1.

Đây là năm thứ mười sau khi ta chết, đồ nhi ngoan của ta vẫn đến đào mộ ta mỗi năm như cũ. Bây giờ công lực của hắn thâm hậu, đào mộ không cần mang theo cuốc hay xẻng, chỉ động ngón tay đã có thể lật tung mộ phần của ta.

Theo lý thuyết, hôm nay là ngày giỗ mười năm của ta, trời chưa sáng hắn nên đi đến rồi. Song, hắn không đến, ta tung bay ở mộ phần đợi một lúc, lại tung bay lên chạc cây chờ. Có lẽ vì ta quá sốt ruột đến mức quỷ hồn ở gần đó đều cảm thấy ta bay tới bay lui quá đáng ghét nên hẹn nhau đuổi đánh ta.

Ta lười so đo với bọn họ, chỉ muốn chỉnh lại áo choàng trên người. Song, khi ta vừa đưa tay đã xuyên qua người mình, quỷ treo cổ sát vách cười ta quên mình đã chết rồi. Ta không để ý đến y, mười năm ngắn ngủi, lúc trước ta bế quan phải hơn ba mươi năm mới ra.

Ngày hôm đó ta đợi từ sớm đến tối muộn, đồ nhi ngoan của ta vẫn không đến. Có lẽ là mấy ngàn ngày qua, hắn đã không nhớ rõ ta, vậy cũng là lúc ta nên đầu thai rồi.

Ta hỏi quỷ treo cổ phải làm thế nào mới liên lạc được Hắc Bạch Vô Thường, ta muốn đi.

Quỷ treo cổ hất đầu lưỡi dài lên hỏi sao ta không đợi nữa.

Ta nói chấp niệm đã hết, không cần nhìn lại nữa.

Quỷ treo cổ liếc mắt nhìn càng có vẻ đáng sợ, ta nhìn y chằm chằm. Y vừa mắng chắc chắn trước khi chết ta bị đụng đến hư đầu rồi mới mở miệng nói toàn đạo lý, vừa nói với ta phải làm thế nào mới tìm được Hắc Bạch Vô Thường.

Ta ôm quyền khom lưng hành lễ với y, cảm ơn y đã chăm sóc ta mười năm nay. Y lơ lửng không nhận những nghi thức xã giao này của ta, lại treo mình lên dây thừng ở trên cây.

Trong bãi tha ma xung quanh đều là xác chết, có người mới, cũng có lão bằng hữu, ngôi mộ nhỏ giống ta trong bãi tha ma ít càng thêm ít.

Ta tung bay trên mộ của mình, phải ba vòng trái ba vòng, ngoài ra còn nhấc chân đạp mấy lần. Theo lời của quỷ treo cổ, chỉ cần đạp ba lần thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ đến mang ta đi.

Nói thật, chuyện ấm ức như thế chắc chỉ có ta là độc nhất. Những sư huynh, sư đệ của ta còn giữ vẻ thanh xuân xinh đẹp như mặt trời ban trưa, chỉ có ta mất mạng nhảy nhót trong bãi tha ma này từ lâu.

Ta đạp ba lần, một tên Bạch vô thường xuất hiện hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt lại tìm hắn ta.

Ta nói ta muốn đầu thai, sắc mặt Bạch vô thường không kiên nhẫn, nếu hắn ta có thể ngưng tụ thành thực thể có lẽ ta đã bị đánh chết rồi.

"Vân Nghi?" Bạch vô thường lấy danh sách ở trong đầu ra, liếc mắt nhìn ta.

Ta khẽ gật đầu.

"Chính là tại hạ."

"Khi còn sống là người tu tiên?"

"Vâng."

"Tu đến trình độ gì rồi?" Bạch vô thường đóng danh sách lai, tiếp tục hỏi.

Trình độ gì? Việc này ta hơi quên mất rồi.

"Có lẽ sắp thành tiên."

"Nguyên Anh?"

Ta lắc đầu.

"Phân Thần?"

Ta lại lắc đầu.

"Độ kiếp?" Gương mặt Bạch vô thường hơi nhăn nhó.

Ban đầu ta định tiếp tục lắc đầu, nhưng Bạch vô thường có vẻ không muốn đoán nữa, thế là không thể làm gì khác hơn là tự mình nói.

"Ôi đệch."

Bạch vô thường bị dọa, sau đó lui mấy bước, hỏi ta có phải nói đùa không.

Ta nghiêm túc nói với hắn ta đời này Vân mỗ chưa hề gạt người. Sau đó cảm thấy không đúng, lại đổi thành đời này Vân mỗ chỉ lừa một người.

Bạch vô thường bảo ta chờ, ta không thể làm gì khác hơn là đứng ở phần mộ chờ đợi.

Quỷ treo cổ treo mình lên sợi dây, nhảy dây vung mình qua.

"Trước kia ngươi thật sự là người tu tiên à?"

"Thật trăm phần trăm."

"Vậy sao ngươi chết ở đây? Sao ngươi không đi lên trời?"

"Khi còn sống Vân mỗ ở Hỏa Ngục, chưa từng thăng thiên. Sau đó đã làm mấy chuyện không có thể diện, trước khi chết bị móc nguyên đan không có tu vi. May mà có được đồ đệ đem ta đi chôn, dựng lên mộ phần."

"Ngươi nói người mỗi năm đến đào mộ phần là đồ đệ ngươi à?"

"Đúng thế."

"Hắn là đồ đệ ngươi? Ta còn tưởng rằng hắn là kẻ thù của ngươi."

Ta khoát tay áo, cười tủm tỉm trả lời:

"Đồ nhi của ta bản tính không xấu, chỉ thích đào đồ thôi."

Quỷ thắt cổ chưa từng nghe qua những thứ này, nghe một hồi lại cảm thấy nhàm chán, lại bay về.

Không bao lâu sau, Bạch vô thường dẫn theo một đội quỷ binh về, còn cầm theo một quyển sách lớn, tiện thể móc ra một đống dây trói hồn buộc ta lại, còn buộc nút thắt.

"Có thể buộc nơ bướm không?" Ta nghiêng đầu nhìn một đống nút buộc sau lưng.

Bạch vô thường ỷ vào nhiều người... Không, quỷ nhiều thế mạnh mà xẻo ta một cái.

"Vân Nghi, mười năm trước chết bởi dịch Lệ Đường Sơn, thuộc sự quản lý của Hỏa Ngục, tu ma đạo. xưng là..." Bạch vô thường dừng một chút, nói tiếp: "Ngươi xưng là Tru Tiên Quân."

"Đúng." Ta nhếch môi, cười lộ răng: "Là ta."

"vậy mà vừa rồi ngươi nói ngươi là tu tiên! Đời ta ghét nhất là người tu ma đạo!" Bạch vô thường đá ta một cước, có lẽ vì đều là quỷ nên ta bị đá lại cảm thấy đau.

"Vô thường huynh, Vân mỗ chưa từng lừa huynh, Tru Tiên Quân đúng là tại hạ, tại hạ là người tu tiên."

"Còn dám gạt ta." Bạch vô thường khẽ vươn tay, móng tay bén nhọn trên năm ngón tay lộ ra ngoài: "Không nói thật thì ta dùng một chưởng đánh ngươi hồn phi phách tán."

Ta vốn định bất đắc dĩ nhún nhún vai nhưng bị quỷ binh áp chế, không thể động đậy được, đành phải nhếch môi.

"Vân mỗ giải thích không rõ, vậy thì phải mời Vô thường huynh ra tay nặng chút, một chưởng xong việc."

Bạch vô thường la hét người tu ma cho dù bị nghiền xương thành tro cũng không xứng được vỗ một chưởng, lại bị đám quỷ binh giữ lại khuyên hắn ta bình tĩnh.

Dù sao cũng mấy ngàn năm chưa nhận qua nhiệm vụ người tu ma chủ động đầu thai, không tiện tự mình xử lý, vẫn nên mang về hẳn nói.

"Này." Ta hất cằm lên: "Huynh đài, ta là người tu tiên."

"À, đúng, nhiệm vụ người tu tiên chủ động đầu thai cũng mấy ngàn năm chưa từng nhận qua."

Quỷ binh đang khuyên bảo Bạch vô thường ngại ngùng cười một tiếng, lập tức bị tát một bạt tai."

"Y nói y là người tu tiên ngươi lại tin ngay? Vậy y nói y là Xuân Cơ Thượng Tiên ở Lệ Đường Sơn ngươi cũng tin?"

Hừm, ta thầm thở dài một tiếng, đồ nhi ngoan của ta trong mười năm ngắn ngủi đã vang danh như thế, ngay cả người của điện Diêm La cũng biết tên của hắn, không hổ là đồ đệ của Tru Tiên Quân ta.

Bạch vô thường khăng khăng muốn đập tan hồn phách của ta, ta từ từ nhắm hai mắt lại, ưỡn ngực ngẩng đầu bảo hắn ta đừng lãng phí thời gian.

Đầu thai không sao, nhưng ta nói không gạt người thì thật sự không gạt người, bị đánh tan hồn phách ta cũng muốn xả cơn tức này.

Có lẽ chưa từng thấy người như ta, Bạch vô thường nhe răng trợn mắt đánh lên trán ta. Chưa đến một giây, ta cảm nhận được cánh tay hóa thành hạt bụi nhỏ, từ từ bay đi.

"Hít..."

Ta mở mắt ra khi xung quanh vẫn vang lên tiếng hít khí, tay của Bạch vô thường còn dừng trước trán ta một tấc, nhưng ta đã tiêu tán hơn phân nửa, hồn phách hóa thành hạt bụi nhỏ phiêu đãng trong bãi tha ma, lờ mờ tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Sau đó kết thành một luồng bay đi nơi khác.

Ta vừa định hỏi quỷ binh bên cạnh, hỏi thử xem rốt cuộc ta có phải tu tiên hay không, thế gian này có ai tu ma mà hồn phách tan đi lại là màu trắng tinh?

Nhưng ta chưa kịp nói chuyện, ở xung quanh từng đôi mắt nhìn ta chằm chằm tan biến giữa đất trời.

Ta nghĩ rằng ta sẽ chết như thế, mặc dù sống nhiều năm như thế, lại chết nhiều năm như vậy nhưng ta chưa từng thấy qua kiểu chết này.

Nhưng ta cảm thấy ta không chết, sao ta phiêu phiêu đãng đãng còn nghe bọn họ nói chuyện.

Có người hỏi Tru Tiên Quân là ai,

Có người mắng ta có phải tu ma bị trời phạt.

Có người hỏi Hỏa Ngục là gì.

Mặc dù ta không có hồn thể nhưng ta vẫn chảy nước mắt vui mừng, cho dù nói ta tu ma ta cũng không muốn phản bác.

Trong mười năm đồ nhi ngoan của ta đã lật đổ Hỏa Ngục, không hổ là cường giả vô thượng ở Lệ Đường Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play