Nếu không phải dạo gần đây ông cụ có chút bận bịu, vì cây đậu phộng trồng ở trong vườn bị sâu bệnh làm ông cụ không đi được. Có lẽ ông đã sớm chạy đến nhà Cổ Dục mà ăn nhờ ở đậu rồi.  

Thế nhưng, mấy ông bạn già không thể cứ nhìn cụ Tống đắc ý mãi được, cho nên qua mấy ngày nữa sẽ có ông bạn già từ Thủ đô xuống thăm ông cụ.  

Đương nhiên, thăm hỏi ông cụ là chủ yếu, nhưng quan trọng hơn là được mở mang kiến thức từ những vật thần kỳ mà ông cụ đã kể.  

Sau khi ông cụ Tống biết được, cho nên kêu Tống Mính trong ngày hôm nay khi nào rảnh thì gọi cho Cổ Dục báo một tiếng.  

Sao cơ? Việc này có thể gọi điện thoại mà được sao?  

Tất nhiên là không thể gọi điện thoại được, Cổ Dục đâu phải là mở tiệm cơm, thích là gọi đặt trước được.  

Nếu bọn họ thật sự gọi điện thoại đến cùng Cổ Dục nói chuyện này, Tống Mính cũng không rõ Cổ Dục có đồng ý không. Nên để an toàn, cô tự mình chạy đến đây một chuyến.  

Còn vì sao lại vào thời điểm sắp dùng bữa này ấy mà… cô sẽ nói là vừa lúc đến giờ cơm. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình muốn đến ăn chực cơm nhà hắn. Tuyệt đối không!  

“À, việc này không có vấn đề gì. Người đó có kiêng ăn món gì không?” Nghe nói Tống Mính sắp đến, Cổ Dục không thèm để ý nói một câu.  

Hắn và cụ Tống coi như là hợp ý. Mà chẳng phải cụ Tống còn cho hắn xào trà sao ‘Quân tử chi giao đạm như nước’. Ông cụ có bạn bè muốn đến nhà mình để mở mang kiến thức, tất nhiên hắn không thể từ chối cho nên ngay lập tức đồng ý.  

Thế nhưng người ta có thói quen gì thì phải hỏi kĩ sẽ tốt hơn.  

Ví dụ như có người theo tín ngưỡng của mình không ăn thịt lợn, có một số người lại bị dị ứng, không ăn được hải sản. Nên nghe ngóng những thứ này trước khi người ta đến cũng tốt.  

“Không kiêng kị gì hết! Đến lúc đó anh cứ tuỳ ý chuẩn bị là được”. Nghe Cổ Dục đồng ý, Tống Mính bên này cũng cười cười nói. Thế nhưng nói xong, cô cũng không muốn rời đi, bởi vì cô còn chút đắn đo.  

Ban đầu là cô muốn đến chỗ Cổ Dục ăn chực, nếu là đến nhà Cổ Dục thì nói xong sẽ cọ bữa cơm. Nhưng bây giờ gặp ở giữa đường, cọ cơm kiểu gì đây?  

Khi cô vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ là có nên mặt dày mày dạn, không cần mặt mũi đi theo Cổ Dục về nhà. Hay là cẩn thận một chút, chờ lúc có cơ hội mới nói. Đột nhiên lúc này điện thoại của Cổ Dục vang lên.  

Cổ Dục cúi đầu xem, nhận ra người gọi là Lâm Lôi, hắn không khỏi nghi hoặc một chút, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?  

“Alo! Chị, trong nhà xảy ra việc gì à?”. Cổ Dục nhanh chóng nhận điện thoại, tò mò hỏi.  

“Có chút việc! Có một vài người tới nhà chúng ta, nói là tổ thanh tra nguyên liệu nấu ăn. Bây giờ chị với mọi người không biết làm thế nào, bao giờ thì chú về?” Nghe thấy giọng Cổ Dục, Lâm Lôi vội vàng nói.  

“Là bọn họ à? Vậy chị hãy đi vào phòng em, trên bàn đối diện giường ngủ có một cái hộp, bên trong là lá trà. Chị lấy trà đó pha cho bọn họ uống trước, tôi đang trên đường về nhà đây.” Khi nghe được những lời sau cùng của Lâm Lôi, Cổ Dục đầu tiên hơi sững sờ, tổ thanh tra gì cơ?  

Tuy nhiên trong nháy mắt, hắn chợt nhớ ra. Hình như Khổng Hạo Văn đã nói, ông nội hắn đã hỗ trợ liên lạc với tổ thanh tra của chính phủ đến xem nguyên liệu nấu ăn. Quá bất ngờ, hắn chưa kịp chuẩn bị, thậm chí hắn còn không có nhà.  

“Vậy được, chú nhanh về đi!” Thấy Cổ Dục nói đang ở gần nhà, Lâm Lôi thở dài một hơi, sau đó vội vã cúp điện thoại.  

Sau khi cúp điện thoại, Cổ Dục nhìn về phía Tống Mính đang tỏ vẻ hiếu kỳ ở bên cạnh.  

“Cũng là buổi trưa rồi cùng về nhà tôi ăn cơm đi. Hôm nay tổ thanh tra của chính phủ tới, chắc chắn có tiệc ngon.”  

“Thật à? Quá…. Khụ, OK! thế nhưng sao lại có tổ thanh tra chính phủ?”  

Nghe xong Cổ Dục chủ động mời mình đi ăn chực, Tống Mính quả thật rất vui vẻ. Nhất là khi nghe nói lúc đó sẽ có  bữa tiệc, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. May mắn là cô vẫn nhịn xuống được, ánh mắt sáng ngời nhìn Cổ Dục hỏi  

“Nhà tôi có bán các loại cá, Hứa Cẩm bán rất tốt, mà ngoài cá ra còn có nhiều loại hải sản quý khác. Khổng Hạo Văn chính là người mập mạp cô gặp lần trước, ông nội anh ta  

giúp tôi mở ra đường. Để cho chính phủ đến chỗ tôi mua những thứ hải sản cao cấp này về chiêu đãi khách nước ngoài hoặc là những bữa tiệc cao cấp của nhà nước. Còn về tổ thanh tra à! về rồi sẽ nói kĩ sau, cô đi theo tôi đi.”  

Nói đơn giản cho Tống Mính nghe, hắn ngồi vào ghế lái chuẩn bị lái xe trở về. Tống Mính nghe được câu cuối cùng Cổ Dục nói cảm thấy mười phần khiếp sợ.  

Cổ Dục có quan hệ với chính phủ ư?  

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ thì điều này cũng đúng, dù sao đây chính là Cổ Dục nha. Ở nhà Cổ Dục, chính cô cũng đã được ăn qua những món đó, thật sự là ngon tuyệt vời.  

Nghĩ đến việc tiếp đãi tổ thanh tra, tất nhiên sẽ không làm đơn giản được. Tống Mính thấy nước bọt trong miệng mình liên tục tiết ra.  

“Ừ! Tôi sẽ cùng đi!” Bàn tay nắm chặt, trong mắt Tống Mính hiện ra sự tín nhiệm tuyệt đối. Cổ Dục cảm thấy hơi bối rối, lại còn cùng đi nữa chứ! Làm như cô ấy không biết nhà mình ở đâu vậy, thế nhưng hắn cũng không quá để ý. Hắn nhìn Tống Mính lái xe đi thì cũng lên ô tô đi về phía nhà mình.  

Mà ngay lúc này, trong phòng khách nhà hắn đang có năm người ngồi, trong đó có cả nam và nữ. Nhìn qua không có người nào ít tuổi. Lớn nhất là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, còn lại đều hơn bốn mươi.  

Sau khi vào nhà, những người này đều rất nghiêm túc, làm cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ngồi bên cạnh có hơi sợ hãi. Mặc dù bọn họ không nói gì, cũng không làm gì, thế nhưng có lẽ cái khí chất ở trên cao bao lâu nay đã đè cho dân chúng thấp cổ bé họng bọn họ không thở được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play