Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Trên giấy Tuyên Thành trắng tinh nét chữ màu đen, chữ như xuyên qua mi mắt, đúng là bút tích quen thuộc của hắn viết về đề thi bên ngoài đang lan truyền.

"Quân chủ như thuyền, thứ dân như nước, thủy tái thuyền hành. Lợi thủy chi bổn, ở chỗ cần cày nông rót, ngũ cốc phong thương."

Nhưng hắn nhớ rõ hắn chưa bao giờ viết những thứ như vậy, cũng không có nói cùng người khác.

"Ngươi thấy rõ ràng chưa, là ngươi viết chứ?" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của Kỳ Đế.

Văn Mộc Tùng phát lạnh, tự hỏi đến tột cùng là ai mô phỏng chữ của hắn?

Chống chế là không thắng nổi, liền ở trên điện giở công phu, Hồng Thiếu Khanh đã phái người đi kê biên tài sản Văn gia thuê, từ trong thư phòng lục lấy giấy bản thảo, hai chất giấy tương đồng, chữ viết tương đồng, sự thật không cần nói cũng biết.

Văn Mộc Tùng nằm ở trên mặt đất, liên tục dập đầu:

"Bệ hạ, là học sinh hồ đồ, mới không nhớ tới. Sự tình đúng như lời Thẩm sĩ tử nói, người nhà học sinh mỗi năm xác thật sẽ áp đề, trong mười có chín phần trúng. Học sinh vào kinh, không muốn sinh sự nên chưa bao giờ lộ ra. Cũng do ngày nọ, uống hai ly mới cùng Thẩm sĩ tử nói chuyện kỳ thi mùa xuân, chắc lúc say viết ra. Ai ngờ Thẩm sĩ tử thế nhưng có thể lấy cái này mưu lợi, thật sự là ngoài dự kiến."

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Kỳ Đế nhìn Thẩm sĩ tử, Thẩm sĩ tử cũng quỳ sát đất dập đầu thỉnh tội:

"Bệ hạ, là học sinh ngàn không nên vạn không nên nổi lòng tham. Học sinh chỉ nghe Văn tứ gia nói Văn gia đoán đề rất chuẩn, mới có thể động tâm, nhưng không đoán được nó lại bị người khác truyền thành đề chính thức, học sinh tội đáng chết vạn lần, thỉnh bệ hạ trách phạt."

Kỳ Đế lạnh băng nhìn bọn họ, lại đảo qua Hồ đại học sĩ cùng Khương thị lang.

Hồ đại học sĩ quỳ đến hai chân phát run. Người khác không biết nhưng ông ta rõ ràng, Văn Mộc Tùng luôn miệng nói là do Văn gia đoán đề, nhưng sự thật là đề thi năm nay. Nếu không có truyền ra tới còn đỡ, một khi truyền ra, đề là thật, bệ hạ sẽ nghĩ gì? Khẳng định sẽ cho rằng ông ta tiết lộ ra ngoài.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Ông ta nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng không có để lộ ra đề thi chân chính với thái tử thì sao Thái tử biết, chẳng lẽ là có người muốn hãm hại ông ta? Khương thị lang vẫn tùy ý mịt mờ bị ông ta đánh giá.

Kỳ Đế hừ lạnh chuyển tầm mắt hướng về người đang cúi đầu đứng ở một bên - Hồng Thiếu Khanh.

"Hồng khanh cho rằng việc này nên xử trí như thế nào?"

Hồng Thiếu Khanh đi ra phía trước một bước:

"Hồi bệ hạ, vi thần cho rằng, Văn mỗ cùng Thẩm mỗ tuy vô tâm nhưng bất luận đề thật hay giả cũng đều ảnh hưởng đến các sĩ tử, nhất định không thể bỏ qua."

Kỳ Đế trầm tư một lúc lâu:

"Lần này chuyện đề thi khiến cho mọi người xáo trộn tuy không phải ý các ngươi nhưng cũng tội khó thoát. Các ngươi thân là sĩ tử, một thì say mê rượu chè, rượu vào lời ra, đối với người làm quan là tối kỵ, nếu thật sự vào triều sẽ rước lấy nhiều chuyện hơn. Một người vì lợi ích mà huân tâm, quá luồn cúi, triều ta không cần tham quan ô lại. Hai người các ngươi không xứng làm quan. Truyền trẫm ý chỉ, đoạt tư cách khoa cử vĩnh viễn không được vào triều, nhưng niệm tình các ngươi gian khổ học tập đọc sách nên giữ lại công danh."

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Thẩm sĩ tử ngàn ân vạn tạ, nhưng Văn Mộc Tùng ngây ra như phỗng, không thể khoa cử, thì hắn phải làm thế nào mới có thể lần nữa chấn hưng Văn gia? Nhiều năm mài giũa bản thân là vì cái gì?

Kỳ Đế phất tay áo bãi triều, hắn vẫn nằm ở trên mặt đất không đứng dậy nổi. Văn Mộc Tùng hồn bay lạc phách trở về phòng thuê, Văn Tư Tình đóng cửa ở trong phòng khóc, Tôn thị chân tay luống cuống đứng trong sân.

Lúc nãy có một đám quan sai xông vào không nói lời nào đi thẳng đến thư phòng lục lung một hồi rồi rời đi. Thị cùng Văn Tư Tình rất sợ, Văn Tề Hiền cũng không biết đi đâu mất. Hai nữ tử chưa gặp qua chuyện như vậy sợ hãi không dám hỏi một câu. Giờ phút này lão gia trở về tâm thị càng trầm xuống. Lão gia chưa bao giờ giống du hồn thế này.

"Lão gia, phát sinh chuyện gì? Mới vừa rồi có quan sai tới kiểm tra." Thị vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát Văn Mộc Tùng.

Văn Tư Tình trong phòng nghe động tĩnh, vội mở cửa:

"Tứ thúc, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có người xông vào nhà của chúng ta? Còn vào thư phòng thúc lấy đi không ít đồ, có phải thúc ở bên ngoài gây chuyện rồi không?"

Văn Mộc Tùng nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì. Dọc đường đi hắn đều nghĩ là ai đã mô phỏng chữ hắn viết, hắn hoài nghi Tôn thị, Tôn thị là người thân mật nhất, nhưng nhìn đến ánh mắt Tôn thị quan tâm, lòng hắn phủ nhận. Tôn thị theo hắn nhiều năm, một lòng say mê hắn nên không thể bị người khác xui khiến hãm hại hắn, thị không có khả năng liên hợp với người ngoài tới hại hắn. Lại nói Tôn thị là do hắn dạy, không giống như kẻ bắt chước bút tích hắn. Như vậy người mô phỏng bút tích rõ ràng là người ngoài cũng chỉ còn lại Triệu Thư Tài. Hắn từng làm sư gia cho Triệu Thư Tài 6 năm, nếu Triệu Thư Tài lấy bản thảo hắn viết, thỉnh cao nhân phỏng theo cũng không phải không có khả năng. Triệu Thư Tài làm như vậy cũng có nguyên nhân rõ ràng, ông ta cùng Tư gia là thông gia. Lần này đề bị lộ khiến bệ hạ tức giận như thế, nếu lớn mật suy đoán chỉ sợ người có thể biết đề chính xác thì không ai ngoài Tư gia. Ánh mắt Văn Mộc Tùng lạnh lùng, kế hoạch của hắn tan vỡ, nói không chừng là do Tư gia ra tay. Không thể ngờ được Tư Lương Xuyên tâm cơ sâu như thế, nhưng có thể biết đề còn dùng cách này phản kích, mà hắn lại không thể có lực đánh trả.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Không, hắn không thất bại, không đến cuối cùng, thì không ai biết hươu chết về tay ai.

Thẩm sĩ tử cũng trở về nhà, hai nhà gần nhau, lại không gặp nhau. Thẩm sĩ tử bất quá chỉ là quân cờ của người khác, nếu muốn hắn cũng không dùng đến Thẩm sĩ tử. Không có Thẩm sĩ tử sẽ có người khác. Tư Lương Xuyên đối phó hắn chắc chắn tìm được quân cờ thôi.

Văn Tư Tình thấy Tôn thị còn ở chỗ này, gầm lên:

"Còn đứng đó làm gì? Không biết tứ thúc từ buổi sáng ra cửa vẫn chưa ăn gì sao?"

Tôn thị vâng vâng dạ dạ, vội cùng cùng nha đầu đi nấu nước nấu cơm, Văn Mộc Tùng nhốt mình tại thư phòng. Trước mắt chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là gắt gao bám vào Thái tử, chỉ cần Thái tử đăng cơ, hắn được trọng dụng, Văn gia còn có ngày xoay người.

Cách vách Thẩm gia thu thập đồ vật hồi hương. Tôn thị nghĩ, vừa rồi lão gia cùng Thẩm công tử sắc mặt đều rất quái lạ, nói không chừng Thẩm công tử biết chuyện gì đó.

Thị liền đi tìm Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân kéo tay thị cầu tình:

"Tôn muội tử, ta thật sự không biết đã phát sinh chuyện gì? Lần trước muội giao chữ cho ta, thế nhưng lại thành chứng cứ tiết lộ đề, hiện tại tướng công ta bị hủy tư cách thi, Văn lão gia của muội cũng giống thế. Tướng công không thể tham gia khảo thí nên chúng ta đang thu thập đồ về quê."

Tôn thị kinh hãi lùi một bước, kinh nghi nhìn Thẩm phu nhân. Nhiều năm như vậy thị vẫn thường ở một mình, nhàn rỗi không có việc gì làm liền ở thư phòng luyện chữ, không có người nào biết thị mô phỏng được chữ lão gia, cả lão gia cũng không biết.

Thẩm phu nhân lau nước mắt:

"Tôn muội tử, lần này là ta có lỗi với ngươi. Bất quá ngươi đọc sách nhiều, hẳn là biết phúc họa tương y. Văn lão gia không thể xuất sĩ làm quan cũng tốt, ông ấy không thể chỉ có ngươi nếu vinh quy, hiện tại liền có thể thay hắn quản hậu viện, ngươi nói có phải không?"

Tôn thị không chớp mắt nhìn.

Sau một lúc lâu, mới chậm rãi cúi đầu:

"Thẩm phu nhân, ngài mới nói gì? Thiếp không giao gì cho ngài hết, chẳng lẽ ngài nhớ lầm, lão gia ta bị người hãm hại, cùng các ngươi có quan hệ gì? Các ngươi phải về quê, thiếp cũng không có gì đưa chỉ chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió."

"Xem trí nhớ ta này, luôn quên đông quên tây, chuyện nam nhân nữ tắc nào rõ ràng? Tôn muội tử, ngươi là nữ nhân tốt, về sau phải cùng Văn lão gia sinh hoạt thật tốt nhé."

Tôn thị im lặng không nói, nhìn theo phu thê Thẩm thị rời ngõ nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, Văn Tề Hiền cũng trở lại, có thể là nghe được tin đồn, vội đến thư phòng. Cửa thư phòng vội đóng lại, thúc cháu hai người không biết ở bên trong nói chuyện gì.

Tôn thị nhìn trời trên đỉnh đầu, chậm rãi đến bếp.

Kỳ thi lần này khúc chiết rất nhiều, nhất định sẽ đổi đề một lần nữa. Hồ đại học sĩ bị Kỳ Đế răn dạy nhưng không có miễn chức chủ khảo. Đề thi bên ngoài truyền đầy trời, để tránh tai hoạ chỉ có thể nói là Văn gia đoán đề. Đoán đề mà thôi không thể xử trí Hồ đại học sĩ, ít nhất hiện tại không thể xử trí.

Kỳ Đế nói nếu đề thi lại bị lộ, Hồ đại học sĩ xách đầu tới. Hồ đại học sĩ run sợ bảo đảm sẽ không sai sót.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Chuyện đề thi Kỳ Đế cũng rõ ràng. Văn gia nếu có bản lĩnh đoán đề thì sao mãi không có tiếng tăm gì mà vẫn ở tận Thương Bắc. Rõ ràng là có người lộ đề cho, người đó là ai, trong lòng Kỳ Đế cũng rõ.

Kỳ đế ngồi ở giữa kim điện nhìn xuống phía dưới nơi Thái tử đứng.

Đối với đứa con trai này, Kỳ đế dùng tâm huyết nhiều nhất. Đăng cơ không bao lâu liền lập Thái tử, Thái tử lại là đích tử, lập sớm củng cố nhân tâm.

"Nghiêu Nhi, đối với chuyện đề bị người ta đoán trúng lần này, ngươi có ý nghĩ gì?"

Thái tử khom thân mình về phía trước, thập phần cung kính, nói:

"Bất quá chỉ là may mắn mà thôi, lại bị Thẩm sĩ tử lưu tâm lợi dụng, mới có thể khiến cho loạn như thế. Phụ hoàng anh minh, đối với con sâu làm rầu nồi canh hẳn là nghiêm trị không tha."

"Nghiêu Nhi có thể nghĩ như vậy, phụ hoàng thực vui mừng. Trong thiên hạ việc duy trì chính đạo được hay không, giữ thân đạo đức mới là căn bản. Bởi vì thân chính, mới không để trượt chân thành hận thiên cổ."

" Tạ phụ hoàng dạy bảo, nhi thần ghi nhớ trong tâm."

"Ngươi nhớ rõ liền được. Trẫm nghe nói ngươi vắng vẻ Thái tử phi, mẫu hậu ngươi cũng quản không được, nguyên do là sao?"

Thái tử rũ mắt, cung kính đứng đó nhưng trong lòng thập phần tức giận, Bình Tương ỷ vào việc là cháu mẫu hậu, ba ngày hai bữa đến Đức Xương Cung tố khổ, làm mẫu hậu răn dạy hắn mấy lần. Hiện tại còn nháo đến chỗ phụ hoàng, thật là người đàn bà đanh đá, nào xứng với thân phận Thái tử phi. Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

"Phụ hoàng, nhi thần không cố vắng vẻ nàng, mà là nhi thần bận học rất nhiều nên vô tâm. Lại nói nhi thần là Thái tử, nào có thể mỗi ngày ở lại hậu cung bồi nàng ấy uống trà nói chuyện phiếm chứ?"

Sắc mặt Kỳ Đế trở nên hòa hoãn, ngữ khí bình đạm:

" Tự ngươi có chừng mực liền được."

Thái tử cáo lui, Kỳ Đế nhìn bóng dáng con, sắc mặt phức tạp khó nói. Nghiêu Nhi sao phải nhằm vào Tư gia? Tư gia xưa nay chỉ trung tâm với đế vương chính thống, Nghiêu Nhi tương lai sẽ kế vị, Tư gia luôn trung tâm, chắc chắn sẽ toàn lực nâng đỡ thái tử.

Hay là? Nghiêu Nhi nghe được điều gì không nên nghe, mới tự mình bồi dưỡng thế lực. Kỳ đế nheo mắt càng thêm khó lường.

Văn Mộc Tùng bị đoạt tư cách dự thi truyền tới tai Trĩ Nương, nàng nghiêng đầu xem sách, đoan chính ngồi trước bàn của trượng phu, cong môi cười. Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Nàng buông sách trong tay nhẹ nhàng đi đến trước mặt phu quân, ghé đầu vào tai hắn.

"Phu quân, là chàng làm sao."

Hơi thở ấm nóng phun bên tai, Tư Lương Xuyên run rẩy một chút, hàng mi dài chớp chớp trong cơ thể như có cự thú bị đánh thức. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng, lộ ra ý cười. Gương mặt như dòng sông băng gặp ánh mặt trời rực rỡ khoe ra bắt mắt quang mang. Trong mắt gợn sóng tựa cuồng phong đánh tới.

" Chỉ là đánh trả mà thôi."

Hắn dang tay ra bên cạnh, Trĩ Nương thuận thế ngồi trong lòng ngực trượng phu, thân thể hắn cứng đờ, nàng nóng bừng mặt. Trừ khi tân hôn ban đêm họ làm càn chút, còn lại thời gian đều tương đối quy củ. Nàng nghĩ cổ nhân hay rụt rè nên không dám vào ban ngày tùy ý ôm hay hôn môi. Giống như lúc này vẫn là lần đầu.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Nàng nhớ tới thân thể thai phụ, ai ngờ hắn ôm nàng ngồi đó. Nàng vặn vẹo thân mình liền cảm thấy có chút khác thường, không dám ngẩng đầu ngó xem. Tư Lương Xuyên bị hương thơm trên người thê tử quấy nhiễu tâm thần đại loạn, hai tay không tự giác mà nắm chặt. Kiếp trước chưa từng có lúc không chịu được tình tố, giờ lại phảng phất như có một mãnh thú từ trong cơ thể lao ra. Hắn nỗ lực kiềm chế huyết dũng, lại niệm thêm vài câu thanh tâm kinh. Trĩ Nương cảm thấy dị động, càng đỏ mặt, nàng điều chỉnh hô hấp:

" Là hắn động thủ trước sao?"

Tư Lương Xuyên khen ngợi nhìn nàng một cái, Văn Mộc Tùng xác thật đã động thủ trước, xác thực mà nói là hắn chờ Văn Mộc Tùng ra tay trước. Lúc trước xảy ra chuyện bán đề Trương sĩ tử chính là con cờ Văn Mộc Tùng an bài. Lý sĩ tử là người của Tư Lương Xuyên thông qua việc Văn Mộc Tùng lại an bài người của mình. Văn Mộc Tùng tính trước là bán đề, sau đó lại tố giác, khiến Tư gia không thể phủi sạch liên can, dù không thể vặn ngã Tư gia, cũng khiến hắn mệt mỏi, tổn hại thanh danh.

Chẳng qua Văn Mộc Tùng không đoán được Trương sĩ tử tham tài, thiếu chút nữa bức tử Mạnh sĩ tử làm Lý sĩ tử gây sự. Mà Tư Lương Xuyên lập tức vào cung thỉnh tội, đem sự tình nói ra rõ ràng. Bất quá là đoán đề sao bệ hạ có thể giáng tội.

Nhưng sau đó đề thi bị tiết lộ bệ hạ mới giận tím mặt. Bệ hạ đoạt tư cách thi của Văn Mộc Tùng, giờ cả đời này của Văn Mộc Tùng khỏi nghĩ đến chuyện quang minh chính đại hoành hành triều cương. Theo hắn suy đoán lấy tính cách của Văn Mộc Tùng nhất định sẽ không chịu để yên, Thái tử chính là hy vọng duy nhất.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Mà sự thật cũng đúng như thế, Văn Mộc Tùng không tính rời kinh, không thể nhận kết cục như thế, còn có Văn Tề Hiền. Đều cùng là người Văn gia, nếu cháu trai có thể có cơ hội bộc lộ tài năng, hắn ở bên hiệp trợ, Văn gia chưa chắc không có ngày huy hoàng trở lại.

Văn Mộc Tùng yên lặng không ra khỏi cửa, hầu cơ lại động.

Soái – Đào Quân Trang 10.08.2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play