Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Trong Đoạn phủ, Đoạn Tự Thừa vẫn luôn nghĩ đến điều Phương ma ma nói trước linh đường. Liễu Diệp chết quá đột ngột, tuy nói là bệnh tình nặng thêm, nhưng đại phu không hề nói bệnh nặng đến mức sẽ chết. Đến tột cùng là trước khi thị chết, đã xảy ra chuyện gì? Đại phu nói Liễu Diệp là vì tim mà chết, nhưng vì sao, đại phu không phải đã nói, chỉ cần tĩnh dưỡng thì thân thể liền không có trở ngại sao?

Ông ta sai người gọi người hầu hạ Triệu thị tới hỏi chuyện. Các nha đầu, bà tử quỳ trên mặt đất kể là trưa đó Triệu thị uống thuốc xong, liền nằm xuống ngủ. Đột nhiên gặp ác mộng nên hô lớn, sau đó níu kéo lung tung nhưng không nói được gì. Chuyện còn lại Đoạn Tự Thừa đã biết, khi ông ta qua Triệu thị đã không thể nói, mặt xanh tím thở không nổi, thập phần thống khổ. Đại phu đến không lâu sau liền tắt thở. Ngẫm nghĩ cũng không có gì khả nghi. Nhưng lúc ấy Phương ma ma muốn nói lại thôi, ánh mắt rõ ràng là nhìn Phượng Nương cùng thê tử của Hồng ca nhi. Chẳng lẽ họ biết gì đó? Có phải lại là Phượng Nương khắc không? Đoạn Tự Thừa đen mặt, sai người gọi họ.

Đây là lần đầu tiên họ tiến vào thư phòng của Đoạn Tự Thừa, Đoạn Tự Thừa cũng gọi Đoạn Hồng Tiệm đến.

"Các ngươi nói rõ cho ta, sao nương các ngươi đột nhiên chết?"

Phương Tĩnh Di nhìn Đoạn Phượng Nương, Đoạn Phượng Nương cuối đầu, nước mắt chưa khô mặt thương tâm bi thiết. Đoạn Hồng Tiệm nói:

"Cha đừng nghĩ nhiều. Nương bị bệnh thời gian dài. Đại phu đã sớm nói là nương bị bệnh cũ tái phát khiến tim đập nhanh, nếu có bất trắc rất dễ làm tim đập nhanh đến chết. Có lẽ là trong lúc ngủ nương mơ thấy gì không hay rồi chấn động khiến cho tim đập nhanh, mới đột nhiên qua đời".

Đoạn Tự Thừa nghe Hồng ca nhi nói như vậy cũng cảm thấy có đạo lý. Nhưng Phương ma ma nói thế, tựa hồ là có ám chỉ rất là cổ quái. Đoạn Phượng Nương vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu đắm chìm trong bi thương, nhìn nàng ta ủ rũ càng cảm thấy đen đủi, Đoạn Tự Thừa cảm thấy Đoạn gia không may đều là do nàng ta mang đến, sớm biết thế, ông ta nên ngăn Liễu Diệp nhận nữ nhi này. Nữ nhi này đến cửa nát nhà tan, phải tìm cơ hội trả cho Triệu gia mới ổn. Ông ta hạ quyết tâm chờ qua một thời gian đem tên nàng ta xóa khỏi gia phả. Nếu Triệu gia không nhận nàng ta cũng không liên quan đến Đoạn gia. Ông ta phất tay cho bọn họ ra ngoài.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Đoạn Hồng Tiệm cùng Phương Tĩnh Di đi một đường, Đoạn Phượng Nương đi bên còn lại, lúc phân lộ là lúc Đoạn Hồng Tiệm mịt mờ nhìn thoáng qua Đoạn Phượng Nương, Phương Tĩnh Di đen mặt, ngẩng đầu không để ý tới Đoạn Hồng Tiệm.

Sau khi Triệu thị hạ táng, hầu phủ cũng không phái người tới đón Phượng Nương. Phương Tĩnh Di châm chọc mỉa mai nói lời khó nghe, Phượng Nương không nói một lời gọi nha đầu thu thập đồ. Đoạn Tự Thừa cảm thấy nàng ta còn thức thời, cũng không nói gì thêm.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Phượng Nương cùng nha đầu đi kiệu đến hầu phủ, cửa hầu phủ đóng chặt, mặc cho nha đầu đó gõ thế nào cũng không mở. Tâm trầm xuống có dự cảm không tốt

Trong hầu phủ, thế tử phu nhân cùng Bình Triều đang tranh chấp. Thế tử phu nhân muốn Bình Triều viết hưu thư đưa Phượng Nương đi. Bình Triều không chịu, hai mẹ con không ai nhường ai đều đen mặt.

Bình Bảo Châu nhìn thấy bọn họ tranh chấp liền mang nha đầu đến đại môn. Cách cửa:

"Đoạn thị Phượng Nương, ngươi là ôn thần hầu phủ không chào đón nổi. Ngươi xem ngươi làm hại người bị biếm, kẻ thì chết, chẳng lẽ giờ lại muốn đến khắc hầu phủ nữa. Ta khuyên ngươi, nếu biết điều, liền nhanh trở về đi, hầu phủ không cần tức phụ như ngươi."

Đoạn Phượng Nương lập tức biết vì sao hầu phủ làm như vậy, nàng ta không khóc cũng không nháo, chỉ lớn tiếng nghiêm mặt nói:

"Ta là con dâu do Hoàng Hậu ban cho hầu phủ, trừ phi ta tuổi già bệnh chết nếu không thì không thể hưu ta."

Bình Bảo Châu biết thật đúng là có chuyện như vậy. Thiếu chút nữa là quên Đoạn Phượng Nương cùng Triều ca nhi thành thân là do Hoàng Hậu ban hôn. Thị vào nội viện, châm chọc thế tử phu nhân:

"Tẩu tử ở chỗ này làm khó Triều ca nhi cũng vô dụng, nàng ta là do Hoàng Hậu nương nương ban hôn, ai dám đưa hưu thư?"

Bình Triều nghe xong cũng nhớ ra mới yên lòng, không màng đến thế tử phu nhân đang đen mặt ra cổng lớn đón Phượng Nương.

Phượng Nương làm như cảm động:

"Thân mình còn chưa tốt sao có thể ra đón ta, ta tự trở về được."

"Nàng rời phủ mấy ngày, thân mình ta cũng đỡ lắm rồi, không thể tự mình tới nhà mẹ đẻ đón nàng, giờ ra cửa đón cũng được mà."

Bình Triều nói xong, dẫn nàng ta về phòng.

Đêm đó, Phượng Nương rửa mặt xong thì thấy hắn vào phòng mình.

Phượng Nương ngồi dậy, đem chăn gấm che trước ngực:

"Ngươi còn có việc sao?"

"Phượng Nương, chúng ta là phu thê, ban đêm ta muốn ở chỗ này."

Bình Triều nói xong, liền cởi áo lên giường, Phượng Nương vội vàng ngăn lại:

"Không được, ngươi nghe ta nói, nương vừa mới qua đời, chúng ta không thể... Nữ nhi nhà bình thường phải giữ đạo hiếu ba năm. Tuy ta không phải thân sinh nhưng ta cũng muốn giữ đạo, nếu ngươi không thể chờ ba năm, ta giữ một năm được không?"

"Chẳng lẽ nàng thật sự giống như trong kịch, là trong lòng có người cho nên mới tìm mọi cách cự tuyệt nam tử khác sao?"

Phượng Nương lắc đầu, khóc:

"Không... Ngươi hiểu lầm ta rồi. Từ nhỏ ta rời cha mẹ, được nương nhận nuôi bên người, trong lòng ta tuy không phải là mẹ ruột nhưng nương hơn hẳn mẹ ruột. Nương qua đời, ta bi thống vạn phần, nếu lúc này ta chỉ lo cho hạnh phúc của mình, thật chẳng bằng heo chó."

Nước mắt nàng ta như trân châu, thoạt nhìn cô đơn không nơi nương tựa lại điềm đạm đáng yêu. Bình Triều mềm lòng nghĩ không phải là mình thích nàng biết lễ nghĩa, hiểu chuyện hay sao?

Nhìn hắn vẫn tiếp tục động tác, cả người Phượng Nương đều căng chặt lên, chẳng lẽ hắn muốn cường bạo?

"Nàng quá giữ lễ rồi, giữ đạo hiếu là cho người khác xem, chỉ cần trong hiếu kỳ không nháo ra mặt xấu, chẳng ai có thể ngăn cản chuyện phu thê cùng phòng đâu."

Hắn đã cởi áo ngoài, Phượng Nương vội vàng:

"Bây giờ còn chưa được, ngươi có thể chờ mấy ngày không?"

"Vì sao?"

Phượng Nương liếm môi, nỗ lực kiềm hãm nôn nóng:

" Nương vừa mới qua đời, ta không muốn...?"

" Được thôi, ta lại chờ mấy ngày." Bình Triều mặc áo ngoài, đóng cửa đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Phượng Nương chùng người xuống, ôm chăn ngồi đến nửa đêm. Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Qua mấy ngày sau, nhị phòng Tư gia lén lút lên thuyền rời kinh. Tư lão phu nhân tiễn con thứ đi lòng hơi có chút phiền muộn. Bà dựng trượng chậm rãi đi trong vườn, nơi nhị phòng đã ở. Ánh nắng ban ngày chiếu rọi xuống làm bà càng thêm trắng trẻo. Tư phu nhân cùng Trĩ Nương mẹ chồng nàng dâu hai đi hai bên trao đổi ánh mắt.

Trĩ Nương nói:

"Tổ mẫu lần trước không phải nói muốn đi chùa thêm tiền dầu mè sao, giờ không có việc gì chúng ta đi chùa ở mấy ngày nhé."

Tư lão phu nhân nhớ tới trước kia khi ở Lãng Sơn, thường ở lại chùa Thiên Âm mấy ngày, đó cũng nơi lần đầu tiên bà nhìn thấy cô cháu dâu này.

Tư phu nhân nhìn bà:

"Nương, không bằng chúng ta đi mấy ngày, con dâu thấy cũng được."

Tư lão phu nhân ý động:

" Vậy chúng ta đi mấy ngày."

Trong thành có hai ngôi chùa nổi danh, một là chùa hoàng gia Càn môn người ngoài không dễ đi vào. Một chùa khác là ở thành tây tên Tế Nghiệp. Nhưng nếu muốn ở lại, chùa Tế Nghiệp không phải là chỗ tốt nhất. Tư phu nhân nghĩ không bằng đi ra ngoài thành tới chùa Cảm Quang, nơi đó ít người thanh tĩnh, thích hợp dưỡng tâm nên cùng Tư lão phu nhân thương lượng, lão phu nhân vui vẻ đồng ý.

Vĩnh Liên công chúa xuất giá vào năm ngày sau, đế vương gả nữ nhi sẽ mở tiệc trong cung, ở chùa mấy ngày rồi tới cũng kịp. Trĩ Nương mang thai tháng thứ năm, thai tương đối ổn định. Tư phu nhân nghĩ không bằng cho nàng đi theo dính chút phật quang.

Khi Tư Lương Xuyên về Trĩ Nương nói muốn cùng tổ mẫu và mẫu thân đến chùa Cảm Quang ở mấy ngày.

"Thiếp nghĩ, hiện tại thân mình còn nhẹ nhàng, ăn uống cũng được, đi mấy ngày để giải sầu cũng tốt?"

Tư Lương Xuyên đổi thường phục:

"Tất nhiên là tốt rồi, ta bảo Hứa Lịch đi theo nàng."

Trĩ Nương hơi mỉm cười cẩn thận một chút cũng tốt.

Phu thê hai người định xong việc này, Trĩ Nương hỏi phu quân về công việc, Tư Lương Xuyên nói vài câu đơn giản. Hàn Lâm Viện là nơi thanh quý, hắn mới vào Hàn Lâm Viện nên chỉ là tu bổ sách sử thôi, Triệu Thư Tài là trợ thủ cho con rể.

Hắn nhớ tới hôm nay Hồ đại học sĩ nói chuyện, nên hỏi Trĩ Nương:

" Có phải nàng từng cùng Hồ học sĩ phu nhân nói gì không?"

"Như thế nào? Hồ học sĩ trước mặt phu quân nói gì sao?"

Hắn cười khẽ, Hồ đại học sĩ hôm nay khen Triệu Thư Tài dưỡng nữ nhi giỏi, Hồ học sĩ phu nhân khen Trĩ Nương tuệ chất lan tâm. Không biết tiểu cô nương này đã nói gì nữa?

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Trĩ Nương nhớ tới khi ở phủ công chúa nàng nói chuyện với Hồ học sĩ phu nhân, rồi Hồ học sĩ phu nhân thuật lại cho Hồ học sĩ nghe:

"Trước đó khi phủ công chúa tắm ba ngày cho tiểu công tử, thiếp tùy ý nói vài câu thôi à."

Chỉ nói vài câu mà người ta miệng đầy lời khen? Tư Lương Xuyên nhìn tiểu thê tử "một tia hài hước".

" Bà ấy vốn tính chất vấn nương, kiểu trách cứ chúng ta làm loạn dự tính của họ, hại Phương Tĩnh Di phải gả vào Đoạn gia, cháu gái bà ta cũng không gả được cho Thường Viễn Hầu phủ. Thiếp nhắc tới Hồ gia tiểu thư tài mạo hơn người, trong kinh khó có nam tử nào xứng đôi. Chính bà ta tự tưởng tượng, chẳng thể trách thiếp."

Nghe nàng nói như vậy, Tư Lương Xuyên liền biết ý tưởng của Hồ học sĩ phu nhân. Hắn cong khóe miệng, mỉm cười dắt tay nàng, ngồi trên ghế mềm.

"Chỉ sợ Hồ học sĩ phu nhân thật sự có thể thành công đấy, Thái tử phi thất sủng, vô luận là Hoàng Hậu hay là bệ hạ, cũng sẽ vội vã nạp trắc phi. Hồ tiểu thư thân phận đủ, nếu Hồ học sĩ mưu tính chưa chắc không được việc."

Trĩ Nương tán đồng, Thái tử không có khả năng chỉ có một vị chính phi, trong cung còn có hai sườn phi cùng vài nhũ nhân và vô số thiếp thất.

Tư Lương Xuyên nhắc tới Thái tử, cân nhắc hành động của bệ hạ. Thái tử sớm đã vào triều tham chính, trước là ở bên nghị sự. Mấy ngày gần đây, bệ hạ thường lưu lại vài vị trọng thần cùng Thái tử thương nghị đại sự trong triều. Bệ hạ là muốn Thái tử tham dự đến quyền lực trung tâm.

Kiếp trước bệ hạ cũng không vội vàng thế này. Chẳng lẽ bệ hạ nhìn ý của Hoàng Hậu cho nên mới nóng lòng bồi dưỡng Thái tử, củng cố địa vị Thái tử? Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Thái tử cũng không ít động tác lén lút, Văn Mộc Tùng tuy không thể tham gia khoa cử, lại có công danh trong người. Thái tử an bài ông ta vào Hộ Bộ, nhậm chức tư kho. Bệ hạ mở một mắt nhắm một mắt không nói gì.

Vĩnh Liên công chúa phải gả vào Văn gia, Văn Tề Hiền không thể đi con đường làm quan, có lẽ bệ hạ muốn bồi thường cho nên mới tùy ý Thái tử giúp Văn Mộc Tùng mưu hoa.

Bệ hạ dụng tâm như thế, các triều thần càng thêm cung kính với Thái tử. Thái tử muốn nạp trắc phi, các thế gia, các đại thần có nữ nhi đều động đậy, âm thầm phân cao thấp.

Thế này không biết còn giống kiếp trước không?

Bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở bụng nàng, cảm thụ tiểu nhân nhi xoay người, trong lòng hắn vẫn chấn động như lúc ban đầu. Đời này tất nhiên khác đời trước như trời với đất, hắn có thê có tử. Hắn không chỉ muốn che chở Tư gia, mà càng muốn che chở thê nhi mình.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Thái tử nhắm vào Tư gia, kiếp này người đăng cơ nhất định không thể là Thái tử!

Tư phu nhân chọn ngày lành, sáng sớm khi cửa thành vừa mở, xe ngựa Tư gia liền ra khỏi thành, chạy thẳng đến chùa Cảm Quang.

Trong chùa, Phương trượng tự mình nghênh đón người Tư gia, Tư lão phu nhân rất hào phóng tiền dầu mè thêm nhiều. Trĩ Nương nhìn mặt chú tiểu phiếm hồng quang liền biết họ thập phần vừa lòng.

Nàng nhìn Phật tổ trang nghiêm, nhớ tới mình gian khổ, cùng với thân thế nguyên chủ đã chết, trộm thêm một phần tiền dầu mè.

Hòa thượng an bài họ ở một chỗ tĩnh viện nhỏ sau chùa, chùa Cảm Quang xây ở đế đô quy mô hòa khí thế tất nhiên lớn hơn Thiên Âm chùa mấy lần. Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Gian tiểu viện này so với gian Tư lão phu nhân ở chùa Thiên Âm lớn hơn cũng thanh tĩnh hơn, Tư lão phu nhân thực vừa lòng.

Tiểu viện đúng là nguy nga thanh sơn. Đang gần hạ nên trong núi cây cối xanh tươi, tiếng chim hót không dứt bên tai. Trong viện các loại phong lan như Mộc Hương nở hoa đúng mùa, dẫn ong bướm đến bay múa.

Thanh Hạnh cùng Ô Đóa đều đến sửa sang lại giường đệm, đỡ Trĩ Nương đi nghỉ ngơi. Tư lão phu nhân cùng Tư phu nhân cũng về phòng nghỉ tạm.

Sau một giấc Trĩ Nương gọi Thanh Hạnh lấy cơm chay, cơm chay ngon miệng nàng ăn được một chén cơm. Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Tư lão phu nhân cũng cơm nước xong, liền cùng Tư phu nhân tới đón Trĩ Nương đi tiêu thực. Mấy người họ đi dọc theo đường sỏi đá, theo hướng đông nam sau chùa, nơi đó có một cây bách ngàn năm, tương truyền là ngàn năm trước có một vị đế vương đã trồng danh thụ này.

Trong chùa thanh u, đường mòn uốn lượn, hoa cỏ cây cối khắp nơi hiện ra nét thiền ý chi mỹ.

Tổ tôn mấy người họ chậm rãi đi hít thở không khí núi rừng cùng hương khói chùa miếu Trĩ Nương cảm thấy tâm cảnh rộng mở, sự thanh thản là điều suốt đời sở cầu.

Xa xa nàng nhìn thấy một thiếu niên đang cùng một hòa thượng nói gì đó. Trĩ Nương cảm thấy người này có chút quen mắt, khi thiếu niên đó quay đầu cũng lộ ra kinh ngạc khi thấy nàng.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Trĩ Nương bật cười, nguyên lai là Hàn Vương thế tử, người đã từng Vong Trần tiểu sư phụ.

Kỳ Hoành cũng nhận ra họ, nên đi tới chào hỏi, cách đó không xa có một vị thiếu niên khác cũng đi tới, dù mặc thường phục nhưng nguyên liệu lại cực kỳ quý giá. Thiếu niên đó là Nhị hoàng tử Kỳ Thuấn, họ vội vàng hành lễ:

" Thật trùng hợp, tại nơi lại gặp được lão phu nhân cùng phu nhân, còn có biểu tỷ nữa."

Kỳ Hoành cũng theo Kỳ Thuấn gọi biểu tỷ luôn.

"Xác thật là trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp điện hạ cùng thế tử."

Kỳ Thuấn nhìn Kỳ Hoành:

"Là hắn làm hòa thượng rồi nên ngày đêm tưởng niệm hương vị trong chùa, kéo bổn cung tới nghe hương nến."

Kỳ Hoành bị Nhị hoàng tử bóc mẽ, ngượng ngùng vò đầu, tóc của hắn đã thật dài, nhìn không ra đã từng trọc lóc. Trĩ Nương nghe vậy, che miệng cười khẽ.

Tư lão phu nhân mời bọn họ cùng xem cổ tùng, Kỳ Thuấn vừa rồi đã xem qua nhưng vẫn đáp ứng lời mời cùng nhau xem tiếp. Cổ tùng cứng cáp, tuy quá ngàn năm lại vẫn như cũ sinh cơ dạt dào.

Trĩ Nương nhìn nó, tâm sinh cảm khái:

"Ngàn năm phía trước, vị kia đế vương tự mình gieo nó, ngàn năm năm sau hậu nhân nhìn nó. Với chúng ta mà nói, ngàn năm quá dài, đối với nó mà nói, ngàn năm bất quá chỉ là đứng yên vĩnh hằng."

"Biểu tỷ nói lời này rất có thiền ý." Kỳ Hoành gật đầu, đột nhiên nói với Nhị hoàng tử:

"Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả. Điện hạ không bằng cũng trồng một cây, ngàn năm sau, nói không chừng cũng sẽ có hậu nhân nhìn thấy."

Nhị hoàng tử nghe nói như vậy rất là vừa ý. Bọn họ bảo hòa thượng tìm giúp một cây tùng con trồng cách đó không xa.

Trĩ Nương nhìn Kỳ Thuấn tự đào hố, lại nhìn Kỳ Hoành cầm cây mà suy tư.

Người Hoàng gia quả nhiên không một ai chân chính đơn thuần. Nhìn nhị hoàng tử tùy tính tiêu sái nhưng trong nội tâm tuyệt đối không như mặt ngoài đơn giản thế. Cử chỉ này chẳng lẽ là đang chiêu cáo dã tâm sao? Ngàn năm trước, người trồng cây là một đế vương, có phải hắn cũng muốn trở thành một quân chủ truyền lưu thiên cổ? Nàng lại nhìn thiếu niên tưởng thiên chân thuần lương như Kỳ Hoành vậy có phải trong lòng cũng như Kỳ Thuấn cho nên mới không hỗ trợ?

Thấy đào xong, Kỳ Hoành mới tiến lên giúp Kỳ Thuấn đem bỏ cây con vào và lấp đất, cũng bảo hòa thượng nhất định phải chăm sóc cây non. Kỳ Thuấn vỗ vỗ đôi tay bẩn, cười vui vẻ. Hắn ngượng ngùng từ biệt nhóm Trĩ Nương, cùng Kỳ Hoành đi rửa tay.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Mẹ chồng nàng dâu mấy người hành lễ tiễn.

Kỳ Thuấn đi vài bước, lại quay đầu nhìn Trĩ Nương, hai mắt hắn cong lên, hơi nước tan nhanh chỉ còn thanh minh một mảnh.

Tư lão phu nhân lẩm bẩm:

" Ánh mắt Nhị hoàng tử cũng thật đẹp, giống Trĩ Nương."

Trĩ Nương nhỏ giọng trả lời:

"Chúng cháu là biểu tỷ đệ, Hoàng Hậu cực kỳ giống nương, cháu cùng Nhị hoàng tử có giống nhau cũng chẳng có gì lạ."

" Cũng đúng." Tư lão phu nhân nhìn cây non không lên tiếng nữa.

Soái – Đào Quân Trang 15.11.2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play