“Chậc! Thứ này lớn như vậy đúng là sống cũng không dễ dàng, nhưng tôi cũng không thể nuôi nó. Chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, lời nói cũng có chút khó nghe nha…” Nhìn con ba ba lớn này, Cổ Dục có chút chần chừ nói.  

“Ha ha chú Dục, cháu cảm thấy là chú đang lo xa rồi đó.” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân không khỏi bật cười, tiếp đó cố nén ý cười đáp.  

Mà Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đang nghe cũng không nhịn được mỉm cười, đây cũng đúng là một vấn đề. Thế nhưng thứ này nếu đưa cho người khác đoán chừng họ cũng không muốn nuôi nó như thú cưng, đến lúc đó thì vẫn bị ăn thịt, vậy thì có chút hơi khó xử.  

“Vậy được! Trước tiên cứ để ở trong nhà đi, lời nói như gió bay. Đến lúc đó nếu không ổn thì không nuôi nữa đành thả nó đi vậy.” Nhìn vẻ đắn đo kia của mọi người, Cổ Dục khoát tay áo. Sau đó bê cái chậu tới hậu viện đổ cho nó một chút nước giếng.  

Cứ như vậy con ba ba lớn này cũng coi như một thành viên mới trong ngôi nhà yên bình này.  

So với những con vật khác lúc mới đến nhà Cổ Dục. Ngoại trừ lúc đầu khiến cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi có chút hiếu kỳ thì về sau hai cô bé cũng không thèm để ý tới con ba ba này nữa.  

Bởi vì con này vậy mà vô cùng ngốc nghếch. Nó chỉ biết cắn người, bằng không thì phần lớn thời gian lại đem đầu rụt vào bên trong. Ban đầu còn thấy hành động này khiến chúng tò mò, sau đó thì một chút phản hồi cũng không có.  

Có lẽ là phải nuôi thêm một thời gian nữa thì nó mới có thể nhận biết con người được.  

Cho nên mấy người Cổ Dục cũng không có vây quanh con ba ba này nữa, sau khi đem nó thu xếp tốt thì bọn họ lại đi chơi. Nhưng sau khi chơi được một lúc thì Lý Vân Vân lại ra ngoài, lúc trở về thì tay cầm không ít đồ, có cả lá dong, một túi gạo nếp, còn có một ít táo tàu.  

Nhìn những vật này, Cổ Dục đoán là bọn họ muốn làm bánh chưng.  

Tiếp đó hắn liếc mắt nhìn điện thoại. Tốt! Bất tri bất giác đã đến mùng ba tháng năm, cách mùng năm tháng năm chỉ còn có hai ngày.  

Cũng do ở chỗ này quá sung sướng khiến Cổ Dục thật sự quên mất khái niệm về thời gian.  

“Tiểu Dục! Chú có thể ăn bánh chưng nhân táo chứ? Hay là chú muốn ăn nhân thịt?” Chậm rãi tiến vào nhà, Lý Vân Vân nhấc đồ vật cầm trong tay lên, giơ về phía Cổ Dục cười nói.  

“Có thể! Tôi thích ăn nhân táo, không thích ăn nhân thịt.” Nghe thấy Lý Vân Vân nói như vậy, Cổ Dục cười nói, tiếp đó thấy Lý Vân Vân đi vào phòng bếp bận rộn một phen.  

Thật ra là cô muốn mang về nhà làm, làm xong thì mang qua cho Cổ Dục. Thế nhưng hiện tại thì thời gian cô ở đây quá nhiều, nếu về nhà làm thì ngược lại rất không tiện, cho nên dứt khoát là làm ở đây.  

Nhưng mà nói đến việc này thì làm loại bánh chưng này có chút phiền toái, bởi vì không phải chỉ cần lá và gạo nếp là có thể gói được ngay. Mặc kệ là lá hay là gạo nếp, thì đều phải ngâm khoảng 4, 5 tiếng lại phải thay nước một lần, vô cùng phiền phức.  

Cho nên ở nhà Cổ Dục tiện lợi hơn rất nhiều.  

Nhìn thấy cô ấy muốn làm bánh dĩ nhiên Cổ Dục sẽ tới giúp, ở nhà hắn thì mới có thể dùng nước giếng để ngâm gạo.  

Hắn bây giờ có chút hơi mong đợi, dùng nước giếng ngâm qua gạo nếp có phải ăn sẽ càng ngon hơn hay không. Đương nhiên khi ngâm xong gạo,đun nước xong hắn cũng ra khỏi phòng bếp. Bởi vì Đoan Ngọ sắp tới hắn dĩ nhiên cũng có chút chuyện cần làm.  

Đầu tiên là báo cho Hứa Cẩm ngày mai tới kéo cá, vừa vặn có thể giúp Hứa Cẩm kiếm thêm chút tiền nhân diệp Đoan Ngọ, quan trọng nhất là hắn phải gọi cho cha mẹ một cú điện thoại.  

Lúc trước hắn cũng không ít lần nói với họ nơi này rất tốt, nếu như lần này đơn vị của họ được nghỉ, hắn muốn đưa hai người đến đây chơi mấy ngày.  

Để cho bọn họ biết cuộc sống ở nơi đây không khổ cực giống như bọn họ tưởng tượng, ngược lại so với trong thành phố càng là thoải mái hơn, sinh hoạt dễ dàng hơn.  

"Vẫn chưa tới sao?" Đang ngồi trên Mercedes 300 mà Cổ Dục mua cho cha, ở bên cạnh mẹ của Cổ Dục nhìn xem bốn phía rồi nghi hoặc hỏi.  

“Được rồi! Bà ngồi trên xe nói nhiều như vậy làm gì, tôi nhiều năm đã không có quay lại đây. Không quen đường không phải là chuyện rất bình thường sao. Bà đừng nói nữa, để cho tôi bình tĩnh lái cái nào."Sau khi nghe lời vợ nói, cha Cổ Dục có chút khó chịu đáp.  

Kể từ lần mà Cổ Dục trở về, cha Cổ Dục cảm thấy rất hãnh diện, mặt mũi ông cũng tăng lên rất nhiều.  

Cổ Dục không chỉ mua một căn nhà sang trọng, mà còn mua cho một ông một chiếc Mercedes 300.  

Phải biết đây chính là xe Mercedes 300 đó nha!  

Bởi vì trong mắt người đời, Mercedes 300 so với Ferrari hay Lamborghini thì cảng thể hiện được ông ấy là một người thành đạt.  

Muốn làm khó dễ ông cũng chẳng được, vậy nên chỉ có thể nhìn ông ta mà ngưỡng mộ.  

Mà những người bạn bè, bạn học cũ, còn có người thân trong nhà của cha mẹ Cổ Dục, không ai là không nhìn họ bằng một cặp mắt khác. Nếu như nói có cái gì đó chưa được tốt thì chính là việc Cổ Dục không có ở bên cạnh bọn họ, điều này quả thật có chút đáng tiếng.  

Nhưng người trong nhà thì biết việc trong nhà. Ở Cáp Nhĩ Tân quả thật không có điều kiện để phát triển tốt. Nếu Cổ Dục đã tìm được một con đường tắt để phát triển, vậy thì tốt nhất vẫn là ở lại đó tiếp tục kiếm tiền. Dù sao ở thời đại này, tiền mới là tiêu chuẩn đánh giá hết thảy mọi thứ.  

“Ông không biết đường, Cổ Dục muốn đến đón thì ông cũng không cho, cứ mò mẫm thế này không phải sẽ lỡ mất bao nhiêu thời gian hay sao?” Mẹ của Cổ dục nghe xong cũng chẳng chịu ngồi yên lớn tiếng đáp lại.  

Dù sao, phụ nữ ở cái độ tuổi xế chiều này, ông làm sao có thể bắt họ im lặng được đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play