“Đúng rồi! Mình còn có nước giếng nữa mà. Nếu như muốn ăn, vậy thì cứ lấy nước giếng để nuôi đi!” Cổ Dục vui vẻ nở nụ cười, chính mình cũng thật ngốc, như thế nào lại quên chuyện bản thân có một cái giếng vạn năng cơ chứ.  

Nước giếng này đến cả tôm hùm đất còn nuôi được chứ nói gì đến mấy con ốc bươu này. Nếu muốn nuôi ốc bươu, vậy đương nhiên phải nuôi thêm một số con khác dùng làm đồ nhắm rượu chứ. Trong đầu hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ốc biển cùng với sò hến.  

Cổ Dục nhớ đến lúc nhỏ, bởi vì nhà hắn không có tiền, cho nên mỗi lần hắn muốn ăn hải sản thì cha hắn ngoại trừ mua tôm thì chính là mua những ốc biển cùng đủ các loại ngao sò.  

Trong đó ngao trắng là thường thấy nhất, bởi chúng rẻ. Ngao trắng thường chỉ vài tệ một kg, nhưng khi được chế biến, hấp, xào xả ớt thì hương vị phải nói là tuyệt hảo.  

So với ngao trắng thì ngao vàng ngon và dinh dưỡng hơn. Ngao vàng chủ yếu phân bố ở các vùng gần biển Hoàng Hải Đông bộ, các vùng thuộc ven biển tỉnh Giang Tô, đây cũng là đặc sản ở nơi đó.  Thịt của chúng rất mềm, beo béo, có vị ngọt thanh, chất dinh dưỡng cao, chế biến lại rất đơn giản. Thích hợp làm các món xào hấp.  

Ngoài ra còn phải kể đến chính là ốc biển. Ốc biển thực ra mấy năm gần đây đã không còn mấy người ăn nữa. Loài ốc này tên khoa học là ốc bùn răng cưa, bản thân chúng không có độc. Nhưng bởi do ăn rong rêu có chứa độc tố dẫn đến bọn chúng cũng mang trong người độc tố, người ăn phải có thể nhiễm độc gây tử vong.  

Chính bởi vì như vậy cho nên ngày nay việc đánh bắt loài ốc biển này ngày càng ít.  

Có điều gần đây đã có người bắt đầu nuôi những loại sinh vật này, bởi vì tự nuôi có thể  nuôi chúng thành béo mập nhanh chóng. Quan trọng nhất là sẽ không lo về vấn đề nhiễm độc, bởi vì đã có nhân công cho chúng ăn, thức ăn cũng được đảm bảo.  

Tuy nói chúng là sinh vật biển nhưng Cổ Dục lại chưa từng một lần câu trúng bọn nó, bởi vì chúng quá nhỏ, sao mà câu cho được. Ốc biển khó câu nhưng bào ngư thì lại nhiều không đếm xuể nha.  

Cho nên nói đi nói lại, nếu muốn nuôi một ít, thì hắn vẫn phải ra ngoài để mua.  

“Ừm! Cứ làm như thế đi!” Lần nữa khều ra một miếng thịt ốc vàng óng, béo mềm, Cổ Dục âm thầm gật nhẹ đầu, tiếp đó nhỏ giọng nói.  

Hắn chính là người nghĩ gì thì sẽ bắt tay vào làm. Cho nên lúc chiều, Cổ Dục rửa sạch 3 bể cá lớn, một cái hắn chuẩn bị để nuôi ốc bươu, một cái nuôi ốc biển, cái còn lại sẽ thả ngao vào.  

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Cổ Dục lập tức dẫn nước giếng vào bể.  

Ốc bươu thì dễ tìm, chỉ cần ra bờ sông là có thể bắt, nhưng ốc biển và ngao thì cần phải đi mua. Nơi duy nhất mà hắn biết có bán loại này là ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng nơi đó quá xa, nếu dùng chuyển phát nhanh gửi tới đoán chừng cũng chết sạch. Loại hắn cần nhất định phải là thứ còn sống!  

Chẳng qua hắn nghĩ một chút thì thấy mình vốn không cần phải lo nghĩ nhiều làm gì, hắn không biết không có nghĩa là người khác cũng không biết, ít nhất Khổng Hạo Văn là một người sành ăn, hắn ta tuyệt đối biết ở thành phố Đại Hưng sẽ có chỗ nào bán thứ này.  

Cổ Dục lập tức gọi điện cho Khổng Hạo Văn. Khổng Hạo Văn thực sự biết gì nói đó, sau khi nối máy lập tức nói một tràng không dứt….  

Đại khái thì thành phố Đại Hưng chỉ là một địa điểm du lịch nhỏ, bởi vì nơi này có núi lửa nên thôn dân mới dựa vào đấy để xây dựng suối nước nóng, cũng từ đó hấp dẫn tới một số khách du lịch. Nhưng nơi đây lại chả phải gần biển, cũng không phải là thành phố lớn đi đâu cũng có chợ hải sản bán buôn. Loanh quanh một hồi, Khổng Hạo Văn vẫn là thiện tâm, nói rằng chỉ cần Cổ Dục muốn, hắn kỳ thực cũng biết một chỗ. Đó chính mấy nhà hàng, quán ăn lớn.  

Dù cho thành phố Đại Hưng này không lớn, nhưng quán ăn hải sản thì chắc chắn phải có chứ. Khổng Hạo Văn hắn trên cơ bản là đã thử qua hết các cửa hàng ở đó, đương nhiên quán nhà nào có cái gì hắn cũng đều biết chút ít. Chẳng qua những loại quán ăn này chỉ có buổi tối mới mở bán, đoán chừng nếu Cổ Dục đi đi về về, chắc chắc là sẽ rất mệt. Cho nên hắn quyết định sẽ ở lại thành phố Đại Hưng một hôm.  

“Nếu như vậy thì… hay là chúng ta cùng đi đi?” Để điện thoại xuống bàn, Cổ Dục suy nghĩ một chút, sau đó thì đứng lên, vừa cười vừa nói.  

“A! Vậy là chúng ta lại có thể cùng ra ngoài chơi rồi!” Nghe thấy thế Phùng Thư Nhân cũng cười vui vẻ, giống như là đứa trẻ mới lớn vậy, đối với thành thị cũng tràn đầy hiếu kỳ. Mà Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng có dáng vẻ y hệt, nói chung có thể ra ngoài chơi, tóm lại cũng là một chuyện tốt.  

“Vậy chúng ta lập tức xuất phát ngay bây giờ, vừa vặn có thời gian đi dạo chơi.” Liếc mắt nhìn đồng hồ, giờ mới hơn một giờ chiều. Như đã quyết định xong, Cổ Dục cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp khóa cửa cổng, cũng khóa cẩn thận cổng ao cá, sau đó lái xe chở theo ba lớn hai nhỏ hướng về phía thành phố Đại Hưng mà đi.  

Lúc Cổ Dục đang lái xe, hắn lại bận tâm thêm một vấn đề khác. Đó là xe của hắn dường như đang chở quá số người quy định. Tuy hiện giờ Cổ Dục không hề cảm thấy trong xe có gì chật chội, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu như bị cảnh sát giao thông ngăn lại, vậy thì phiền toái lớn rồi.  

Cổ Dục hắn vốn là một người tuân thủ luật pháp, là công dân gương mẫu, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng đổi sang một chiếc xe khác lớn hơn. Xe bán tải thì lại không có đến 7 ghế ngồi, còn MVP thì đường núi lại không lái vào được,….Nếu vậy chỉ có thể mua SUV.  

“SUV?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play