Mặc dù hôm nay mới vừa gặp Cổ Dục lần đầu tiên, nhưng cụ Tiết đối với năng lực của Cổ Dục hết sức tò mò cùng khâm phục, tất nhiên nếu Cổ Dục nói có thể châm cứu vậy thì nhất định có thể làm được, ông rất tin tưởng hắn.  

“Vậy thì phiền phức chú em rồi.” Vỗ một cái vào bả vai Cổ Dục, cụ Tiết vào lúc này cũng thể hiện ra bộ mặt quả quyết. Sau đó Cổ Dục mỉm cười, mang theo cụ Tiết cùng bọn họ đi lên lầu, tìm một gian phòng nghỉ rồi hắn lấy ra mấy cây Kim Châm.  

Dùng cái bật lửa thầy Nguu vẫn luôn mang bên người để khử trùng, tiếp đó hắn tùy ý đem Kim Châm đâm vào trên thân cụ Tiết. Nhìn thấy Cổ Dục động tác hết sức tùy ý, Tiết Thanh Huyến mí mắt đều đang nhảy loạn. Nhưng cô cũng không có nói cái gì, bởi vì cô cũng có một chút tin tưởng Cổ Dục.  

“Ong, ong, ong....”  Sau khi Cổ Dục cắm Kim Châm vào các huyệt đạo, ngón út của hắn nhẹ nhàng gảy một cái trên đuôi Kim Châm, sau đó thì có thể thấy mấy cây kim châm lập tức rung lên.  

Mà khi mấy cây châm rung lên,  trên thân cụ Tiết bắt đầu đổ mồ hôi, hơn nữa mồ hôi này đặc biệt dính. Đại khái qua khoảng mười lăm phút, cụ Tiết đột nhiên ho lên. Tiếp đó Cổ Dục lấy ra giấy lau, để cho hắn nhổ ra mấy vệt máu đã biến thành màu đen, sau đó cụ Tiết đột nhiên hít sâu một hơi.  

Ông có cảm giác chính mình dường như đã sống lại một lần nữa.  

“Thoải mái, quá thoải mái! Rất lâu rồi không có thư thái như vậy!” Cảm thụ được thân thể của mình dường như tiêu tan một gánh nặng, cụ Tiết không khỏi có chút bất ngờ nói.  

Đương nhiên những cảm giác này chỉ là ảo giác, Cổ Dục chỉ giúp ông ấy loại bỏ nước đọng bên trong phổi nhưng không cách nào loại bỏ nó triệt để, thân thể của ông ấy cũng chỉ là khá hơn một chút mà thôi.  

Toàn bộ cơ thể vẫn luôn nặng nề, lúc này đột nhiên cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn hẳn. Mặc dù cơ thể so với lúc bình thường còn muốn yếu ớt một chút, nhưng cảm giác cơ thể lúc này  đã thật sảng khoái, rất thoải mái.  

“Nơi này của cháu có chỗ tắm, ngài đi tắm rửa một chút đi, sau khi trở về uống thuốc đúng liều. Trong vòng một tháng, cháu bảo đảm thân thể ông sẽ tốt lên không ít.” Nhìn xem dáng vẻ cụ Tiết, Cổ Dục chỉ phòng vệ sinh bên cạnh, cụ Tiết thần thái sáng láng đứng lên đi tắm.  

Nhìn xem Cổ Dục biểu diễn một màn thần kỳ thế này, thầy Ngu cùng cụ Tống cũng không nhịn được mà chết lặng, nhất là cụ Tống. Lúc này ông có cảm giác  mình quả thật quá sáng suốt, có thể kết giao với một người như Cổ Dục, thật đúng là quá sáng suốt rồi.  

Không chỉ biết kiếm tiền, tâm tính trầm ổn, dáng dấp không tệ,  có chiều cao, làm đồ ăn ngon, còn biết ngâm rượu. Hơn nữa còn biết y thuật, bây giờ nhìn lại hắn không chỉ làm đồ ăn ngon có một không hai, mà y thuật rất có thể cũng là độc nhất vô nhị nha.  

Nghĩ tới đây, ông không khỏi liếc mắt nhìn sau lưng mình là Tống Mính đang lộ vẻ mặt khiếp sợ. Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là làm thế nào để tác hợp cho Cổ Dục và Tống Mính, đây mới là một nan đề…  

“Khục! Thanh Huyến à! Chú em kia cho chúng ta rượu thuốc để ở chỗ nào rồi?”  

Đi vào trong phòng, cụ Tiết tùy ý ngồi trên ghế sô pha rồi nhìn về phía Tiết Thanh Huyến mở miệng hỏi.  

“Ông à! Ông nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Anh Cổ đã nói là cả ba người hôm nay đều không thể uống thêm, cho nên tất cả rượu đều để ở chỗ của chị Mính. Ngày mai lúc chúng ta rời đi, chị ấy mới đưa cho chúng ta.” Nghe cụ Tiết hỏi, Tiết Thanh Huyền ở bên cạnh đang kiểm tra lại chuyến bay ngày mai, vừa lơ đãng trả lời.  

Phải biết là cô cũng không phải là trẻ con, cơ bản là người cùng trang lứa với Cổ Dục, thế mà ông của mình lại xưng huynh gọi đệ với anh ta, vậy thì mình phải gọi anh ta như thế nào đây?  

“A! ha ha, ông cũng không hề muốn uống chỉ là muốn đề phòng hai người kia một chút thôi.” cụ Tiết lúng túng nở nụ cười nói.  

Sau khi cụ Tiết tắm xong, đám người bọn họ ngồi lại nghỉ ngơi uống trà ở nơi đó một chút thì đã rời đi. Không phải bọn họ không muốn ăn cơm tối ở nhà Cổ Dục nữa, mà là bọn họ không ăn nổi nữa rồi.  

Bây giờ nghĩ đến bữa cơm ngày hôm nay, cụ Tiết vẫn còn cảm thấy chưa có thỏa mãn.  

Nói đến đây, ông thật sự hâm mộ cụ Tống, ông ấy ở gần cũng có chỗ tốt. Chẳng hạn như nếu uống hết rượu có thể đến nhà Cổ Dục để xin thêm, thèm thì cũng có thể đến nhà Cổ Dục ăn chực. Kỳ thực cụ Tiết cũng thật sự muốn giống như vậy, nhưng mà ông biết điều này là không thể được.  

Không nói những cái khác, chỉ riêng chính phủ chắc chắn sẽ không đồng ý cho ông ở nơi này để dưỡng lão.  

Hắn cùng cụ Tống khác biệt, ông cụ Tiết đã từng là nhân vật cấp cao trong quân đội và chính phủ. Đã từng tiến vào cơ quan quyền lực cao nhất, những giá trị thông tin mà ông đã biết thực sự là quá nhiều, liên quan đến cơ mật của quốc gia.  

Giống như bây giờ dù đã lui xuống, nhưng bên trên cũng chỉ có thể cho phép ông dưỡng lão ở trong phạm vi có thể khống chế, để đề phòng một số người có mưu đồ khác.  

Ông có thể tới chỗ cụ Tống chơi mấy ngày bởi vì có hai lý do. Thứ nhất cụ Tống là người đáng để tín nhiệm, hai là bởi vì đây là tình huống đột xuất khiến cho người khác không có cách nào chuẩn bị sớm nên ông mới có thể tới.  

Nhưng nếu như ông ta muốn cùng sống ở đây với cụ Tống vậy thì đây là chuyện không thể nào.  

Mặc dù quyền lực này khi xưa có thể giúp ông không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng ngược lại những thứ này cũng khiến cho ông không thể nào sống như người bình thường.  

“Chú em họ Cổ thật sự không phải người tầm thường.” Nghĩ tới đây cụ Tiết không khỏi thở dài một hơi, hơi xúc động nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play