“Hì, chú đừng coi thường cháu, ban đầu cháu chính là ủy viên văn thể mỹ của lớp, cháu giỏi hát, nhảy, RAP, bóng rổ, …”
“Bớt đi, có tin là chú gửi thư luật sư cho cháu không đó?” Liếc mắt với Phùng Thư Nhân một cái, Cổ Dục hơi buồn cười nói. Thật không hổ là người phát sóng trực tiếp, đúng là trò gì cũng có.
“Ha ha ha ha, chú không nỡ lòng nào đâu. Chú nhanh đến bắt đầu đi, cháu đi đặt điện thoại.” Phùng Thư Nhân nở nụ cười khi nghe Cổ Dục nói vậy, sau đó cô cầm điện thoại di động ra ngoài để tìm góc quay. Mà Cổ Dục cũng không nói gì, hắn cầm banh đi qua sân bóng rổ và thử ném mấy cái, tuy nhiên sau khi ném bóng xong, Cổ Dục nhíu mày ngay lập tức.
Thứ nhất là vì quá lâu rồi hắn không chơi bóng rổ, tính ra trong lúc không để ý đã là hai, ba năm.
Thứ hai là do bây giờ thể chất của hắn tăng lên, khiến cho việc sử dụng xúc cảm ném rổ kém đi không ít.
Mà ở bên đây Phùng Thư Nhân đang chọn góc quay cho điện thoại thật ra cũng im lặng quan sát trình độ ném bóng của Cổ Dục. Tuy nhiên theo cô thấy thì nó không thể chỉ dùng một từ “nát” để diễn tả được.
“Làm hại cháu còn tưởng chú là cao thủ này nọ, chú ăn mặc nhìn rất là chuyên nghiệp luôn cơ đấy. Ha ha, nhìn cháu đến ngược chú đây!” Nhìn quả bóng trong tay Cổ Dục, Phùng Thư Nhân vừa cười vừa nói.
“Cmn! Đây là đang làm gì vậy? Phát cơm chó à?”
“Chủ bá! Đừng bị lừa, chơi với tôi đi!”
“Đừng cản tôi, tôi muốn chơi với chủ bá.”
“Cmn! tôi phải chơi, Kình Thiên Trụ nằm vùng ở đây nè!”
Nhìn thấy Phùng Thư Nhân muốn chơi bóng với Cổ Dục, lúc này ở trong phòng trực tiếp cũng bắt đầu phát ra mưa đạn không ngừng. Nhưng mà tiếc rằng Phùng Thư Nhân và Cổ Dục cũng không xem được.
“Phải tấn công trước để quyết định ném rổ chú ơi!” Phùng Thư Nhân nhảy nhót quanh người Cổ Dục, nói cười ha hả, mà Cổ Dục nghe nói như vậy lại lắc đầu.
Lấy độ chính xác bây giờ của hắn thì ném cũng không được, vậy thì không bằng đưa cho cô ném trước.
“Không cần đâu! Cháu trực tiếp ném trước đi!” Đem bóng đưa cho Phùng Thư Nhân, tiếp đó Cổ Dục đứng ở vị trí đường ném bóng, mở ra tư thế phòng thủ.
“Ha ha, được thôi ạ!” Phùng Thư Nhân nở nụ cười nhìn Cổ Dục nhường quyền phát bóng, sau đấy cô nhẹ nhàng di chuyển bóng ở bên ngoài. Không thể không nói Phùng Thư Nhân thật sự có dẫn bóng, mặc dù cô chơi không tốt nhưng đúng là có biết chơi.
Mặc dù bây giờ trong mắt Cổ Dục, động tác dẫn bóng của cô có rất nhiều thiếu sót, nhưng mà hắn cũng không có ý định tiến lên cướp đoạt. Không phải vì hắn thương hương tiếc ngọc, mà hắn sợ lỡ như không cướp được vị trí thì xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Tuy nhiên Phùng Thư Nhân không cân nhắc vấn đề có bị mất vị trí hay không. Khi dẫn bóng đến một bước cách vạch 3 điểm, đột nhiên cô thu bóng lại, tiếp đó lấy một tốc độ cực nhanh đưa bóng từ ngực đẩy ra.
Đây là tư thế ném rổ của con gái, ưu điểm là ra tay nhanh, đường bóng ổn, không cần lực tay quá lớn. Nhưng khuyết điểm là ra tay quá thấp, dễ dàng bị chặn.
Nhìn động tác của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục gần như là vọt lên phía trước một bước theo bản năng, tiếp đó là nhảy dựng lên, trong mắt hắn thì mình có thể làm rối một chút cũng không tệ rồi.
Nhưng để cho hắn hết sức bất ngờ là tốc độ đánh của hắn cực kì nhanh, hơn nữa nhảy siêu cao.
Khi hắn bay đến giữa không trung, hắn phát hiện quả bóng kia cũng vừa bay tới, hơn nữa độ cao cũng rất thấp, bản thân có thể đụng tay đến. Thấy được điều đấy, Cổ Dục gần như đưa tay lao đến theo bản năng, một tiếng đùng vang giòn, vậy mà Cổ Dục trực tiếp đưa bóng vào rổ.
“Ôi đệt, tôi thấy cái gì thế? Úp sọt kìa!”
“Oaaa oaa oaa, chủ bá thế mà bị úp sọt!”
“Cái này cũng xuống tay được luôn? Tôi hơi tin là chủ bá với chú Dục này có thật sự có quan hệ rất thân đó.”
“Đau lòng 1 giây cho chủ bá của tôi, tuy nhiên không phải bây giờ có thể đổi người rồi sao? Tôi muốn lên đấu!”
“X lý công Bryant tới báo cáo, đánh vị trí thấp đẹp như vẽ!”
Khi một màn này xuất hiện, mưa đạn lại bùng nổ rồi, mà Cổ Dục ở trên sân bên kia thật ra cũng hết sức ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn cũng không có biểu hiện ra, mà là giả vờ đây là thao tác cơ bản, không cần hiện ra 6 nét mặt.
“Muốn ném rổ trước mặt chú, cháu cần ít nhất 300 năm nữa đấy!” Cổ Dục nhìn Phùng Thư Nhân tức giận, đưa tay ra sờ lên đầu của cô.
“Hừ, chú đừng đắc ý, đến lượt chú tấn công đó.” Phùng Thư Nhân đánh rớt cái tay Cổ Dục xuống, tức giận nhìn hắn và nói.
Tiếp đó Cổ Dục cũng tùy ý đi đến vị trí trung tuyến, sau khi đập bóng xuống đất mấy cái, Cổ Dục cũng dẫn bóng đi về phía trước. Dù sao Phùng Thư Nhân cũng chỉ ngang trình độ của cầu thủ bóng rổ cấp hai, vị trí phòng thủ hơi quá sức với cô. Nhìn dáng dấp của cô, Cổ Dục gần như là theo bản năng dẫn bóng ra sau lưng một cái cộng thêm quay người thì đã lướt qua nửa người của cô rồi.
Khi Cổ Dục giành trước được vị trí nửa người, lực bộc phát của hắn bỗng nhiên b ắn ra, hai chân giống như được lắp thuốc nổ, hai bước thôi đã tiến đến gần khu vực cấm, lúc này Phùng Thư Nhân đã cách xa hắn hơn một mét.
Đúng lúc này Cổ Dục đồng thời thu bóng lại, cất bước, một bước, hai bước rơi xuống đất, đùi phải dùng sức để bật nhảy lên.
Vốn dĩ là hắn chuẩn bị lên rổ một cái, nhưng khi hắn nhảy lên lại bất ngờ phát hiện tại sao mình lại nhảy cao đến như thế?
Trước đây hắn từng xem bóng rổ Mỹ, những người có cơ thể to lớn giống như là Kevin Durant, LeBron James ném rổ. Chúng ta tạm hình dung bằng những từ đó là khi nhảy lên họ có thể nhìn thẳng vòng rổ.
Nhưng lúc này, khi Cổ Dục nhảy lên, hắn lại phát hiện là hình như mình đang nhìn xuống vòng rổ.
Vị trí của vòng rổ đó là ở dưới cằm của hắn, hắn đã bật lên để cho đầu hắn hoàn toàn vượt qua vòng rổ. Mà đúng lúc này hắn mới cảm giác được một chút sức hút Trái Đất nên đã hoảng sợ thu hồi. Vốn dĩ tay hắn đặt trên rổ cũng lật lên, vì không để bóng rơi cho nên Cổ Dục bất đắc dĩ vung mạnh một vòng.
Bóng rổ cùng cánh tay kia giống như Viêm Nguyệt Loan Đao trực tiếp từ không trung giáng xuống.
“Bang!” một tiếng vang thật lớn, vòng rổ run rẩy. Mà sau đó, Cổ Dục treo trên rổ một chút mới nhảy xuống. Hắn và Phùng Thư Nhân đứng im lặng một chỗ nhìn quả bóng còn đang nhảy loạn ở trên vòng rổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT