Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong bệnh viện.

Tôi được cứu rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là tìm Diệp Thỉnh Thời.

Anh quả thật cũng đang ngồi ngay ngắn bên giường của tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, anh cười một tiếng với tôi: “Khương Tồn, tôi tỉnh lại là tốt rồi.”

Tôi ngây người.

Thật ra trước đó tôi rất khó mà tin được, chỉ là là ra khỏi phòng rồi vào phòng trong vài giây thôi, vì sao Diệp Thỉnh Thời có thể chắc chắn là tôi bị thay thế.

Vì trực giác.

Trực giác khi yêu một người.

Giống như bây giờ, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt giống Diệp Thỉnh Thời như đúc.

“Anh trai tao đâu?” Tôi hỏi.

Hắn vẫn mang vẻ mặt tươi cười đó: “Gì cơ?”

Giọng điệu của tôi kích động: “Anh trai tao đâu, hệ thống mày đưa anh ấy đi đâu rồi?”

“Có thể là vì cô vừa tỉnh lại nên nói mê sảng.”

Hắn đứng dậy, cách xa tôi một chút: “Cô ở trên núi quay phim, vô ý trượt chân rơi xuống vách núi, sau khi chúng tôi cứu cô lên thì đưa đến bệnh viện ngay.”

“Cô Khương, cô không có anh trai.” Hắn nói.

Tôi nói với hắn: “Tôi muốn gặp Diệp Thi Nhĩ.”

Diệp Thi Nhĩ đến.

Lúc đưa cô ta đến, Diệp Thỉnh Thời còn dặn dò cô ta về nhà sớm.

Sau khi hai người đứng ở cửa quấn quýt nhau, cô ta ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi.

“Cô muốn gặp tôi?”

“Anh trai tôi đâu? Anh ấy bị các người thay thế rồi sao?”

Cô ta nghe vậy thì cười: “Anh em các cô thật đúng là giống nhau.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Tôi truy hỏi: “Có phải anh ấy cũng giống như tôi, bị hệ thống đưa vào cơ thể khác rồi không?”

“Không phải, hắn bị hệ thống xóa bỏ rồi.”

“Không thể nào, cô lừa tôi.”

“Cô thích tin thì tin, tôi cũng không cần phải giải thích với cô.”

Tôi hỏi cô ta: “Anh ấy bị thay thế, có nghĩa là cô đã chinh phục thất bại, vì sao cô vẫn còn ở trong cơ thể tôi?”

“Bởi vì tôi đủ nghe lời,” Cô ta cười lạnh: “Tôi đi không sai bước nào theo con đường mà hệ thống yêu cầu. Nếu như không phải ý chí của Diệp Thỉnh Thời cưỡng ép phá hủy cân bằng thì sao hắn lại bị thay thế chứ? Nếu hắn đã không chịu nghe lời, vậy thì hủy đi thôi. Hắn không thể trở thành anh trai tôi thì còn có những người khác mà không phải sao?”

Diệp Thi Nhĩ không giải thích gì nữa, chỉ nói với tôi: “Thật ra tôi quả thật không cam lòng, tôi cũng mang khuôn mặt của cô rồi, vì sao người hắn yêu vẫn là cô? Rõ ràng là câu chuyện của tôi, sự tồn tại của cô lại khiến tôi sống như nữ phụ. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, cô không còn là ngoại lệ của câu chuyện này nữa, cứ mãi mãi làm nền cho câu chuyện của tôi đi.”

Sau khi Diệp Thi Nhĩ đi, quản lý đã đến thăm tôi.

Chị ấy vẫn mang dáng vẻ khi ở bên cạnh tôi, ánh mắt lo âu lại đau lòng.

Chị ấy đã hoàn toàn quên đi chuyện đẩy tôi xuống vách núi.

Giống như vào giây phút đó, chị ấy chỉ bị người ta khống chế thôi.

Chị ấy nói cho tôi biết, lúc tôi hôn mê, phản ứng trong lần chiếu đầu tiên của phim rất tốt.

“Em nhìn xem, chúng ta nhận được rất nhiều kịch bản hay muốn hợp tác với em đó.”

Chị ấy nói: “Khương Tồn, tương lai của em sáng chói luôn.”

Tôi cố gắng để mình bình tĩnh lại, làm rõ đầu đuôi sự việc, tìm cách giải cứu anh trai.

Chắc chắn là anh cũng giống tôi, sau khi bị thay thế thì được sắp xếp vào cơ thể của người khác.

Tôi phải nghĩ cách tìm anh.

Tôi ép mình ăn cơm, nghiêm túc hồi phục sức khỏe, sớm ngày quay về trạng thái quay phim.

Chỉ cần tôi luôn quay phim, luôn là nhân vật của công chúng.

Anh sẽ luôn có cách tìm được tôi.

Tôi cố gắng quay phim, quay quảng cáo, tham gia chương trình giải trí, ngày nào cũng bị công việc bao phủ, không để mình dừng lại.

Nhưng đầu óc tôi lại giống như có một bộ phần càng ngày càng trống rỗng.

Có rất nhiều chuyện mà tôi không nhớ nổi nữa.

Ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt của tôi và Diệp Thỉnh Thời như thế nào, lần đầu tiên anh ôm tôi ra sao, những ký ức đó giống như bị cưỡng chế xóa bỏ, ngày càng mơ hồ.

Tôi bắt đầu dùng việc ghi chép để viết lại mỗi một chi tiết giữa chúng tôi, nhưng tốc độ ghi của tôi kém hơn tốc độ quên rất nhiều.

Thì ra muốn ghi nhớ là một việc rất khó khăn.

Vậy thì trong mười mấy năm tôi không có mặt, anh đã làm thế nào để nhớ đến tôi?

Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bắt đầu nhấn chìm tôi.

Bạn bè mới, phim mới, giải thưởng mới… Môi trường xung quanh giống như sóng thần đẩy tôi đi về phía trước.

Năm này qua tháng nọ, tôi bắt đầu tập trung vào nghiên cứu kịch bản, không ngừng quay phim, bận đến mức sắp quên cả chính mình.

Bạn bè kết hôn mời tôi tham dự, hoa cưới trong hôn lễ rơi vào tay tôi.

Bọn họ đều chúc mừng tôi.

Tôi cười nói cảm ơn, trong đầu lại trống rỗng.

Tôi không nhớ nổi.

Hình như tôi vô cùng vô cùng thích một người.

Nhưng tôi không nhớ rõ gì cả.

Mãi đến khi một lần nào đó dọn nhà thu xếp đồ đạc, tôi tìm được một quyển sổ ghi chép từ trong tủ quần áo.

Tiêu đề là “Hệ thống thay thế”.

Trong đó viết một vài chuyện giữa tôi và Diệp Thỉnh Thời.

Tôi hỏi quản lý: “Đây là gì vậy, sao em không có chút ấn tượng nào thế?”

Người đại diện đón lấy, không hề nhìn mà nói: “Không phải thứ quan trọng đâu, em nhanh thu dọn đi, công ty dọn nhà sắp đến rồi.”

Sau lần đó, tôi chưa từng nhìn thấy quyển ghi chép ấy nữa.

*

Ngày lễ trao giải kết thúc, tôi ở sau hậu trường nhận phỏng vấn trực tiếp.

Phóng viên hỏi tôi: “Cô có một bộ phim điện ảnh trước kia rất lâu, diễn xuất tình cảm cấm kỵ giữa anh em rất tốt, là một fan lâu năm, tôi rất muốn hỏi cô, là thứ gì đã có cô linh cảm diễn xuất vậy?”

“Linh cảm diễn xuất…”

Đây là một câu hỏi vô cùng đúng quy tắc, tôi lại nhất thời không trả lời được.

Trong đầu chợt lóe lên cây cọ ở ban công căn nhà nào đó vào đêm mưa.

Và mùi trầm hương gỗ mun đen nhàn nhạt đó.

Nước mắt dâng trào trước cả lý trí.

Tôi bị tâm trạng đột nhiên xuất hiện của mình dọa sợ, nghĩ đến đang livestream, tôi vội vàng kìm lại.

Nhưng nước mắt hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi.

Phóng viên cũng nhận ra sự khác thường của tôi, nhanh chóng rút tờ giấy cho tôi.

“Ngại quá, tôi cũng không biết mình làm sao nữa.”

Tôi cười xòa, nhận lấy khăn giấy.

“Không sao,” Cô ấy hỏi tôi: “Cô có anh trai không?”

Tôi sửng sốt: “Không.”

Thấy tâm trạng tôi đã ổn định, phóng viên lại bắt đầu khâu tiếp theo.

“Được, vậy chúng ta chọn một vài câu hỏi của người xem từ bình luận nhé.”

Tôi và nhân viên cùng nhìn về phía màn hình.

Đa số đều đang hỏi vấn đề liên quan đến phim mới.

Tôi khách sáo trả lời một vài câu.

Nói một lúc, bình luận đột nhiên xuất hiện một hàng chữ.

“Nữ chính, cô nhanh nhớ lại đi.”

Chợt lóe lên, lại bị bình luận khác đẩy đi.

Tôi sững sờ.

Nhưng vẫn trả lời câu hỏi liên quan đến phim mới.

Nhưng bình luận ấy hình như rất kiên nhẫn.

“Nữ chính, cô nhanh nhớ lại đi, bây giờ cô đang bị hệ thống khống chế, cô…”

Bình luận lại nhanh chóng bị đẩy đi.

Sau đó không còn nhìn thấy nữa.

“Được rồi, phần phỏng vấn trực tiếp của chúng ta đến đây thôi.”

Lúc phỏng vấn sắp kết thúc, sau khi phóng viên nói mấy câu, chuẩn bị tắt phòng livestream.

Nhưng lúc này, bình luận lại đột nhiên tăng lên như điên.

Nội dung rất đơn giản, toàn là ba chữ lấp đầy màn hình.

“Diệp Thỉnh Thời.”

“Diệp Thỉnh Thời.”

“Diệp Thỉnh Thời.”

“Diệp Thỉnh Thời.”

“Như này là như nào…”

Không chờ tôi hỏi hết, MC đã tắt phòng livestream.

Quản lý đi đến cầm lấy túi của tôi: “Đi thôi, đang đợi em đi ăn tiệc mừng đó.”

Tôi mờ mịt đi theo chị ấy lên xe.

Chiếc xe hàng hiệu chạy trên đường phố phồn hoa.

Quản lý vẫn luôn nói với tôi về chuyện tuyên truyền phim mới.

“Khương Tồn á, lúc trước chị thật sự không nhìn nhầm em.”

Đèn đỏ, xe dừng lại.

Bên ngoài bắt đầu đổ mưa.

“Lâu lắm rồi trời không mưa.” Tôi nói.

“Đúng vậy, mấy năm nay ít mưa.”

Tôi quay cửa sổ xuống, trên màn hình quảng cáo của tòa nhà đối diện là hình đại diện phát ngôn nhãn hàng xa xỉ của Diệp Thi Nhĩ.

Một hồi sấm rền vang lên.

Tôi không tự chủ được mà nói một câu: “... Khuôn mặt này là của tôi.”

“Gì cơ?” Quản lý hỏi tôi.

Diệp Thỉnh Thời.

Trong thoáng chốc, trong đầu tôi bị nhét vô số âm thành và đoạn phim ngắn.

“Anh trai, nếu như em bị hệ thống nào đó khống chế, anh nhất định sẽ —”

“Mãi mãi đều không có khả năng đó, anh là anh trai.”

“Anh trai thật sự làm sao nỡ hủy hoại cô ấy chứ? Tình yêu tôi dành cho em ấy mãi mãi vượt qua cả sự va chạm xác thịt, làm sao lại vì tức giận mà cưỡng chế em ấy chứ?”

“Mười mấy năm qua, mỗi giây một phút, hệ thống đáng chết đó đều cố gắng khiến tôi quên em ấy, yêu một người khác mạo danh em ấy. Nhưng ai cũng có thể quên em ấy, chỉ có tôi là không được. Tôi mà quên thì em ấy sẽ không còn tồn tại nữa!”

Xe chạy đi.

Nước mưa thấm ướt cánh tay tôi.

“Dừng xe.” Tôi nói với quản lý.

“Sao vậy?” Chị ta quay đầu nhìn tôi.

“Dừng xe!”

Chị ta dừng xe ở ven đường.

Tôi xuống xe, đuổi chị ta xuống khỏi ghế lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play