Ladas nhìn dáng vẻ gã đeo kính đang ngăn trở mình, ông lạnh lùng nói. Tiếp đó ông đi đến trước cửa lớn và gõ cửa thêm một lần nữa. Rất lâu sau đó Cổ Dục mới mở cửa ra.

“Tôi thật sự xin lỗi ngài Cổ, tôi cũng không biết vừa rồi hai người đã nói gì. Chúng tôi tới đây để mua cá, không phải cướp cá. Xin ngài yên tâm.”

“Tâm trạng của tôi bây giờ không tốt! Tôi không bán, mời ông trở về.” Dù sao trình độ tiếng Anh của Cổ Dục cũng trên cấp 4, hắn vẫn nghe hiểu lời của Ladas. Hắn phát âm cũng tạm ổn nhưng mà âm rất nặng, hơn nữa còn đứt đoạn. Hắn có thể không nghe được những câu phức tạp hơn, nhưng mấy câu đơn giản kiểu này thì vẫn hiểu. Mà Ladas nghe Cổ Dục nói thế, vẻ mặt của ông trở nên khó coi. Nhiệm vụ dễ dàng như vậy, tại sao lại biến thành như bây giờ?

“Ngài Cổ! Cho tôi xin lỗi một lần nữa. Như vậy đi, chúng tôi tình nguyện thêm tiền, một con cá 100.000 Đô la Mỹ, anh thấy sao!”

“Không bán.”

100.000 Đô la Mỹ gần 600 - 700 ngàn tệ. nhưng bây giờ Cổ Dục đã cứng rắn quyết định. Hắn trực tiếp lắc đầu, thể hiện rõ bản thân không muốn bán.

“200.000 Đô la Mỹ.” Nhìn trạng thái của Cổ Dục, Ladas tăng giá thêm lần nữa. Nhưng Cổ Dục vẫn lắc đầu một cái, nhìn ông ta còn muốn tăng giá, Cổ Dục trực tiếp vẫy tay. Hơn nữa chỉ vào bản thân, và nhìn Ladas nói.

“Tôi là phú ông nghìn tỷ! Không quan tâm đ ến tiền, vốn là nể mặt một người bạn nên tôi mới bán cá này cho các ông, bây giờ thái độ của các người như vậy thì bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán, mời ông trở về đi!”

Nói xong, Cổ Dục đóng cửa.

Có lúc con người chính là như vậy, không tranh màn thầu không giành giọng điệu. Nếu như khi còn nghèo khổ, nói không chừng nội tâm của Cổ Dục sẽ mềm mại hơn một chút. Dù sao thì “người nghèo chí khí cũng nông, ngựa gầy trông đến bộ lông cũng dài”.

Nhưng bây giờ Cổ Dục không thiếu tiền, nên đương nhiên hắn có vốn liếng để mạnh miệng như vậy.

Ladas há to miệng nhìn cửa chính đóng lại, cuối cùng ông đành bất đắc dĩ phất tay mang theo đội xe rời khỏi nơi này. Mà gã đeo kính nhìn bóng lưng của bọn Ladas rời đi, gã oán hận trừng mắt liếc nhìn nhà của Cổ Dục. Gã biết mình muốn làm gì cũng không được.

Gã còn phải nghĩ cách để trở về gặp Khổng Hạo Quân và cha của gã nữa.

Mà hiện tại Khổng Hạo Quân cũng đang rất đau đầu. Sau khi hắn điện thoại cho tên đeo kính, hắn lập tức gọi cho Cổ Dục. Nhưng rõ ràng Cổ Dục đã chặn số điện thoại lẫn WeChat của hắn, hiện tại không còn cách nào khác, hắn lập tức gọi điện cho người em trai Khổng Hạo Văn.

Nhưng sau khi Khổng Hạo Văn nghe Khổng Hạo Quân nói xong, hắn không nói hai lời lập tức từ chối.

Nói đùa, Khổng Hạo Văn làm bạn với Cổ Dục, hắn giới thiệu Khổng Hạo Quân với Cổ Dục đều dựa trên tình huống cả hai cùng có lợi. Cổ Dục bán cá Đù Vàng để kiếm tiền, sau đấy Khổng Hạo Quân hoàn thành nhiệm vụ.

Vốn việc đến nhà Cổ Dục để mua cá là một chuyện rất đơn giản. Chỉ cần người đến và làm tốt phiên dịch là được rồi, đâu cần có người muốn tự cho mình là thông minh.

Hắn sẽ không vì Khổng Hạo Quân mà dò xét thái độ của Cổ Dục.

Cho nên đừng nói là đi làm người thuyết phục, hắn còn không dám gọi một cuộc điện thoại. Hắn chỉ yên lặng gửi tin WeChat nói rõ gọn gàng mọi việc cho Cổ Dục.

Sau khi bị Khổng Hạo Văn từ chối, Khổng Hạo Quân cũng ôm lấy đầu của mình một cách rã rời. Phải làm sao bây giờ? Hắn cũng rất mù mịt, online chờ giúp đỡ, cần gấp!

Nhưng anh còn chưa nghĩ đến biện pháp thì bên Bộ Ngoại giao đã điện thoại đến. Bởi vì ngay khi Ladas rời khỏi nhà Cổ Dục, ông lập tức gọi điện cho hoàng tử Ahmed để kể chuyện vừa xảy ra. Mà hoàng tử vừa biết chuyện này thì khiếp sợ không thôi.

Một việc đơn giản như thế, vì sao lại thất bại rồi. Hơn nữa còn gây thù với đối phương? Tại sao vậy? Điều này chứng tỏ, về sau mình không có khả năng ăn được loại cá này nữa?

Nghĩ đến đây, hoàng tử Ahmed trực tiếp gửi thư kháng nghị cho Bộ Ngoại giao. Đương nhiên Bộ rất coi trọng việc này, gửi thư thẳng đến cho Khổng Hạo Quân.

Khổng Hạo Quân quả là một người mê làm quan giống như Khổng Hạo Văn nói, khi hắn thấy được thư kháng nghị. Hắn đã nghĩ đến việc tự tử. Tuy nhiên trước khi chết, hắn cũng muốn đưa tên đáng chết kia xuống địa ngục trước. Đây không phải hố người, mà là hố tất cả mọi người!

“Tiểu Dục! Không có phiền toái gì chứ!” Nhìn thấy Cổ Dục đóng cửa lớn lại, sau khi do dự một hồi, cuối cùng Lý Vân Vân có chút bận tâm hỏi.

Mặc dù cô đứng về phía Cổ Dục, thế nhưng đối phương là người nước ngoài, còn là người trong chính phủ. Hiện tại cô thật sự rất lo lắng. Tuy nhiên Cổ Dục lại lắc đầu không coi đó là chuyện gì phải lo lắng.

“Yên tâm đi chị! Không có chuyện gì.” Cổ Dục nở nụ cười với Lý Vân Vân, tiếp đó chuẩn bị dẫn hai đứa nhóc đi chơi.

“Đúng rồi! Tiền quần áo kia…” Nhìn thấy Cổ Dục dường như không thèm để ý chuyện này, chắc hẳn trong lòng cậu ấy đã có dự tính. Lý Vân Vân cũng không tiếp tục lo lắng, thế nhưng cô lại nhắc đến chuyện quần áo.

“Ài! Tôi thật sự không thiếu tiền, vừa rồi người nước ngoài kia định dùng 1,4 triệu tệ để mua một con cá của tôi, thế mà tôi đều từ chối cả. Chút tiền này đối với tôi không tính là cái gì, huống chi tôi với hai đứa bé này rất có duyên, chút tiền lẻ này không đáng để nói.” Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Lý Vân Vân, Cổ Dục cũng đành lắc đầu. Sau đó mỉm cười nói với cô.

Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân cũng sợ hết hồn. Những người vừa rồi, còn có người nước ngoài đến đây chính là để mua cá sao? Hơn nữa một con cá… hơn 1 triệu tệ. Vậy mà Cổ Dục còn không bán???

Trời ạ! Tên này rốt cuộc là có bao nhiêu tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play