Vua núi ăn thức ăn cho chó, đây là Cổ Dục cố ý mua vì lúc hắn lười biếng thì buổi sáng Vua núi cũng còn có cái gì đó để ăn. Mặc dù so với thức ăn cho chó thì Vua núi càng ưa thích ăn cơm của Cổ Dục làm, thế nhưng không có thì nó cũng không có lựa chọn khác.  

Về phần Bạo quân cũng rất đơn giản, đi vào vườn rau hái cho nó một chút đồ ăn rồi ném cho nó là được rồi. Lợn rừng là động vật ăn tạp, do đó bọn chúng cái gì cũng có thể ăn, đồ ăn thừa cơm thừa cũng ăn tuốt, những thứ rau quả  này cũng có thể ăn. Đến nỗi Vua bầu trời thì càng dễ hơn, bởi vì mỗi ngày Cổ Dục đều cho nó ăn đồ ăn sống, mỗi ngày là một con cá biển. Nếu để cho Đại bàng biển biết được chuyện này thì có lẽ nó sẽ mặc kệ là cách bao nhiêu kilomet. Bọn nó chắc chắn sẽ đều bay đến đây, dù gì thì chuyện này đúng là quá mê người.  

Mà có lúc Vua bầu trời còn có thể tự bay đi trong rừng rậm bắt thỏ để ăn.  

Sau khi Cổ Dục ăn thỏ hoang vài lần thì thật sự hắn không muốn ăn thứ này nữa.  

Bởi vì thỏ hoang trên thân có mùi tanh rất nặng của đất. Nếu như ăn trong núi còn tốt, nhưng mà ở bên ngoài thật sự là không cần thiết. So với thỏ hoang thì thỏ nuôi trong nhà ăn sẽ ngon hơn một chút.  

Đáng tiếc chính là ở Đông Bắc không có thói quen này, nhiều nơi làm trang trại thỏ chủ yếu với mục đích là lột da lấy lông, thực sự nuôi thỏ để làm thịt thì không nhiều.  

Châm ngôn nói rất hay “người nghèo chí ngắn”, con thỏ cũng chính là vì mỡ không nhiều cho nên mới cần bộ lông dài để chống lạnh. Vì vậy những trang trại nuôi thỏ để lột da sẽ không cho thỏ ăn quá nhiều, cho nên những người ăn thịt thỏ cũng sẽ rất bực mình. Đây cũng là lý do người Đông Bắc không thích ăn thịt thỏ.  

Đương nhiên, nếu như đi đến vùng đất Xuyên Thục thì chuyện này lại hoàn toàn khác.  

Về sau nếu có cơ hội, Cổ Dục cũng muốn nuôi mấy con thỏ, ít nhất thì chính mình ăn cũng thuận tiện. Tuy nhiên điều này cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Cổ Dục, nên hiện tại hắn vẫn không thay đổi quan niệm là không thích ăn thịt thỏ.  

Đi tới vườn rau ở sân sau, Cổ Dục chọn những đồ ăn có chút cũ rồi hái xuống để chuẩn bị cho bạo quân ăn. Tuy nhiên trong lúc không để ý hắn đã đi tới cuối vườn rau. Nơi này của vườn rau chính là mảnh đất mà Cổ Dục  dùng để trồng cây ăn quả.  

Đầu tiên đập vào tầm mắt chính là mấy cái dây leo, trước đó Cổ Dục không hề để ý đến. Tuy nhiên bây giờ khi đến gần hắn mới bất ngờ phát hiện, có vẻ những thứ dây leo dưa hấu này hình như cũng đã trưởng thành rồi...  

“Không phải chứ, phát triển rất tốt?” Cổ Dục hiếu kỳ đẩy lá ra nhìn, bên trong là một trái dưa hấu đen như mực đang ở trước mặt Cổ Dục.  

Cổ Dục mua những thứ dưa hấu này cũng là trong lúc đi mua cây giống. Lúc mua chủ cửa hàng nói với hắn đây là những loại hạt giống cây ăn quả tốt nhất. Nho là loại nho Tình Vương của Nhật Bản, dưa hấu vỏ đen cũng của Nhật Bản. Nghe nói loại dưa hấu vỏ đen này một năm cũng chỉ sản xuất ra được 100 quả.  

Hơn nữa mỗi kg còn bán với giá 242 đô la. Từng có một quả dưa hấu nặng 17 pound, bán được với giá 6,100 đô la. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một chuyện đồn đoán.  

Nếu như giống cây này thật sự ít ỏi như thế thì Cổ Dục đã không mua được loại dây leo dưa hấu này.  

Tuy nhiên giống dưa hấu vỏ đen này, quả thật muốn trồng để phát triển tốt đúng là không dễ dàng chút nào, cho nên bán giá đắt cũng là điều có thể giải thích được. Hơn nữa, hai nơi trồng được giống dưa hấu này là Nhật Bản và Hàn quốc, nơi nào mà không bán nó với giá trên trời chứ?  

Ban đầu Cổ Dục nghĩ là giống dưa hấu này hắn trông sẽ không ra trái, nhưng không ngờ là nó lại phát triển tốt như vậy…  

Lúc này loại dưa hấu vỏ đen này ở trước mặt Cố Dục cũng phải 7- 8 kg. Trên cơ bản có thể nói là đã đạt đến cực hạn của các loại dưa hấu, hơn nữa còn là giống dưa hấu cực phẩm.  

Chủ yếu nhất là theo lý thuyết bình thường vì để cho dưa hấu có thể phát triển tốt, cho nên một dây dưa hấu không thể để cho nó có quá nhiều trái cùng phát triển.  

Nhưng mà kể từ sau khi gieo xuống Cổ Dục không hề để ý đến, bây giờ nhìn lại ngoại trừ trái dưa hấu này, hắn còn thấy ít nhất là bảy, tám quả dưa hấu lớn. Hơn nữa, mỗi một trái đều có quả lớn như thế, không cần phải nói cũng biết, tất nhiên cái này chính là do công dụng của nước giếng.  

Thấy được điều này, Cổ Dục cũng cẩn thận kiểm tra mấy loại hoa quả khác.  

Vốn dĩ mua được năm nhánh dây leo dưa hấu, hắn nhìn thoáng qua thì hiện tại đều đã sinh ra trái và có thể ăn được, bên cạnh còn có dưa Hami vẫn còn chưa chín. Ở phía sau còn có 6 cây vải đều đã cho quả, mặc dù cũng không có quá nhiều trái, tuy nhiên Cổ Dục sau khi hái một trái ăn thử, hắn không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.  

Hắn dùng nước giếng để tưới mấy tháng nay, quả nhiên hương vị của chúng rất tốt.  

Không chỉ có hương vị thuần khiết, độ ngọt rất tốt. Hơn nữa còn có cảm giác mát lạnh của nước giếng, khiến người ta cảm thấy nó rất ngọt nhưng ăn nhiều lại không cảm thấy ngán chút nào.  

“Thật tuyệt!” Phun ra hạt vải rất nhỏ, Cổ Dục hưng phấn cười nói. Hắn rất thích ăn trái cây, tuy nhiên trước đó muốn ăn còn phải đi nhà Cổ Tấn mua. Thế nhưng bây giờ không giống trước đây, hắn muốn ăn thì cũng có thể tự trồng, không phải sao?  

Nhìn những hoa quả kia một vòng, Cổ Dục lấy dao ra hái được một quả dưa hấu. Sau đó ném vào trong sọt bỏ vào trong giếng. Nếu là nói muốn ăn dưa hấu ướp lạnh thì tốt nhất là ngâm nó dưới giếng nước, so với tủ lạnh còn tốt hơn nhiều, huống chi đây còn là nước giếng trong nhà của Cổ Dục!  

Hắn bây giờ vô cùng chờ mong để thưởng thức loại dưa hấu vỏ đen này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play