Trong mắt ông ta thì Cổ Dục chính là một chàng thanh niên không chỉ có ngoại hình đẹp mà về phương diện kinh tế cũng rất tốt. Dù hiện tại không thể so sánh với ông ta nhưng tương lai thì không thể nói trước được, hơn nữa Cổ Dục thật sự là một người có tài.  

Tống Mính đều đã đi điều tra về Cổ Dục thì Cổ Dục là người như thế nào ông chẳng lẽ còn không biết.  

Vì vậy ông đối với Cổ Dục cực kì hài lòng. Nếu giả sử cả hai người có tình cảm thì dù có là cha của Tống Minh phản đối thì ông cũng sẽ dùng toàn lực ủng hộ cho hai người.  

Thậm chí bây giờ ông ta còn suy nghĩ luôn cả việc đặt tên cho cháu của mình rồi.  

Nếu như Cổ Dục biết được suy nghĩ của cụ Tống đoán chừng hắn sẽ cười phá lên. Bản thân hắn coi ông ta là bạn bè, ông ta lại muốn làm ông nội của mình… Vậy thì đừng trách hắn đánh ông.  

Đương nhiên cái này chỉ là nói giỡn mà thôi.  

Sau khi cụ Tống đi lên lầu, ông ta lấy ra lá trà quý giá mà ông đã cất nhiều năm ra chiêu đãi mọi người. Chỉ cần nghĩ tới ngày mai có thể được ăn một bữa tiệc lớn là ông cụ đã cảm thấy không thể kiềm chế được niềm vui. Dáng vẻ của ông hiện tại khác hẳn với dáng vẻ bình tĩnh của ba người còn lại.  

Nháy mắt đã tới sáng, bởi vì quá mong chờ bữa tiệc lớn ngày mai. Cho nên hôm qua cụ Tống cũng không có tâm trí để trò chuyện cùng ba người, hơn nữa ông ta còn khuyên ba người họ đi ngủ sớm lấy sức vì hoạt động ngày mai vô cùng náo nhiệt. Nghe lời nói của cụ Tống thì cụ Tiết cũng như người đàn ông trung niên họ Ngu không khỏi cảm thấy có chút hứng thú và mong đợi. Họ không biết ngày mai sẽ có chuyện gì đang chờ đợi bọn họ ở đó.  

Nguyên đêm qua không có bất kỳ chuyện gì xảy ra vì vậy nháy mắt đã tới sáng ngày hôm sau.  

Sáng sớm hôm sau Tống Mính đã cố ý lấy một chiếc xe bảy chỗ chở mọi người đi đến thôn Cổ gia thôn cũng chính là nhà của Cổ Dục.  

Nhìn bốn phía càng lúc càng hoang sơ, càng lúc càng có cảm giác trở về thời nguyên thủy thì ba người trên xe cảm giác cực kì hưng phấn. Bởi vì họ đã từng nhìn qua đoạn video của cụ Tống, cho nên bọn họ rất hiếu kỳ đối với những con cá lớn ở đó, hay là con đại bàng tên là Vua Bầu Trời, con lợn rừng nặng hai, ba trăm ký… tất cả đều khơi gợi sự tò mò của bọn họ.  

Rất nhanh Tống Minh đã dừng xe trước cửa nhà của Cổ Dục. Mà Cổ Dục cũng đã nghe thấy tiếng xe ô tô vì vậy hắn từ trong nhà bước nhanh ra để mở cửa cho bọn họ.  

“Tiểu Dục! Lâu quá không gặp cậu rồi!” Nhìn thấy Cổ Dục, cụ Tống thò đầu từ trong xe ra, gương mặt hưng phấn kêu lên.  

“Đúng vậy đó cụ Tống! Nhanh vào đi thôi!” Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cụ Tống, Cổ Dục cười một cái đứng lại nói chuyện cùng cụ. Trong lúc đang nói chuyện cùng cụ Tống thì hắn cũng đã nhìn thấy người ngồi sau ông cụ đó chính là Tiết Thanh Huyến, người từng mua món đồ sứ trắng nhà Minh của hắn. Hiện giờ cô ấy đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.  

Lúc trước cô ấy từng nghĩ sau này chắc chắn sẽ có thể gặp lại Cổ Dục, thế nhưng cô ấy không nghĩ tới lại gặp nhau trong tình huống này.  

Sau khi khiếp sợ thì ánh mắt của cô ấy lại chuyển sang nghiền ngẫm. Nếu quả thật Cổ Dục giống như những gì cụ Tống hay Tống Mính ca ngợi thì điều này đúng là có chút thú vị.  

"Cổ Dục, hôm nay tới quấy rầy cậu rồi!”  

“Quấy rầy rồi!”  

Sau khi đã đậu xe xong xuôi đám người của cụ Tống cũng từ trên xe đi xuống. Vừa nhìn thấy Cổ Dục thì cụ Tiết đã cười rạng rỡ nói một câu. Đi theo sát ông ta chính là người đàn ông trung niên họ Ngu cũng đang cười to nói.  

“Không có việc gì, không có việc gì. Mời mọi người vào trong. Vị này có phải là Ngu lão sư không ạ? Ngài vẫn khỏe chứ, tôi vẫn thường xuyên nghe ngài độc thoại đấy.” Khi nhìn thấy hai người này Cổ Dục cũng cười thành tiếng. Trước mặt hắn là cụ Tiết, người này đúng là hắn không biết bởi vì hắn chỉ biết mỗi Tiết Thanh Huyến, nhưng người đàn ông trung niên đi phía sau kia thì hắn lại biết. Người trung niên này họ Ngu, là diễn viên hài độc thoại nổi danh ở trong nước. Bình thường Cổ Dục rất hay nghe bọn họ nói chuyện, mặc dù cuộc trò chuyện của họ chủ yếu là chọc cười. Nhưng mà không có nói bậy bạ, hầu như trong mỗi cuộc trò chuyện như thế đều sẽ dạy cho người ta đạo lý gì đó, chính vì vậy mà Cổ Dục rất thích nghe.  

“Ôi chao! Không nghĩ tới Cổ Dục cậu lại là fan hâm mộ của tôi đấy, ha ha ha ha.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, thầy Ngu không khỏi cười lớn. Tuy nhiên lúc này ông ta đảo mắt qua thì nhìn thấy Vua Núi đang đứng ở sau lưng Cổ Dục. Lúc này hai mắt ông ta lập tức sáng lên.  

Thật ra hôm nay thầy Ngu sở dĩ đi cùng cụ Tiết tới là có hai mục đích, thứ nhất là muốn gặp cụ Tống xin trà, thứ hai chính là muốn đến nhà Cổ Dục để xem những động vật ở đây.  

Ông ta là một người cực kì ngoan cố, chuyện mà khiến ông ta có thể để tâm như này đúng là rất hiếm thấy.  

Hầu như trong giới hài độc thoại thì ai cũng biết, ở ngoại ô thầy Ngu có một trang trại ngựa, bên trong đó nuôi đủ loại động vật. Cho nên khi ông ta thấy cụ Tống khoe về những con động vật của Cổ Dục thì ông ta đặc biệt để tâm. Cộng thêm việc trong thành phố ông ta cũng đã từng mua cá của Hứa Cẩm, mà những con cá đó khi ông ta biết được đều đến từ chỗ của Cổ Dục thì lúc này ông ta đã vô cùng hiếu kì đối với Cổ Dục.  

Nhất là lúc này khi vừa nhìn thấy Vua Núi thì nước miếng của ông ta đã muốn chảy xuống rồi.  

Vua Núi lúc bình thường sẽ không biểu lộ năng lực gì cả, nhưng con chó này thật sự rất thông minh hơn nữa còn rất lợi hại. Ông ta biết được điều này vì đã từng có lần nhìn thấy một đoạn video quay Cổ Dục bắt những kẻ săn trộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play