Đổng gia có tang sự, Triệu huyện lệnh làm con rể, khẳng định phải tới cửa, Đổng lão phu nhân sáng sớm tới cửa, mắt sưng như túi, ánh mắt âm ngoan, khuôn mặt oán độc mà nhìn chằm chằm tây phòng, Ô Đóa múc nước nước Trĩ Nương rửa mặt, nhìn thoáng qua, sợ tới mức sái nước ra quần vội bước nhanh vào phòng, như gặp quỷ: “Tam tiểu thư, Đổng lão phu nhân lại tới cửa tới, nô tỳ nhìn thấy thần sắc không rất hợp, khiếp khiến người ta sợ.”Trĩ Nương đem tay bỏ vào trong chậu, tẩm ướt khăn vải, dừng tay lại, nhẹ giọng phân phó Ô Đóa, “Ngươi tới gần đông phòng, nghe xem bà ta tìm phu nhân để nói cái gì.”Ô Đóa gật đầu, ra bên ngoài gian lấy một cái rổ, làm bộ muốn hái hoa , chậm rãi vào trong viện, cố ý tới gần đông phòng, hạ nhân huyện nha vốn không nhiều lắm, Triệu Yến Nương có hai nha đầu, là Vân Hương cùng Mộc Hương, Đổng thị chỉ có Khúc bà tử, lão phu nhân có hai bà tử, phòng bếp có Vương bà tử cùng phụ bếp họ là tức phụ Lý gia, giữ cửa sau là Lý bá, tổng cộng mười người.

Đổng lão phu nhân cũng không hạ giọng, thanh âm chua ngoa âm độc, nhưng Ô Đóa không dám đến gần quá, mơ hồ nghe được tiểu tiện nhân chôn cùng, minh hôn, cả kinh tâm đều nhảy ra, lén lút chạy về tây phòng.

Trĩ Nương nghe được chữ minh hôn - chôn cùng, có dự cảm bất an, tâm trầm, biết Đổng lão phu nhân cùng Đổng thị tâm địa độc ác, khẳng định đem việc Đổng Khánh Sơn chết tính trên đầu nàng, Đổng Khánh Sơn sinh thời mơ tưởng nàng, sau khi chết, Đổng lão phu nhân tất sẽ để tôn tử như nguyện, bọn họ muốn minh hôn, đối tượng chín phần là nàng.Củng di nương hoàn toàn bị dọa phát ngốc, quên cả khóc, sau một lúc lâu, mới khóc lên, lôi kéo Trĩ Nương, “Làm sao bây giờ, Trĩ Nương nói phải làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ cho cô nương gả qua làm quả phụ.”“Không được khóc.” Tâm Trĩ Nương loạn cào cào cùng bực bội, khóc không thể giải quyết được gì, có sự tình gì cũng đều khóc, khóc sẽ làm Đổng thị hồi tâm chuyển ý sao? Quả phụ là nhẹ, sợ nhất chính là Đổng thị muốn nàng chôn cùng.

Củng di nương che miệng, không dám tin mà nhìn Trĩ Nương, Trĩ Nương nói một hơi, “Di nương, khóc vô dụng, còn không bằng tìm biện pháp, làm phu nhân đánh mất chủ ý ác độc này.”Đổng thị không dám tự làm chủ, Triệu huyện lệnh sẽ không đồng ý gả nàng qua, nhưng trong nội trạch, Đổng thị muốn đối phó nàng, vu oan hãm hại, khó lòng phòng bị, lấy tình thế trước mắt tới xem, Đổng thị sẽ sử dụng kế làm nàng cùng đường, chỉ có thể gả vào Đổng gia, hoặc là nâng thi thể nàng vào Đổng gia.Con đường phía trước qúa chông gai, tứ cố vô thân, cuộc đời này so với kiếp trước còn gian nan hơn, kiếp trước tuy rằng gian nan, cũng còn có tự do, còn có thể làm chủ.

Củng di nương kinh nghi, nữ nhi từ trước đến nay tính tình mềm yếu, có từng kiên cường đâu, Trĩ Nương cúi đầu thầm nghĩ vừa rồi dưới tình thế cấp bách lại gầm lên, tất nhiên khiến cho người hoài nghi, nàng ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt, “Di nương, ta không muốn chết.” Củng di nương một tay ôm lấy nàng, hai mẹ con ôm đầu khóc rống.“Trĩ Nương, ta đi cầu lão gia, cô nương nói thế nào cũng là quan gia tiểu thư, lão gia khẳng định không đồng ý gả qua.”Trĩ Nương hạ đầu, ngăn bà, “Di nương, phu nhân sẽ không nói với phụ thân việc này, mà sẽ dùng biện pháp thúc đẩy việc này.” Mặt Củng di nương trắng bạch, hiển nhiên cũng nghĩ đến mấu chốt chỗ, “Trĩ Nương vậy làm sao bây giờ?”Trĩ Nương vùi đầu trong ngực bà ánh mắt kiên định, cứ thế này, liều mạng thôi nếu thật không qua được, thì cá chết lưới rách.

Đổng Khánh Sơn lập tức phải hạ táng, dân gian xác giữ ba ngày, người phải gả qua hoặc là nâng thi thể qua, đã nhiều ngày Đổng thị tất có hành động.

Trĩ Nương đánh tinh thần, cẩn thận dặn dò Củng di nương, Lan bà tử , Ô Đóa, thức ăn phải chú ý, không cần đồ ăn ngon.

Mặt khác tây phòng nghiêm túc canh gác, không thể ly tán, ban đêm cảnh giác, cuối cùng quyết định, Lan bà tử cùng Ô Đóa luân phiên gác đêm.

Củng di nương nhìn thần tinh nghiêm túc của nữ nhi, trong lòng vui lại buồn, vui là vì nữ nhi so trước kia càng kiên cường, trải qua mấy phen biến cố, cũng hiểu thế sự, bi thương chính là rõ ràng là quan gia tiểu thư mà so với người bình dân áo vải còn sợ hãi hơn.Tây phòng bốn người mỗi người lên tinh thần, Trĩ Nương lại đem trâm đồng đeo ở trên đầu, chọn đế giày dày mang trên chân, cùng ngày thường không khác mấy, kỳ thật cùng kiếp trước giống y nhau, thời khắc căng chặt thần kinh.

Vào đêm sau, nàng năm trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên ngửi được mùi hương, lập tức che miệng mũi, chậm rãi xuống giường, trốn đến cửa, một lúc sau nghe tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đi tới.

Trong phòng nửa điểm động tĩnh cũng không có, người đó đem cửa phòng đẩy tới, đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, từ thân ảnh là biết đó là một nam nhân gầy, nam nhân đến giường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play