Lúc bắt đầu nấu cơm trưa, Cổ Dục đã mở điều hoà để làm dịu đi cái nóng ngày hè oi bức này. Sau khi ăn cơm trưa xong thì Cổ Dục và mọi người cùng nhau ngồi trên ghế sofa ăn dưa hấu ướp đá mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Dưa hấu vỏ đen mà Cổ Dục tự trồng rõ ràng bị đột biến gen khác với dưa hấu bình thường một chút.
Người xưa thường bảo là dưa chín rụng cuống, tức là nói dưa hấu sau khi chín nó sẽ không phát triển nữa. Khi đó cuống dưa hấu sẽ bị héo khô cho đến khi cuống tự rụng, như vậy tức là dưa hấu đã chín.
Nhưng mà dưa hấu của Cổ Dục trồng, có lẽ vì tưới bằng nước giếng cho nên những quả dưa này về cơ bản thì đã chín rồi. Tính ra thì mấy quả dưa hấu đã chín từ hơn một tháng trước, nhưng mà cuống của nó vẫn tươi tốt như cũ, quả vẫn còn tiếp tục lớn hơn.
Mấy hôm trước, hắn đem mấy quả dưa lớn cân thử thì có quả nặng đến 17kg. Mà mấy quả này đến hôm nay có lẽ đã hơn 17kg rồi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục phát triển, có lẽ còn sẽ to hơn hiện tại. Nhưng mà hương vị của chúng vẫn ngon như cũ, rất ngọt và giòn tan, thật sự là quá kỳ dị.
Nếu để cho mấy nhà nghiên cứu thực vật kia thấy được giống dưa này. Có lẽ bọn họ sẽ tò mò đi tìm nguồn gốc tại sao nó lại phát triển to như vậy. Nhưng mà trong nhà Cổ Dục cũng không có dạng người như vậy.
Mấy cô gái nhà hắn đối với nguồn gốc của đồ ăn căn bản là hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Từ trước đến giờ họ đều không hỏi nhiều, dù có hỏi thì cũng chỉ hỏi về năng lực của Cổ Dục. Ừm! Dạng tẩy não thế này cũng khá thú, đúng là không tệ nha.
Hôm nay, trong lúc bọn hắn đang ăn dưa hấu thì đột nhiên cửa lớn nhà hắn bị đẩy ra, sau đó ánh mắt Vua Núi hiện lên sự cảnh giác. Ở ngoài cửa là ông của Cổ Tú Tú, chính là Cổ Quốc Khánh. Ông ấy đang từ từ tiến vào, thấy Cổ Quốc Khánh tới Cổ Tú Tú nhìn về phía ông ấy rồi vẫy tay cười ngọt ngào gọi một tiếng ông nội. Ngay lúc đó, Cổ Dục cũng đứng lên tiến ra cửa.
“À! Ông tới rồi, vừa lúc chúng cháu đang ăn dưa hấu, ông tới ăn cùng cho vui.” Cổ Dục nhìn Cổ Quốc Khánh vừa cười vừa nói, rồi mời ông ấy vào nhà.
"A đúng rồi! Ông có dùng một ít gỗ thừa làm thành bốn cái ghế nhỏ, thấy nhà cháu không có loại ghế này cho nên ông mới đem đến đây cho cháu."" Sau khi nghe Cổ Dục nói xong Cổ Quốc Khánh cũng bật cười tiếp lời, rồi từ phía sau lấy bốn cái ghế nhỏ đưa cho Cổ Dục.
Bốn cái ghế gỗ nhỏ này là loại ghế rất thấp và nhỏ, đây không phải là loại ghế dùng để ngồi trên bàn cơm hay tiếp khách. Mà loại ghế nhỏ ngồi uống trà ở các hàng quán vỉa hè, loại ghế này cũng có chỗ tựa lưng.
Bình thường loại ghế này được một số bà cụ hay phụ nữ dùng để ngồi rửa rau hay làm đồ ăn, hoặc là dùng ngồi để lau giày mà Cổ Dục vẫn thường thấy.
Mà loại ghế nhỏ này đặt kế bên bàn trà cũng rất phù hợp. Nhất là vào mùa hè, bọn họ còn chen chúc nhau ngồi trên ghế sofa cũng cảm thấy nóng muốn xỉu rồi, mấy cái ghế nhỏ này đến cũng thật đúng lúc.
Mấy đồ vật dụng nhỏ hay xuất hiện trong nhà Cổ Dục dạo gần đây cũng là do Cổ Quốc Khánh đưa tới. Như là cái thớt gỗ, giá để giày, tủ nhỏ đựng gia vị các loại đều là do ông làm tặng cho Cổ Dục.
Hơn nữa, mấy món đồ đó ông ấy đều không chịu nhận tiền, vì cái gì mà ông ấy lại làm như vậy? Nguyên nhân còn không phải là do Cổ Dục chăm sóc Cổ Tú Tú rất tốt sao? Đôi khi ân tình không phải là dùng tiền để đong đếm, ít nhất Cổ Dục cũng không muốn chính mình trở thành người như vậy.
Những vật này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không phải người xưa còn có câu ‘Vượt ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ vật nhẹ hơn tình nghĩa’ hay sao? ( Ý chỉ tình nghĩa nặng hơn lễ vật, lễ vật nhỏ nhưng gửi gắm tình nghĩa lớn)
"Được! Thật tốt, dưa hấu của cháu ăn ngon thật, đây là loại dưa hấu ngon nhất từ trước tới giờ mà ông được ăn. Nó ăn còn ngon hơn cả loại dưa hấu được trồng ở mảnh ruộng phía Bắc của thôn nữa đấy." Cổ Quốc Khánh cười ha hả tiến vào phòng khách, ngồi lên cái ghế nhỏ mà ông mới đem tới. Tiếp đến, ông tiện tay cầm lấy một miếng dưa hấu đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó ông nhướng mày vừa cười vừa khen.
"Nếu ông thích thì ăn nhiều một chút, trong nhà dưa vẫn còn nhiều lắm ạ." Nghe Cổ Quốc Khánh nói vậy Cổ Dục cũng cười không thèm để tâm mà nói.
"Ai! Được rồi, được rồi. Mà đúng rồi, Tiểu Dục à! Ông có việc này muốn nhờ cháu giúp." Cổ Quốc Khánh nở nụ cười rồi tiếp tục ăn. Nhưng ăn được hai miếng rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ông có chút xấu hổ nhìn Cổ Dục nói.
"Ông cứ nói đi ạ." Nhìn bộ dạng của Cổ Quốc Khánh, Cổ Dục cũng cười nói.
"Thật ra thì ngày mai là ngày họp phụ huynh của Tú Tú." Nghe thấy giọng điệu nói chuyện thoải mái của Cổ Dục như vậy, cho nên ông cũng nói ra mục đích đến đây.
Bây giờ đã là tháng bảy, ngày mai là ngày họp phụ huynh của Cổ Tú Tú. Việc này Cổ Dục cũng biết vì Lý Vân Vân đã xin nghỉ phép để đi họp phụ huynh cho Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng đã đồng ý rồi.
"Chỗ của ông còn một đống đồ cần phải gia công, mấy ngày trước ông đã cố gắng làm cho xong nhưng mà vẫn không kịp. Ngày mai là ngày họp phụ huynh, mà việc họp này lúc nào cũng gần như mất nguyên cả một ngày. Ông quả thật không thể dành ra nhiều thời gian như vậy, nên cháu có thể thay mặt ông tới buổi họp phụ huynh đó được không?"
Nói xong, Cổ Quốc Khánh cảm thấy có chút chột dạ nhìn Cổ Dục. Kỳ thực nếu không phải ông thật sự không đi được thì ông cũng không muốn làm phiền tới Cổ Dục làm gì. Mặc dù Cổ Dục đối xử với Cổ Tú Tú rất tốt, nhưng mà hắn cũng không phải là phụ huynh của Cổ Tú Tú, cho nên để hắn thay mặt ông đi họp phụ huynh đúng là không ổn cho lắm.
Nhưng mà Cổ Dục đối với chuyện này cũng không có gì khó xử, cho nên hắn đã lập tức đồng ý. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn đi họp phụ huynh, do đó cũng có chút tò mò đối với chuyện này.
"Được ạ! Không có vấn đề gì đâu. Đúng lúc ngày mai mọi người cũng phải đi, nên bốn người chúng cháu tiện đường có thể đi chung với nhau cũng được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT