Nghe Cổ Dục nói vậy, gương mặt Lữ Thi Văn thay đổi, vừa phụng phịu bĩu môi vừa bước xuống xe. Cô vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến nhìn Cổ Dục. Hành động đó cứ kéo dài cho đến khi cô lên đến ban công nhà mình, vẫy tay chào tạm biệt Cổ Dục thì mới thôi. Nhìn đến khi xe của Cổ Dục biến mất trong con đường tối thui kia, Lữ Thi Văn mới thôi nhìn theo, không kìm được thở dài một hơi.  

“Tên thẳng nam chết tiệt! Tên đàn ông thối tha! Cái gì gọi là chưa đến tuổi trưởng thành chứ?! Hắn ta bộ không nhìn thấy cái cấp E này của mình sao?” Mặc dù trong miệng là đang mắng chửi, nhưng lúc Cổ Dục rời đi, hai mắt cô lại có chút ngây dại. Bởi vì thật ra trong lòng cô, dù bị Cổ Dục cự tuyệt mà sinh ra bất mãn, nhưng kỳ thật từ một khía cạnh khác mà nghĩ, Cổ Dục cũng rất tốt. Ít nhất kiểu đàn ông như vậy, nếu sau này ở chung một chỗ, vậy thì không cần phải lo lắng vấn đề quan hệ nam nữ ở bên ngoài của hắn.  

Bên kia Lữ Thi Văn nghĩ gì, Cổ Dục cũng không biết. Hiện tại hắn tập trung lái xe, rất nhanh đã về đến nhà. Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi đã đi, cửa cũng đã được đóng lại cẩn thận. Nghe thấy âm thanh xe Cổ Dục trở về, Vua núi không biết từ đâu chạy ra nghênh đón, chẳng qua hành động nghênh đón này cũng chỉ là hình thức thôi.  

Sau khi nhìn thấy Cổ Dục lái xe qua, nó cũng ngay lập tức trở về ổ của mình, kiểu hình thức bị ép buộc rồi làm qua loa thế này, Cổ Dục cũng đã quá quen. Dù gì động vật trong nhà hắn, con nào con nấy cũng là loại hiếm thấy, Vua Núi kiêu ngạo, Vua Bầu Trời lạnh lùng, Bạo quân… chỉ đơn giản là lười mà thôi.  

Bạo Quân gần đây sống cũng rất thoải mái, cứ không có việc gì thì sẽ nằm ở một chỗ phơi nắng. Cổ Dục có cảm giác nó đây là muốn tiếp tục vượt qua cái trọng lượng 300 kg kia. Nhưng bất kể thế nào Cổ Dục cũng vẫn thản nhiên, coi như không chú ý đến.  

Hắn đỗ xe xong thì đem những đồ mới mua về cất vào trong nhà. Hắn cũng bắt đầu tiếp tục công đoạn ngâm rượu của mình, lần lượt cho các dược liệu vào ngâm. Loay hoay tới tận 11 giờ khuya, hắn mới làm xong chuyện này, sau đó quay trở về giường nghỉ ngơi. Một đêm không có gì xảy ra. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là đi nhìn bình rượu. Trong phòng khách một bình rượu to bao phủ bên trong là một màu vàng nhạt lấp lánh, hắn lập tức gật đầu hài lòng.  

“Rượu đã đầy đủ các nguyên liệu, vậy kế tiếp mình nên làm cái gì đây?... Dường như cũng chả có việc gì, hay là bỏ đi, trước cứ đi câu cá vậy.” Ngắm qua ngắm lại bình rượu, Cổ Dục vừa cười vừa lẩm bẩm, sau khi nghĩ ra việc cần làm, hắn đi đến giếng nước ở sau vườn.  

Hôm nay cũng giống như thường ngày, vẫn là lần nào cũng câu được cá lớn. Nhưng đến lần kéo lên thứ ba, vậy mà Cổ Dục lại câu lên được Cá mập…  

Nhìn thấy cá mập thật ra cũng không cần quá kinh ngạc. Mặc dù người ta hay nói là muốn bảo vệ Cá mập, nhưng kỳ thật ở Trung Quốc thì Cá mập cũng không phải là động vật cần được bảo hộ. Cho dù là Cá voi sát thủ, Cá nhám phơi nắng,  cá mập trắng khổng lồ, những con đó tuy đều là động vật cần được bảo hộ, nhưng cũng không phải loài nguy cấp gì.  

Cho nên nếu như đi dạo bờ biển, thấy có người làm thịt bán thì cũng không cần quá ngạc nhiên. Bởi vì ở quốc gia này, chúng vẫn chưa thuộc động vật bảo hộ nguy cấp, bọn họ mua bán cũng không có phạm pháp.  

Cổ Dục câu lên được còn cá này, chính là một con Cá mập chanh. Thân hình nó dài khoảng chừng 3 mét, chắc cũng là Cá mập đã tương đối trưởng thành. Chẳng qua khi nhìn con cá mập này, Cổ Dục lại cảm thấy có chút khó giải quyết.  

Bởi thật ra giống cá này cũng như Cá ngừ vây xanh vậy, nếu như không thể bơi trong một khoảng thời gian thì nó sẽ chết. Thế nhưng giá cả của nó không như Cá ngừ vây xanh, trừ phi đem con cá này như cá cảnh để bán. Bằng không nếu như lấy giá thị trường mà bán, còn cá mập chanh này cũng chỉ đáng giá mấy trăm tệ một ký.  

“Cá cảnh…Dường như cái này cũng được nha.” Nhìn con cá kia bị chính hắn lật lên đã không còn giãy dụa nữa, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Tiếp đó xách con cá này ném vào trong một cái ao riêng. Để vậy cho tiện chút nữa hắn còn chụp ảnh gửi cho Hứa Cẩm, xem thử hắn có muốn lấy hay không, nếu không thì cũng phải tìm cách để tự nuôi.  

Sau khi ném con Cá mập chanh vào trong ao xong, Cổ Dục lại tiếp tục trở về câu cá.  

Hôm nay ngoại trừ Cá mập chanh hình như cũng chả còn gì nổi bật, nhưng ngay vào lúc Cổ Dục chuẩn bị dừng lại thì cần câu lại động. Lần này câu lên là cá mõm dài, nó là một loài cá nước ngọt, tiếp đó hắn liên tục câu lên được mấy con khá lớn.  

Cá mõm dài là tên khoa học nhưng thật ra có nhiều người lại thích gọi nó là Giang Đoàn (Cá trê). Loại cá này ở đâu cũng có, từ phía Đông đến phía Nam, rồi sang đến Tây Nam, chẳng qua nơi tập trung đông nhất của loài này là ở sông Trường Giang, vì vậy cái tên Giang Đoàn cũng từ đó mà ra.  

Bây giờ loài cá này cũng có thể nuôi, cho nên số lượng của chúng rất nhiều.  Tuy nhiên cá mà Cổ Dục câu lên không phải là cá nuôi, bởi vì cá nuôi cân nặng chỉ khoảng 1 đến 3kg  mà thôi.  

Mấy con Cá trê này Cổ Dục câu được thế mà cũng phải trên 5kg.  

Nhìn con cá này, trong đầu Cổ Dục đã tự nảy ra phương pháp chế biến nó, cách làm ngon nhất đó chính là làm cá nướng. Đương nhiên cá nướng ở đây không phải là làm giống như trong phim truyền hình, kiếm ít củi rồi nhóm lửa để nướng, mà là làm theo cách nướng cá ở Trùng Khánh. Ở thành phố sương mù đó, cá dùng để nướng là Cá trắm cỏ, nhưng Cổ Dục lại không thích ăn Cá trắm cỏ. Ở tỉnh Hắc Long Giang người ta lại gọi Cá trắm cỏ là Rễ cỏ. Thịt của Cá trắm cỏ rất mềm, ăn vào sẽ lập tức tan ngay trong miệng nhưng nó lại có quá nhiều xương. Cổ Dục thì thuộc về trường phái ngại gỡ xương, bằng không hắn vì cớ gì mà lại thích ăn tôm như vậy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play