*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tới bắt đầu ăn nào!” Ngoại trừ cá nướng Cổ Dục còn chuẩn bị thêm vài món thức ăn, nhưng mấy món này cũng chỉ là đồ nhắm. Con cá nướng này sau khi bỏ đi nội tạng,  nó cũng còn khoảng hơn 6 kg. Mà bọn họ lại chỉ có 8 người lớn cùng 2 bạn nhỏ, ngoài cá còn có mấy món phụ, chỉ ăn con cá này cũng là đủ rồi. Cho nên mấy món phụ này rõ ràng hơi dư ra.  

Hắn còn làm rau trộn gia đình, còn có dưa chua Địa hoàng Lý Vân Vân đưa tới, còn có thịt ba chỉ xào đậu. Thật là nhiều món ăn xanh xanh đỏ đỏ, quả nhiên những thứ này điều khiến mọi người thèm nhỏ dãi.  

Mà khi lời Cổ Dục vừa dứt những người này bắt đầu ăn một cách điên cuồng.  

Thế nhưng vừa mới ăn vài miếng, Phùng Thư Nhân lập tức kêu lên. Thì ra là cô quên chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè, thế là lập tức cưỡng ép ngăn lại đám người đang ăn như hổ đói kia, miễn cưỡng chụp một tấm ảnh.  

Mà bên kia Tống Mính do dự một chút cúng lấy ra điện thoại chụp một tấm. Sau khi chụp xong đám người lập tức lao vào trạng thái điên cuồng ăn.  

Chỉ còn lại một mực vẫn đang đứng bên cạnh xem đám người ăn là Vua Núi. Còn có Bạo Quân đang nằm  trên mặt đất, bộ dạng như đang nói, cuộc đời này không còn gì để nuối tiếc.  

Thật ra bọn chúng cũng rất muốn nếm thử, nhưng mà Cổ Dục đã dạy bọn nó rất tốt, cùng với thân phận của chúng khiến chúng không thể như đám chó cảnh mà đi xin ăn. Ài! Có lúc ngồi lại suy nghĩ một chút, đúng là đôi khi lạnh lùng và kiêu ngạo cũng không tốt cho lắm. Ăn cơm cũng không thể ăn món ăn nóng hổi ở trên bàn được… Đúng là thật đáng buồn…  

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn món cá  ngon như vậy… vô cùng mong chờ vào bữa tiếp theo nha!”  

Sau khi ăn cá nướng xong, ông cụ Tống cùng mấy người ai về nhà nấy.  

Lâm Lôi các cô còn tốt, đều là ở trong thôn nên có thể trực tiếp đi về, nhưng mà ông cụ Tống, Tống Mính và Khổng Hạo Văn thì phải lái xe trở về.  

Nói thật, nếu như không phải bởi vì trong nhà an bài công việc cho hắn, cho nên hắn không dám từ chối. Chứ nếu không Khổng Hạo Văn đã muốn thực hiện ý nghĩ mua một căn nhà ở gần nhà của Cổ Dục.  

Mà Tống Mính sau khi mang theo ông của mình trở về nhà, cô cũng đi rửa mặt. Tiếp đó lên giường nằm đem ảnh chụp hôm nay đăng lên vòng bạn bè. Vẫn đăng lên cùng một đoạn bình luận, bài đăng vừa lên xong, phía dưới lập tức có một đám người phản hồi bình luận bên dưới.  

“Nhìn đã muốn ăn rồi!”  

“Trà tỷ muốn ăn à! Để tôi mời cô nha.”  

“Ăn ở đâu vậy? Nhìn con cá này không hề nhỏ đó nha!”  

“Nữ thần thích ăn cái này sao? Tôi đã biết, tôi bây giờ lập tức đi học.”  

Bài đăng mới lên chưa đến 1 phút thì có hơn 10 người rồi vào bình luận, mà nhấn like càng là nhiều vô số kể. Trong đó có không ít kẻ quỳ li3m, tỏ tình đều bị Tống Mính xem như không thấy.  

Với gia cảnh tốt của cô cộng với vóc người vô cùng xinh đẹp, do đó người theo đuổi cô có thể xếp một hàng dài từ nơi này sang tận châu  u. Thế nhưng cô đối với những người này đều không có cảm giác. Trong mắt cô, những người này nịnh bợ cô cũng bởi vì nhan sắc, vì thân hình, vì gia thế của cô mà thôi. Cho nên những người như vậy cô không thèm để ý đến.  

Mà nghĩ tới đây, cô không khỏi nghĩ tới người đầu bếp hôm nay, người này dường như đối với hết thảy mọi chuyện đều có chút hờ hững.  

“Tên nhóc này thật đúng là một người kỳ lạ…” Khẽ vịn lấy cái cằm của mình, Tống Mính không khỏi mỉm cười, trong ánh mắt lại ẩn chứa một chút sự hiếu kỳ.  

Cô cảm giác được dường như Cổ Dục đối với cô và ông nội cô thật sự không hề biết thông tin gì. Đương nhiên, nếu căn cứ vào thái độ của hắn thì cho dù có biết chút thông tin nào, có lẽ cũng không xuất hiện tình huống quỳ li3m nịnh bợ. Hơn nữa, trên người của hắn cũng có những điểm rất thu hút.  

Kể từ lần trước sau khi trở về, Tống Mính kỳ thực đã tra xét thông tin về Cổ Dục một chút.  

Nhưng mà, càng điều tra cô lại càng phát hiện, cái tên Cổ Dục này thật sự không đơn giản.  

Chiều cao của hắn không tệ, dáng người cũng rất tốt, vẻ ngoài cũng không quá kém. Hơn nữa, hắn còn rất khỏe mạnh, bản lĩnh cũng rất nhiều.  

Hắn nấu ăn thì không cần phải nhiều lời, Tống Mính cũng coi như là đã thử ăn qua mấy lần, tài nghệ nấu ăn của hắn có thể nói là đỉnh cấp. Trừ cái đó ra cô còn tìm được video ca hát của Cổ Dục, hắn còn biết sáng tác ca khúc, còn có video Cổ Dục đánh nhau với lợn rừng. Dựa theo suy nghĩ của cô, con lợn tên Bạo Quân ở trong nhà chính là con lợn trong video. Con lợn này bị Cổ Dục cho ăn hành hai lần, cuối cùng thì bị hắn thu phục trở thành thú cưng nuôi trong nhà.  

Đồng thời không biết là hắn còn có biện pháp lấy được cá từ chỗ nào, sau đó còn có thể bán đi với giá cao.  

Cô thật sự không nghĩ  đến việc Cổ Dục có bàn tay vàng, bởi vì đây là thực tế chứ không phải trong trò chơi, cho nên những việc phi thực tế thế này chỉ có thể giải thích bằng một nguyên nhân. Đó chính là bản thân Cổ Dục thật sự là một người có năng lực.  

Một người nghiêm túc, tự tin, có năng lực, lẽ dĩ nhiên sẽ hấp dẫn phái nữ. Tống Mính bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì với Cổ Dục, nhưng mà ánh mắt của cô thực sự là bị Cổ Dục hấp dẫn.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play