Anh mặc cho tôi làm loạn.
Lại không hề có chút phản ứng nào.
“Hết chiêu rồi à?” Anh lặng lẽ nhìn tôi: “Tiếp tục đi.”
Tôi đưa tay rút cà vạt của anh ra, cởi từng cúc áo sơ mi.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, ngăn hành động của tôi lại.
“Điểm này học giống lắm, giống như em ấy, chỉ biết cởi cúc áo thôi.”
Anh hất tay tôi ra: “Bọn nó bồi dưỡng cô rất tốt, ít nhất cũng giống hơn hàng giả.”
“Anh trai, em —”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
Anh nói: “Cô đi đi, tôi sẽ cho cô vai diễn cô muốn.”
“Vụ axit hôm đó không phải do em làm.”
“Tôi biết.” Anh nhìn sang chỗ khác: “Vu oan hãm hại không có đầu óc như vậy, tôi vẫn nhìn ra được.”
Diệp Thỉnh Thời nói được làm được, vai diễn đó cuối cùng cũng rơi vào tay tôi.
Lúc nhận được cuộc gọi của đạo diễn, quản lý không dám tin rất lâu.
Chị ấy hỏi tôi: “Rốt cuộc em đã tìm ông lớn nào giải quyết giúp em vậy?”
“Diệp Thỉnh Thời.”
Tôi ăn ngay nói thật.
Chị ấy sờ trán tôi: “Cũng đâu có sốt, sao lại nói mê sảng.”
“Là anh ấy thật mà.”
“Ai cũng biết anh ta chỉ nâng Diệp Thi Nhĩ, nếu như anh ta có thể giúp em.” Quản lý suy nghĩ ra câu tàn nhẫn nhất: “Ngày mai chị sẽ nhảy từ núi Lâu xuống.”
Tôi không giải thích thêm nữa, tập trung đọc kịch bản.
Trên kịch bản tràn đầy lời chú thích của tôi.
“Hôm qua tôi còn nghe đạo diễn khen cô Khương đó,” Thợ trang điểm của đoàn làm phim đi vào giúp tôi đội tóc giả: “Nói cô chẳng những có thể thuộc lời thoại của mình mà cũng thuộc lời thoại của người khác nữa.”
Trước đó tôi cũng quen thợ trang điểm này.
Chẳng qua lúc đó tôi không nổi tiếng, cô ta làm qua loa, kem nền cũng không tán đều cho tôi.
Nghe nói Diệp Thi Nhĩ sẽ thay thế vào vai diễn của tôi, hôm sau cô ta từ chối nói bận quá, dứt khoát không đến trang điểm cho tôi.
Nhưng bây giờ lại gọi tôi từng tiếng cô Khương.
Tôi cười, khách sáo đối phó với cô ta: “Nhận chén cơm này thì đây là điều tôi nên làm mà.”
“Ôi, không phải ai cũng như vậy đâu,” Cô ta quan sát xung quanh, thấy không có ai thì nhỏ giọng nói: “Nghe nói bên đoàn làm phim sát vách trong ba ngày không thấy nữ chính đâu, toàn bộ đều dùng thế thân.”
Tôi không tiếp lời, cô ta nói tiếp: “Cô Khương, nghe nói tối nay cô phải cùng đạo diễn đi tham gia buổi tụ họp của nhà đầu tư à?”
Mọi người rất nghi ngờ việc tôi đột nhiên nhận vai, trên mạng đồn sau lưng tôi có kim chủ mới.
Đoán đủ thứ người, lại không có ai đoán là Diệp Thỉnh Thời.
Nhân lúc hướng gió thay đổi, quản lý đã khởi tố tài khoản marketing kia, giải thích chuyện tạt axit.
“Xong rồi cô Khương.”
Tôi nói một tiếng cảm ơn rồi xách váy đi về phía nhà xe.
Buổi trưa, đoàn làm phim phát cơm, còn một lúc nữa mới quay xong.
Lúc đi đến bên cạnh xe, cách rào chắn, tôi nghe thấy trong nhà xe của đoàn làm phim bên cạnh truyền đến một đợt âm thanh kỳ quái.
Rất quen thuộc - tiếng của Diệp Thi Nhĩ.
Tôi nghiêng người trốn đi.
m thanh đó dừng lại.
Chốc lát sau, một người đàn ông với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú xuống khỏi xe: “Chúng ta thế này sẽ không bị anh trai em phát hiện chứ?”
“Anh sợ à?” Diệp Thi Nhĩ kéo lấy cổ áo người đàn ông.
“Đó là Diệp Thỉnh Thời, anh đang lấy mạng ra chơi với em đấy.”
Thứ trói buộc cô ta là hệ thống truyện 18+.
Không phải tôi chưa từng nghĩ tới việc cô ta sẽ dùng cơ thể tôi làm loạn với những người khác.
Chỉ là khi tận mắt nhìn thấy, dạ dày tôi vẫn khó chịu cuộn trào.
Người đàn ông đó đi xa, Diệp Thi Nhĩ lại chưa lên xe.
Cô ta móc thuốc lá từ trong túi ra, ngón tay kẹp lấy một cách thuần thục, hút một hơi thật sâu.
Sau đó cô ta bực bội nhíu mày, giống như đang nói chuyện với ai đó: “Tao biết, tao biết cơ thể cô ta không thể hút thuốc! Bây giờ Diệp Thỉnh Thời lại không ở đây, tao hút một chút gì làm sao? Cái gì cũng phải học theo cô ta, phiền muốn chết.”
Cô ta đang nói chuyện với hệ thống.
Chỉ là tôi không nghe được tiếng của hệ thống.
“Hình như Diệp Thỉnh Thời lại bắt đầu nghi ngờ tao rồi.” Khói thuốc tỏa ra khắp khuôn mặt cô ta: “Vì sao mi không để cô ta chết luôn đi, cứ phải để lại mối họa ngầm này?”
Bầu không khí yên tĩnh một lúc, cô ta đang nghe hệ thống nói.
“Cũng đúng, hắn sẽ không tin tưởng cô ta. Chúng ta tùy tiện chơi chút khổ nhục kế dùng axit thôi mà hắn đã đau lòng lắm rồi.”
Cô ta cười lạnh, nói: “Chỉ là mấy năm nay, ngoài mặt thì hắn ngoan ngoãn phục tùng tao, cưng chiều lắm, thực chất lại không hề muốn chạm vào tao, ngay cả tao cũng không phân biệt được rốt cuộc tao có chinh phục thành công hay không. Ngay cả tao mà hắn cũng nghi ngờ, sao lại tin một Khương Tồn có tướng mạo hoàn toàn khác chứ?”
“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ hoàn toàn tin tao thôi.”
Diệp Thi Nhĩ vứt tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt.
*
Dự báo thời tiết nói, mấy ngày nữa sẽ có bão quét qua.
Tại khách sạn tổ chức tiệc, bên ngoài cửa sổ thủy tinh đã có gió lớn.
Tôi cầm ly sâm panh đứng trong góc, Cát Kỳ đi qua bắt chuyện với tôi.
“Chán à?”
“Không.” Tôi cười lấy lệ.
Trong buổi quay phim mấy ngày nay, thái độ của anh ta đối với tôi rõ ràng đã tốt hơn.
Nhưng anh ta cũng có tiếng là thích bạn gái trong đoàn phim, quay bộ nào là ghép CP bộ đó.
“Con gái các cô đúng là nhát gan quá, dễ sợ người lạ,” Anh ta bắt đầu dạy tôi cách làm người, dùng việc này để lan tỏa sức hấp dẫn nam tính của anh ta: “Trong trường hợp quan trọng như hôm nay, cô nên ra ngoài làm quen thêm mấy người, nói không chừng còn có thể vớt vát được chút tài nguyên đó.”
“Ha ha vậy sao? Không cần.”
Anh ta thấy tôi không tỏ vẻ đồng ý với anh ta, sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi đánh giá một phen thì nhếch miệng: “Kim chủ sau lưng yêu cô lắm nhỉ?”
Tôi không đáp lời.
Anh ta thở dài một cách sâu xa: “Đây chính là thứ cô không hiểu, cho dù có đẹp hơn nữa thì hầu như đều sẽ chơi chán, anh đây đưa cô đi làm quen thêm mấy người, không lỗ đâu.”
Những người này mang tiếng là đưa tôi đi làm quen mở rộng quan hệ, nhưng thật ra là làm giao dịch ơn nghĩa, bán tôi cho những bên đầu tư muốn chơi nhưng lại không có đường dây, dùng việc này để trao đổi tài nguyên.
Trong lúc đang nói chuyện thì Diệp Thỉnh Thời đi vào.
Lập tức thu hút ánh mắt của những người ở đây.
“Vẫn phải như Diệp Thi Nhĩ thì mới có bản lĩnh, khiến Diệp Thỉnh Thời khăng khăng một mực nâng đỡ cô ta,” Cát Kỳ đưa tay khoác vai tôi, nói bên tai tôi: “Cô không có số mệnh này thì đừng giả vờ nữa.”
Đạo diễn đang nói chuyện với Diệp Thỉnh Thời, như là nói đến gì đó, ông vẫy tay với tôi.
Ánh mắt Diệp Thỉnh Thời cũng theo đó mà nhìn tôi, nhìn bàn tay của Cát Kỳ.
Tôi đi qua.
“Anh Diệp.”
Anh cười một tiếng, mặt mày hờ hững, nói với đạo diễn: “Nam nữ chính trong đoàn phim của ông có quan hệ tốt quá.”
“À vâng vâng vâng,” Đạo diễn không đọc hiểu được ý cười đột nhiên xuất hiện của anh, vội vàng nói: “Bồi dưỡng tình cảm là tốt mà, thật lòng thì mới có thể quay ra được thước phim hay.”
Ý cười của Diệp Thỉnh Thời càng sâu: “Tiêu chuẩn phần diễn của các ông lớn quá nhỉ?”
“Vâng vâng vâng, khá là căng thẳng,” Đạo diễn nói: “Hôm đó cậu cũng nhìn thấy tại chỗ mà.”
“Tốt lắm.”
Anh nhìn về phía tôi, ly sâm panh trong tay chạm vào ly của tôi: “Bồi dưỡng tình cảm.”
Nói xong thì không còn nhìn tôi nữa.
Tôi và anh cách nhau một đám người đang ăn uống linh đình.
Không khí khép kín của bữa tiệc có chút bí bách.
Trong thời tiết ẩm ướt như vậy, vết thương cũ dễ tái phát đau nhức.
Tôi muốn hỏi xin quản lý cho ít thuốc giảm đau.
“Trong xe ấy,” Chị ấy lo âu nhìn tôi: “Vết thương sau lưng em lại bắt đầu đau sao? Em uống rượu rồi thì không thể uống thuốc giảm đau được.”
Mấy nhà sản xuất bên cạnh đang gọi chị ấy.
“Không sao, em không uống rượu.”
Tôi đặt ly sâm panh xuống: “Chị bận đi, em tự đi lấy thuốc.”
Tôi mượn chiếc dù từ người canh cửa, cầm chìa khóa xe rồi đi về phía bãi đậu xe.
Nhưng chìa khóa xe không nhạy, sống chết không có phản ứng.
Nước mưa làm ướt chiếc váy mỏng manh của tôi, gió thổi lật tán dù, khi sắp không cầm được nữa thì một đôi tay đưa ra từ sau lưng, vững vàng cầm lấy chiếc dù của tôi.
Mùi trầm hương gỗ mun đen nhàn nhạt mơn trớn tóc tôi một cách dịu dàng.
Anh siết chặt cổ tay tôi, trở tay nhét tôi vào trong một chiếc xe xịn khác.
Trên ghế lái, anh chỉnh cao điều hòa, cởi áo khoác âu phục bọc lấy chân tôi.
Lại lấy ra nước và thuốc giảm đau từ ghế sau đưa cho tôi.
Động tác thuần thục khiến tôi hoảng hốt như quay về lúc được anh chăm sóc trước kia.
“Anh trai.”
Tay anh dừng lại: “Tôi nói rồi, đừng gọi tôi như vậy.”
Cơ thể tôi ấm lên từng chút một, bầu không khí trong xe lại ngưng đọng.
Anh dùng một tay cầm lấy vô lăng, quay mặt về phía cửa sổ.
Khách sạn tỏa ra quang ảnh phù phiếm, rơi lên gò má sắc nét của anh.
“Cát Kỳ không phải là người tốt lành gì cả,” Anh nói: “Đừng phim giả tình thật.”
“Em sẽ không làm vậy đâu.”
Anh quay đầu nhìn tôi: “Vậy sao? Cô luôn giỏi lừa tôi mà.”
Vẻ mặt anh không được tính là tốt.
“Anh Diệp,” Tôi hỏi anh: “Anh đang ghen sao?”
Anh nhìn sang chỗ khác, cằm siết chặt: “Tôi ghen cái gì? Cô cũng đâu phải là em ấy.”
Anh vẫn không tin tôi.
Cũng đúng, bây giờ tôi đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Thân phận bị lấy trộm, tất cả quá khứ bên anh cũng bị đánh cắp.
Giữa chúng tôi còn cách nhau mười mấy năm dài, đã dài hơn mấy năm tôi và anh chung đụng.
Tôi bị sự nghèo túng mài mòn hết vẻ tươi đẹp của thanh xuân.
Anh thì bị thật giả mài hết dũng khí để tin tưởng.
Chúng tôi lấy cái gì để nhận nhau? Lại lấy cái gì để yêu nhau?
Sự trừng phạt này còn hơn cả việc để hệ thống trực tiếp giết chết tôi, đến mức nhìn thấy mà đau lòng.
Anh hỏi tôi: “Cô và hệ thống của cô làm thế nào?”
“Làm cái gì?”
“Rõ ràng là cô va em ấy không hề giống nhau, lại có thể khiến tôi ngày càng cảm thấy cô giống em ấy, giọng điệu giống, thần thái giống, thậm chí ngay cả hơi thở cũng giống.”
Ánh mắt anh ảm đạm nhìn chăm chú màn mưa ngoài cửa sổ.
“Tôi đã sắp không phân biệt được nữa, tôi không biết đâu là thật, đâu là giả. Tôi đã hận thấu việc Nhĩ Nhĩ bị thay thế, làm sao có thể mất kiểm soát mà xem cô trở thành thế thân của em ấy chứ.”
Ngoài cửa sổ xe, trong màn đêm như vẩy mực vang lên một hồi sấm rền.
“Em sợ sét.” Anh nói.
Anh cười một tiếng: “Hệ thống của cô không dạy cho cô sao? Từ nhỏ Diệp Thi Nhĩ đã không sợ sét rồi.”
“Phải em không sợ.”
Giọng tôi run rẩy, một lần nữa nói ra lời đối thoại trước kia của chúng tôi.
“Cho nên đó là cái cớ thôi, anh trai ạ.”
Anh ngẩn ra.
Nhìn tôi chằm chằm, khàn giọng nói: “Đừng học theo em ấy.”
“Anh trai, em chính là Diệp Thi Nhĩ mà.”
“Cô không phải!”
Anh nắm chặt tay tôi.
“Mười mấy năm qua, mỗi phút mỗi giây, hệ thống đáng chết đó đều cố gắng làm tôi quên em ấy, yêu một người khác mạo danh là em ấy. Nhưng ai cũng có thể quên em ấy, chỉ có tôi là không được. Tôi mà quên thì em ấy sẽ không còn tồn tại nữa!
Sắc mặt anh trắng bệch, trong mắt không nén được nước mắt nữa, cuối cùng lại mặc sức tuôn trào vào giờ phút này.
“Tôi xin cô hãy nói cho tôi biết, có phải em ấy vẫn còn sống không? Nhĩ Nhĩ không sợ sét, nhưng em ấy sợ tối, em ấy sợ ở một mình, các cô đừng nhốt em ấy lại được không? Cầu xin cô, tôi sai rồi, muốn tôi làm gì cũng được, các cô trả em ấy lại cho tôi đi.”
Trực giác của anh nhận ra tôi.
Nhưng anh đã không còn tin vào trực giác của mình nữa.
Vì mười mấy năm qua, anh bị nhốt trong cái kén của sự lừa bịp, anh đã mất đi khả năng phân biệt, chết vào cái đêm giông tố mà anh bảo tôi thề, không thể tự cứu lấy mình.
Mà tôi, lại chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Là em mà, anh trai ơi.”
Anh nói, anh nhận thua rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT