất.

Mà nơi vách núi ngay trước mắt hắn, chị hai của tôi và con gái ân nhân cứu mạng hắn Thẩm Linh Thanh bị một gã đàn ông che mặt trói chặt bằng dây thừng không thể động dậy.

Mà lúc này, gã bịt mặt kia bảo Tống Dao chọn một trong hai.

Ta vội vã nhảy xuống xe ngựa, không lo được gì nhiều chỉ mong chị hai được bình an. Nhưng không chờ ta chạy đến nơi đã thấy Tống Dao mở miệng: “Xin lỗi, ta chọn Linh Thanh.”

Hắn vừa dứt lời, chị hai đột nhiên bị gã bịt mặt kia xô xuống vách núi.

“Chị hai!”

Tôi gào khóc chạy đến, Tống Dao lại nắm chặt tay ta: “Đừng qua đó, nguy hiểm lắm!”

Tôi lật tay tát vào mặt hắn.

“Tống Dao, tại sao người không cứu chị hai của ta, tại sao?”

Sở dĩ lá thư kia được đưa cho tôi, bởi vì để cho tiện, trước đây bốn chị em chúng tôi lấy lý do cùng họ mà kết bái thành chị em. Bởi vậy gã che mặt kia cố ý sai người gửi thư cho tôi, muốn tôi phải tận mắt nhìn thấy cảnh này. Nhìn Tống Dao mà gã căm hận rốt cuộc sẽ chọn cứu chị hai của tôi hay cứu con gái ân nhân cứu mạng của hắn.

Ta không ngờ… Không ngờ hắn sẽ chọn cứu Thẩm Linh Thanh.

Gã bịt mặt khi cười càn rỡ: “Tống Dao, năm đó con trai của ta chỉ chơi mấy con đàn bà, ngươi lại giết nó? Ngươi lại hợp mưu với Thẩm gia giết chết nó! Hôm nay ta cố ý bày ra chuyện này muốn cho ngươi đau khổ, muốn xem ngươi sẽ cứu con gái của Thẩm gia hay cứu thê tử của ngươi? Ha ha ha… Sự lựa chọn của ngươi quả khiến ta bất ngờ đấy. Đại thù đã báo, ta không còn gì nuối tiếc, ta đi gặp con trai ta!

Dứt lời, gã thẳng tay cắt cổ mình.

Thẩm Linh Thanh sợ hãi xụi lơ dưới đất, Tống Dao vội chạy đến tháo dây thừng cho cô ta. Thẩm Linh Thanh nhào vào lồng ngực hắn khóc rống, Tống Dao an ủi cô ta, dường như đã quên mất chị hai của tôi rồi. Ngôn Tình Nữ Phụ

Thẩm Linh Thanh khóc một lúc lâu mới lên tiếng: “Hôm nay huynh thà chọn bỏ thê tử cũng phải cứu muội, vì sao không thừa nhận mình thích ta chứ? bây giờ Tô tỷ tỷ đã không còn, về sau hãy để muội ở bên huynh được không?”

“Tốt? Tốt cái mẹ ngươi đồ đàn bà không biết xấu hổ!”

“Còn ngươi nữa? Ngươi xứng làm trượng phu không? Năm đó ngươi luôn mồm nói phải bảo vệ chị hai của ta, bây giờ chị ấy bị ngươi từ bỏ như vậy, tại sao?”

Ta tát cho cô ta một cái, lại đạp cho Tống Dao một cước. Mỗi lần ta xuất cung đều có ám vệ theo sau nên hoàn toàn không sợ họ phản kích.

Tống Dao biết mình đuối lý nên không đánh lại.

Hắn quỳ trên đất khóc lóc, không ngừng lắc đầu: “Trời cao chứng giám, trong lòng ta chỉ có A Nguyên. Nhưng ta nợ đại ân của Thẩm gia, bây giờ Thẩm gia đã bị diệt môn chỉ còn một mình Linh Thanh, dù chết ta cũng không thể phụ lòng Thẩm bá bá, ta nhất định phải cứu Linh Thanh…”

“Cho nên ngươi dám từ bỏ chị hai của ta?”

Nước mắt ta rơi không ngừng.

Tuy rằng những ám bị đi theo ta đã xuống vách núi tìm kiếm, nhưng vách núi cao như vậy, chị hai còn bị dây thừng trói, muốn sống rất khó.

Ám vệ lùng sục trên núi suốt ba ngày ba đêm.

May mà chị hai còn sống.

Nhưng hai chân của chị đã gãy nát, gương mặt chị ấy tự hào lúc rơi xuống núi bị đá nhọn cào xước, bây giờ chỉ có thể nằm liệt trên giường.

“Xin lỗi, A Nguyên, ta chỉ không thể trơ mắt nhìn con gái của Thẩm bá bá mất mạng. Chẳng may nàng có chuyện gì ta quyết không sống tạm. A Nguyên, nàng tin ta, dù nàng có ra sao đi nữa ta cũng không từ bỏ nàng.”

Tống Dao quỳ gối trước giường chị hai, tự tát vào mặt mình liên tục. Chị hai xưa nay yêu cái đẹp thấy bản thân sứt sẹo chỉ nhắm hai mắt nằm trên giường, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tống Dao còn định nói gì đó nhưng nha hoàn bên ngoài hét lên: “Không xong rồi, Thẩm tiểu thư treo cổ rồi!”

Chỉ một câu đó thôi, Tống Dao đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.

Ta không thể ngăn cản.

Bởi vì chỉ cần còn dây dưa tình cảm, ta không thể ra tay. Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Dao mặc kệ chị hai nằm trên giường, lại chạy đi gặp người đàn bà kia.

“A Trản, chị muốn về nhà.”

Giọng nói của chị hai mang tiếng khóc, chị nằm trên giường, nước mắt theo gò má chảy xuống.

Nhưng chị ấy không được khóc, nếu không nước mắt sẽ chạm vào vết thương trên mặt. Những vết thương kia chưa được chạm vào nước nếu không sẽ trở nặng hơn.

Ta vội dùng khăn tay lau nước mắt cho chị ấy.

“Chị hai ngốc nghếch, chúng ta cố gắng thêm năm năm nữa. Năm năm sau, chúng ta cùng nhau về nhà, không cần tên thối tha kia nữa.”

Chị ba đứng im lặng cuối cùng không nhịn được quay mặt đi òa khóc nức nở.

15.

Thương tật của chị hai, có lẽ sẽ không bao giờ trị khỏi.

Về phần chị cả, nếu bị đá.nh lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Hứa Hoài An cuối cùng cũng bám víu vào con gái của Thừa tướng và bắt đầu xoi mói chị cả, việc duy trì mối quan hệ của hai vợ chồng ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Và bởi vì chị hai bị thương nên ba chị em chúng tôi đã thay phiên nhau đến chăm sóc chị ấy. Chúng tôi sợ cô nàng ngốc nghếch này nhất thời nghĩ quẩn mà chọn phương thức tiêu cực để tự kết liễu cuộc đời mình.

A Nguyên của nhà họ Tô, có ngoại hình đẹp nhất, đồng thời tính cách cũng cực đoan nhất.

Cô ấy khát khao về một tình yêu cháy bỏng.

Đối với cô ấy mà nói, sự phản bội chính là nhát d.ao trí mạng nhất.

Cứ thế, ba chị em chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc chị hai suốt một năm trời.

Mà Tống Dao, người ngay từ đầu đã nói rằng anh ta không hối hận với lựa chọn của mình, khi nhìn thấy vết thươ.ng trên người chị hai, ánh mắt liền tỏ ra đau lòng và áy náy. Nhưng càng về sau, anh ta ngày càng trở nên mất kiên nhẫn.

“Cho dù chuyện trước kia là ta sai, thì bây giờ cũng đã một năm trôi qua rồi! Tô Nguyên, ta khiêm tốn nhỏ nhẹ với ngươi, nhưng ngươi đến cả một ánh mắt cũng không muốn cho ta! Tình cảm phu thê bấy lâu nay của chúng ta, ngươi thực sự vứt bỏ dễ dàng như vậy sao?”

Giọng điệu của Tống Dao dần lạnh nhạt, mỹ nữ bên cạnh nhanh chóng bước đến an ủi anh ta.

Ghê tởm tột cùng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play