“Chú, thật là trùng hợp nha. Chú cũng đến ngâm suối nước nóng sao?” Lữ Thi Văn nhìn Cổ Dục, cô cười đến hai mắt híp lại cùng một chỗ. Mà ẩn trong đó giống như là những ánh sao hội tụ lấp lánh giữa trời đêm.
Mặc dù cô năm nay mới có 17 tuổi. À! Có thể sắp lên 18 nhưng cô đã sớm hiểu được nhiều chuyện. Lại thêm sau khi tốt nghiệp cấp 2 cô đi theo cái nghề livestream này, sớm đã chín chắn hơn những bạn cùng trang lứa.
Tuy cô đối với Cổ Dục không có nảy sinh tình yêu nam nữ gì cả. Thế nhưng nếu có thể cùng Cổ Dục giữ gìn mối quan hệ tốt, đối với cô mà nói là có lợi rất lớn.
Đầu tiên là ông chú này có rất nhiều tiền, nhiều đến mức từ chỗ nào cũng có thể nhìn ra được.
Thứ hai, hắn rất có danh tiếng, không cần biết là người này từng vào rừng săn lợn hay là ca hát, cái nào cũng đã từng lên hot search. Nhiều người phải bỏ ra cả đống tiền mà cũng không lên được, nhưng hắn chỉ cần muốn thì có thể chễm chệ lên ngồi trên bảng hot search.
Thứ ba, hắn rất biết nấu ăn, tuyệt vời hơn nữa là tay nghề của hắn còn cực kỳ tốt. Cho dù chỉ là vì được ăn món hắn nấu thôi, cũng đủ để cô tạo dựng mối quan hệ tốt với người chú tuyệt hảo này rồi.
Đương nhiên, vẫn còn một lý do thứ 4. Đó chính là ông chú này rất đẹp trai, vai u thịt bắp.Hơn nữa chiều cao 1m86, khuôn mặt thật sự rất ưa nhìn. Nếu như thật có xuất hiện suy nghĩ tình cảm nam nữ, từ mối quan hệ bạn bè cũng có thể dễ dàng ra tay nắm bắt người ta. Cho nên Lữ Thi Văn đối với Cổ Dục nảy sinh hứng thú mãnh liệt, rất thoải mái mà đi đến bên cạnh Cổ Dục ngồi xuống.
Mà lúc này Khổng Hạo Văn ngồi đối diện cũng dùng ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn Cổ Dục, trong cổ họng nghẹn một câu muốn hỏi rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy? Liệu có cần hắn tránh mặt một chút để tạo không khí riêng cho hai người không?
Cổ Dục ngược lại đối với cái tâm ý tạo cơ hội cho anh em như hắn ta mà thầm khinh bỉ, trong đầu suốt ngày toàn chứa mấy cái suy nghĩ vớ vẩn. Nhìn Khổng Hạo Văn như tên ngốc nháy mắt liên hồi, Cổ Dục trực tiếp nói ra thân phận của Lữ Thi Văn: “Cô bé này tên Lữ Thi Văn, là bạn học của Phùng Thư Nhân, chính là cô gái hay đến nhà tôi chơi. Không biết ông anh còn nhớ hay không, lần đó tới nhà tôi giúp xử lý quả đào đã từng gặp đó.”
“À! Thì ra là như vậy… Nhưng nói đến đào mới nhớ, trên xe chú em còn chai nước ép đào nào không? Cho anh đây mấy chai đi, thứ đồ uống kia mùi vị của nó thật sự là quá tuyệt.” Nghe xong lời giới thiệu, Khổng Hạo Văn haha cười vài tiếng, tiếp đó liền chủ động đổi đề tài. Thế nhưng khả năng lớn nhất chính là do hắn thật sự muốn được uống nước quả đào kia.
“Đúng đúng, nước ép đào của chú là ngon nhất!” Nghe Khổng Hạo Văn nhắc đến nước ép đào, Lữ Thi Văn ngồi bên cạnh cũng mang biểu cảm hào hứng nói.
“Được rồi! Vậy chút nữa tôi sẽ vào trong xe tìm thử.” Nhìn thấy cặp mắt tỏa sáng của hai người bọn họ, Cổ Dục bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Phần lớn hắn lấy nước đều là từ trong không gian, đương nhiên mọi lúc đều có thể lấy ra sử dụng. Thế nhưng dù là vậy hắn cũng không thể ngang nhiên lấy nước từ không gian ra ngay trước mắt bọn họ được.
“Cô là đến đây để tắm? Hay là đến để livestream?” Đồng ý yêu cầu của bọn họ xong, Cổ Dục cũng nhìn Lữ Thi Văn đầy hiếu kỳ hỏi.
“Ai da, cháu quên mất....” Vừa nhắc đến chuyện này, Lữ Thi Văn sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt có một chút lúng túng. Nhưng chưa đợi cô giải thích lý do đến đây, đột nhiên cửa phòng xông hơi của bọn Cổ Dục lại bị ai đó đẩy ra.
“Thi Văn! Cậu như thế nào mà lại….À! Thi Văn, không phải cậu nói là muốn tìm một phòng không có người sao?” Đẩy cửa đi vào là một đám thanh thiếu niên nhìn cũng tầm 17, 18 tuổi, có nam lẫn nữ. Khi nhìn thấy Lữ Thi Văn cùng bọn Cổ Dục ở chung một phòng, cô gái vừa nói kia lập tức không vào nữa, đứng bên ngoài vừa nhìn tình hình bên trong vừa ghé sát vào tai Lữ Biên bên cạnh nói nhỏ.
Cô ấy sợ bạn mình đụng phải người xấu, lỡ như Lữ Thi Văn bị bọn người đó cưỡng ép vào ngồi chung, vậy thì tiêu rồi. Phải biết rằng mấy bọn trẻ ở độ tuổi này trong đầu đều suy diễn rất nhiều thứ, cộng thêm bọn chúng còn thích xem mấy thể loại tiểu thuyết đô thị hắc bang, lưu manh,…vv... đang lưu hành trong giới trẻ ngày nay nữa.
Tình tiết trong mấy loại tiểu thuyết này đều sẽ có tình huống nữ chính tham gia họp lớp, mà cái buổi họp lớp này lại còn tổ chức ở KTV, vậy thì thì nữ chính chắc chắn 100% đụng phải tên say rượu. Sẽ bị tên đó trêu ghẹo, lôi kéo làm những việc không thể miêu tả. Thêm một đặc điểm nữa là thân phận của tên say rượu không thể nào là người bình thường được, nếu không phải là đại ca xã hội đen thì chính là một vị con nhà giàu nào đó.
Các món khai vị đã lên bàn thì chỉ cần đợi nhân vật chính đến nữa thôi, lúc này chắc chắn nam chính sẽ xuất hiện thừa cơ hội tỏa sáng, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân đầy người cảm thán.
Phải thừa nhận một điều, bọn trẻ ngày nay nhìn nhận và suy nghĩ có chút loạn. Đào đâu ra nhiều chuyện như vậy cho bọn họ trùng hợp đụng phải, kiểu logic suy nghĩ này cũng coi như bị mắc chứng hoang tưởng đi.
“À, không có việc gì! Là mình gặp được người quen.” Lữ Thi Văn giới thiệu với mấy người bạn của mình, cô nói: “Vị bên cạnh mình đây là chú Cổ, quan hệ với Phùng Thư Nhân là…chú cháu.” Được rồi, bọn trẻ trên thị trấn đúng là không hiểu cách xưng hô của người ở dưới quê, ngay cả Cổ Dục cũng không hiểu nổi, nghĩ lại thì bối phận của hắn và Phùng Thư Nhân đúng chỉ là chú cháu thôi.
“À, mình nhớ rồi! Cậu cùng Đình Đình từng nhắc qua người này, vậy vị này chính là người trong nhà nuôi rất nhiều cá lớn, chú Cổ đó sao?” Nghe lời giới thiệu của Lữ Thi Văn, cô gái kia lập tức phản ứng lại, trong lòng cũng thầm thở phào một cái. Cũng may không đụng tới người xấu thì tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT