Chuyện này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, tất nhiên Cổ Dục từ chối, đối phương cũng không nhắc lại. Sau khi đã chắc chắn hợp đồng không có vấn đề gì, video cũng không có vấn đề, cụ Tôn và đoàn người rời đi. Sau khi đoàn người rời đi, Tống Mính cũng rời đi theo.
Mặc dù cô thực sự muốn ở lại đây ăn bữa tối, nhưng cân nhắc đến buổi chiều còn phải bán hàng ở quán trà, không khỏi có chút buồn bực rời đi.
Nhưng nghĩ một chút, cô xem vài tấm ảnh trong điện thoại của mình, cô có chút phiền muộn. Nhưng đoán chừng tối nay sẽ có vài người cũng rất phiền muộn đây!
Những người này đến nhanh, đi cũng nhanh. Khi tất cả mọi người đều rời đi, Cổ Dục cố ý làm cho Vua Núi và Bạo Quân một bữa ăn.
Buổi chiều, đây chính là thời gian nghỉ ngơi và giải trí.
Cổ Dục, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng chơi trò chơi ở phòng khách, trò chơi tên là một chuyện vui vẻ. Mà khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của bọn họ, Lâm Lôi và Lý Vân Vân tựa vào cánh cửa trước Ngư Trường, trong mắt đều có một chút phức tạp.
Các cô biết, Cổ Dục rất có năng lực, bây giờ bản lĩnh đến quốc gia cũng có thể ký hợp đồng. Việc này đối với các cô mà nói trước giờ đều hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Với người đàn ông ưu tú như vậy, thật sự không thể đoán trước được.
Cổ Dục cũng không nhắc đến chuyện này nữa, mặc dù là ký một hợp đồng lớn, nhưng so với những gì hắn tưởng tượng cũng không có gì khác biệt lắm. Hắn ký hợp đồng này chủ yếu là vì sự an toàn chứ không phải vì kiếm tiền. Bởi vì hắn căn bản không quan tâm đ ến tiền, hắn không có hứng thú đối với tiền. Lúc trước, hắn vui vẻ đi làm một tháng kiếm lời cũng chỉ hơn 3,000 tệ….
À! Nói vui vẻ đi làm thì chỉ là chém gió, quả thật là quá giả tạo.
Bởi vì ngay lúc này hắn cảm thấy đây mới là vui vẻ nhất, cuộc sống như thế này thoải mái hơn cả. Muốn hắn trở lại đi làm công như trước kia, một tháng kiếm được hơn 3,000 tệ? Cứ mơ đi, không có chuyện đó đâu!
Bên này tất cả mọi chuyện đã trở lại bình thường. Nhưng ở bên kia, Tống Mính bận rộn một buổi chiều, cuối cùng mới lái xe trở về nhà. Vừa đến nhà, ông cụ Tống lập tức hỏi cô có nói với Cổ Dục chuyện cụ Tống muốn mời một người bạn cũ đến nhà hắn làm khách.
Tống Mính kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay với ông cụ Tống.
“Ai da! Thật đáng tiếc, vậy mà ông không có ở đó. Canh cá đù vàng kia nhất định ăn cực kì ngon nha!” Vừa nghe xong lời nói của Tống Mính, ông cụ Tống lấy một cái búa massage nhỏ hung hăng gõ lên chân mình, lúc này ông thật sự muốn vứt bỏ đôi chân sinh bệnh này đi, bởi vì nó làm cho ông trễ nải việc lớn như thế.
“Ăn cực kỳ ngon ạ!” Nhìn ánh mắt của ông nội mình, Tống Mính suy nghĩ một chút rồi nói. Ban đầu Tống Mính định nói là món này cũng bình thường, thế nhưng lương tâm của cô không cho phép cô nói như vậy.
“Ai da… ai da…” Vừa nghe cháu gái mình nói như vậy, ông cụ Tống càng thêm xoắn xuýt.
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của ông nội mình, Tống Mính lập tức quay về gian phòng của mình. Cô sợ ở đây thêm chút nữa sẽ bị ông nội của mình giận lây mất…
Nhưng sau khi trở về phòng, cô cũng không rảnh rỗi gì. Chờ tới 9 giờ đêm, cô cầm điện thoại lên, đăng một bài cho bạn bè xem, bài đăng không phải cái gì khác mà chính là những món ăn của buổi trưa hôm nay.
“Vãi! đúng là đáng chết dưới ngàn đao mà. Có tin bây giờ tôi mang đao đến nhà cô, cùng cô đồng quy vu tận không!!!” Quả nhiên sau bài đăng, thông báo từ WeChat của cô lập tức vang dội.
Kiểu bình luận này chỉ có thể là Triệu Nhu, chứ không thể là người khác.
“Đến đây đi! Nếu như cô đến, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi nếm thử cái gì gọi là có một không hai, tôi thật sự không có nói khoác đâu. Có biết Tôn Lập Xuân không? Hôm nay ông ta cũng đánh giá những món ăn này như ông nội của tôi, đó chính là có một không hai.
“Xem ra phải tạm thời hoãn một vài công việc trong vài ngày tới, đến lúc đó tôi và ông nội của tôi cùng cô đi đến đó." Lúc này, Tiết Thanh Huyến cũng bình luận.
Đừng tin vào dáng vẻ không quan tâm cái gì của cô gái Tiết Thanh Huyến này. Mặc dù dáng vẻ rất lạnh lùng, thế nhưng Tống Mính biết cô gái này chỉ là trong nóng ngoài lạnh, đối với đồ ăn ngon cô rất cố chấp. Không biết từ lúc nào, những cô gái tham ăn này đã cùng liên hệ với nhau.
Nhưng nhiều cô gái tham ăn, thật ra chỉ là giả tạo. Bởi vì như vậy sẽ trở nên đáng yêu hơn, nhưng Tống Mính, Triệu Nhu, Tiết Thanh Huyết là tham ăn thật….
“Không được! Đến lúc đó tôi muốn xem dáng vẻ của anh đầu bếp tài hoa này thế nào. Nếu như không tệ, tôi sẽ trói về làm chồng, để hắn có thể nấu ăn cho tôi mỗi ngày, hahaha...”
“Quên đi! Nếu mà dễ dàng như thế, cô nghĩ chị Trà là người ăn chay sao?"
Quả nhiên, phụ nữ ở cùng nhau có thể chuyển cả tòa nhà, mới qua hai câu nói đã từ ẩm thực chuyển sang một vấn đề khác rồi. Nhưng khi theo dõi cuộc nói chuyện của hai người, Tống Mính không ngừng nghĩ đến khuôn mặt của Cổ Dục.
Không thể không nhắc đến. Nghĩ kĩ lại thì Cổ Dục không phải người bình thường, dáng dấp cũng không tệ. Vóc dáng rất khá, tài nấu ăn tuyệt đỉnh. Nếu cô và hắn có phát sinh chuyện gì, Tống Mính cũng sẽ không kháng cự.
“Ai da! Tống Mính cô đang nghĩ gì thế! Người ta coi cô là bạn, cô lại muốn bắt lấy hắn? Thật là xấu xa! Chẳng qua nếu chuyện này thực sự xảy ra, cũng không phải là không thể tiếp nhận….” Vứt điện thoại sang một bên, Tống Mính nhìn lên ánh trăng phía bên ngoài.
Tối hôm nay ánh trăng thật là đẹp!
Cũng không biết, hắn đang làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT