Tâm trạng của Lục Minh Viễn lúc này vô cùng lo âu và hồi hộp. Tuy biết nàng vẫn chưa có tình cảm với mình nhưng chàng vẫn hi vọng.
Hi vọng thời gian sẽ làm cho tâm ý của nàng thay đổi, phụ thân chẳng phải là minh chứng hay sao chứ.
Lúc đầu mẫu thân cũng có thèm để ý đến phụ thân đâu, nhưng lâu dần tình yêu chân thành của phụ thân đã đả động đến mẫu thân.
Phụ thân không cần ngôi vị đế vương lạnh lẽo kia mà cùng mẫu thân đi ngao du sơn thủy sống một cuộc sống riêng của hai người, danh vọng và địa vị không thể so sánh với mẫu thân.
Cũng chính vì lẽ đó nên chàng càng có động lực hơn, tin rằng một ngày nàng cũng hiểu được tình cảm của mình.
Chàng mang tâm trang vui mừng phấn khởi để đến hành cung, lúc này hai bên đường dân chúng đã xếp hàng thành hai bên để xem.
Lúc tân nương tử bước ra một cảm giác hồi hộp khiến một người kiên định như chàng cũng thoáng lạc nhịp.
Chàng đi đến cầm lấy tay của nàng và dắt tay nàng đi, tuy nhiên cảm giác này cũng không phải chỉ mình chàng mới có mà Thiên Ninh cũng có cảm giác tương tự như thế.
Khi nàng còn là đại tiểu thư của Kiều gia tuy là có hôn ước với thái tử nhưng hai người lại chưa có cử chỉ thân mật bao giờ.
Nhưng nàng lại tâm tâm niệm niệm gả cho hắn, được làm thê tử của hắn, hắn cũng lo lắng quan tâm cho mình nên đó nàng mới vô cùng cảm động.
Tuy nhiên so với tình cảm không cầu vụ lợi của chàng bây giờ nàng mới phần nào hiểu rằng thứ tình cảm trước đây mới thật giả tạo biết bao.
Lúc đó nàng trẻ người non dạ nên mới dễ dàng bị lừa như thế, nên mới khiến cả Kiều gia rơi vào thảm sát.
Nhưng cũng may ông trời còn thương xót khiến cho phụ mẫu không chết, cũng may còn có chàng ngấm ngầm giúp đỡ.
Trong lòng nàng cũng thầm cảm thấy biết ơn, nếu hai người đã có duyên phận nàng cũng sẽ thử mở lòng xem sao.
Đến khi tìm thấy phụ mẫu, trả thù hai kẻ lòng lang dạ sói kia và những kẻ tham gia vào thảm án đó nàng sẽ cùng phụ mẫu mai danh ẩn tích.
Nếu lúc đó Lục Vương gia cũng tức là phu quân của nàng bây giờ có thể từ bỏ tất cả để trở về đất phong thì nàng sẽ sẵn sàng mở lòng với Y.
Tiếng kèn trống vô cùng huyên náo, dòng hồi tưởng của nàng bị cắt ngang khi đến Lục Vương phủ.
Chàng đưa bàn tay to lớn của mình đỡ lấy nàng, hai người bắt đầu tiến vào bên trong, Thiên Ninh có thể cảm nhận được có rất nhiều người đang có mặt ở trong phòng.
Tiếng chúc mừng lần lượt vang lên, nàng khá là hồi hộp vì biết trước mặt mình là phụ thân và mẫu thân của chàng, do khăn chùm đầu nên nàng không nhìn được dáng vẻ của hai người họ.
Tất cả các thủ tục đều được bà mối dẫn dắt thực hiện, cuối cùng nàng được đưa trở về tân phòng, bai nha đầu A Vũ và A Diệp thì ở bên trong hầu hạ nàng, còn A Cẩm và A Tiên thì ở bên ngoài canh gác.
Sau một ngày mệt mỏi hết quỳ rồi đứng Thiên Ninh có chút đau lưng và mệt mỏi, nàng sai nha đầu pha nước cho nàng tắm và thay y phục.
Dù sao hai người là liên hôn cho nên Thiên Ninh không coi trọng mấy hình thức này cho lắm, với lại nàng quả thực là quá mệt mỏi rồi.
Xong xuôi mọi việc nàng ngồi ở phòng để đợi chàng về, dù gì cũng là ban hôn nên phải giả vờ cho đúng một chút.
Nàng quan sát căn phòng có vẻ khá rộng rãi nếu đặt thêm một cái giường nhỏ cũng khá hợp lý.
Đúng lúc này tiếng của nha đầu A Cẩm:
“Tham kiênd vương gia, vương phi đang ở trong phòng đợi người đó ạ!”.
Lục Minh Viễn gật đầu rồi từ từ bước vào, hôm nay là ngày vui cho nên bắt buộc chàng phải uống một chút cho nên khuôn mặt hơi đỏ.
Lúc chàng bước vào đã thấy nàng ngồi đó hình như đang đọc sách, nhìn thấy nàng đã thay hỷ phục và tháo khăn trùm đầu ra chàng có một chút buồn rầu nhưng rất nhanh phấn trấn lại tinh thần, từ từ bước đến và nói:
"Nàng đang đọc cái gì thế, ta đã sai người chuẩn bị ít đồ ăn, lát nữa hai chúng ta sẽ ăn ở trong phòng, nàng chịu khó một ít hôm khi nào phụ mẫu rời đi lúc đó nàng muốn làm chuyện gì thì làm ta đều hết sức ủng hộ nàng ".
Nhìn sâu vào ánh mắt của chàng, nàng cảm nhận được tình cảm chân thành của chàng, bất giác giọng của nàng mềm mại đi chút ít:
"Thiếp biết rồi chàng không phải lo lắng đâu, dù sao bây giờ thiếp cũng danh chính ngôn thuận là Lục Vuong phi rồ, có nhiều chuyện thiếp sẽ nghĩ đến Vương phủ để làm ".
Lục Mjnh Viễn lúc này mới từ từ thay hỷ phục ra rồi nhìn xung quanh và nói:
"Đành để nàng chịu ấm ức vậy, vì phụ mẫu đang trong phủ nên ta không có cách nào có thể chuyển thêm giường vào hai người họ sẽ nghi ngờ.
Trước mắt ta và nàng nằm trên một cái giường vậy, dù gì giường cung lớn, nàng yên tâm ta nằm yên lắm không xoay người lung tung ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng đâu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT