Hai bệnh nhân không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi ra ngoài quán chuẩn bị mua mấy khối đường trở về, quay đầu liền thấy Lý Sở đang dẫn muội muội mua đồ.

Thấy cô, Lý Sở liền đem đồ vật trong tay để xuống quầy hàng, nắm tay muội muội đi tới.

" Ngươi không phải mới đi về sao?"

" Có chút việc" Cô không nói rõ, mua được đường liền đi về.

Đương nhiên Lý Sở cũng đi theo, thấy cô đi vào y quán, liền đoán được cái gì đó:" Tứ Bảo nhà ngươi thân thể còn chưa tốt sao?"

" Không chỉ nàng"

Cô cũng không rãnh nhiều lời, dù sao lát nữa vào y quán cũng sẽ rõ.

Một lúc sau đến y quán, mắt Tứ Bảo cùng Giang Thượng đang trông mong nhìn khối đường trong tay cô. Chị ngồi ở một bên bất đắc dĩ buồn cười.

Lý Sở đi theo phía sau vào y quán lúc này mới rõ, là Giang Thượng cũng bị bệnh, y không dấu vết chen đến bên cạnh cô, sau đó lặng lẽ dựa vào hướng chị. Chị không hề phát hiện còn cười cười với y.

Bị tỷ tỷ dẫn đi theo, Lý Niệm thấy Tứ Bảo liền nhấc chân chạy đến trước mặt nàng:" Tiểu tẩu tẩu"

Nhưng hiện tại Tứ Bảo còn bệnh, nàng chỉ học theo động tác thường ngày của cô xoa xoa đầu Lý Niệm, không có nói chuyện với nó. Lý Niệm cũng không ngại, liền chen ngồi chung cái ghế của nàng.

Bên cạnh Giang Thượng còn chưa biết nói, chỉ nha nha nha nhẹ kêu, nhưng Tứ Bảo sẽ a, nàng nhìn cô, vô cùng đáng thương hỏi cô:" Đường đâu?"

Cô giơ bao đường trong tay lên, không trực tiếp đưa cho nàng, mà đặt lên bàn:" Uống xong thuốc có thể ăn"

Nghe được vẫn là muốn uống cái thứ thuốc đắng kia, nàng liền không vui, hừ một tiếng quay đầu đi không để ý tới cô.

Cô không có lập tức đi qua dỗ nàng, mà là mở bao giấy ra, cầm một khối đường đưa cho Lý Sở, nói:" Ngươi cầm"

Tiếp đó đi lại vị trí của chị, tiếp nhận chén thuốc trong tay:" Lý Sở ngươi đem khối đường để bên miệng nàng, nhớ kỹ đừng có đút thật"

Lý Sở không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô, đem đường trong tay để kế bên miệng Giang Thượng, Giang Thượng vui vẻ há miệng; giây tiếp theo cô liền múc một muỗng thuốc đút vào miệng, đắng đến cả người run một cai1m khuôn mặt nho nhỏ đều nhăn lại, chẹp miệng liền khóc.

Lý Sở bị hành động của cô dọa sợ ngây người, còn chị ôm Giang Thượng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Giang Thượng liền thu hồi ủy khuất.

Tiếp theo lại bị cô cùng Lý Sở hợp tác lừa gạt mấy lần, một chén thuốc liền thấy đáy, muỗng cuối cùng Giang Thượng thấy bên miệng là đường, đôi mắt nhỏ rối rắm một hồi lâu mới chậm rãi hé miệng, kết quả vẫn là một muỗng thuốc đắng, rốt cuộc cũng nhịn không được liền khóc lớn lên.

Cô không cho nó khóc lâu, tiện tay nhét khối đường vào trong miệng, quả thực ngừng tiếng khóc.

Lý Sở rất là bất ngờ, ngơ ngác mà cầm khối đường dụ dỗ Giang Thượng nhét vào trong miệng mình.

Đến lượt Tứ Bảo, nàng đã có kiến thức khi thấy toàn bộ quá trình cô lừa Giang Thượng, cho nên đã hạ quyết tâm, đợi chút nữa nếu cô làm nhu vậy, nàng liền sống chết không mở miệng, còn tức giận với cô.

Đáng tiếc cô cũng không có làm như vậy, chỉ là cầm lấy một cục đường trong bao giấy đưa cho Lý Niệm ngồi bên cạnh, tiếp đó bưng chén thuốc đưa tới trước mặt nàng, vô cùng đạm nhiên nói:" Ngoan ngoãn uống vào, bằng không ta liền đem tất cả đường cho Lý Niệm"

Vẻ mặt nàng đầy không thể tin tưởng, gương mặt bị bệnh còn phá lệ hồng nhuận đều bị tức giận mà phồng lên, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, vô cùng khiếp sợ cùng tức giận.

Cô cũng không dao động, lại nói:" Uống xong rồi liền cho ngươi hết"

Tính tình Tứ Bảo bây giờ liền vô cùng quật cường, nàng chính là không uống, không tiếng động kháng nghị. Cô liền tiến lên nhỏ giọng bên tai nàng:" Nghe lời, ta đút ngươi uống, muội muội còn ngồi bên cạnh, trong lòng nàng sẽ chê cười ngươi"

Nói xong, khuôn mặt vốn đỏ rực của nàng giờ lại đỏ hơn, nàng nhìn thoáng qua Lý Niệm ngồi bên cạnh, lại nhìn bao giấy trong tay cô; vẻ mặt kiên định liền ôm chén thuốc trong tay cô lên uống.

Thuốc quá đắng, Tứ Bảo nuốt thật nhanh, liền sợ thuốc kia ở trong miệng một lát, mắt thấy chỉ cần uống vài ngụm liền uống xong, cuối cùng vẫn là bị sặc.

Cô vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, Tứ Bảo vừa ho vừa duỗi tay mình muốn gỡ tay cô, nàng muốn ăn đường; cô thấy nàng còn đang ho khan làm sao dám cho nàng ăn đường, liền siết chặt lòng bàn tay lại, gấp đến độ hai tay nàng liền cùng gỡ ra.

Chờ Tứ hòa hoãn lại, lúc này cô mới đem bàn tay mở ra, để nàng lấy khối đường.

Đoàn người chờ đến giờ ngọ mới chuẩn bị về nhà, Lý Sở dẫn theo muội muội cùng ngồi xe ngựa đi tới Giang gia, Thục Vân cũng không nói gì, cô tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời.

Về đến nhà, chị mang theo hài tử cùng Tứ Bảo dẫn đầu đi vào nhà, cô ngừng xe ngựa cũng không vội về phòng, mà là biểu tình lạnh lùng đứng ở cửa chờ cái gì đó, Lý Sở không hiểu đứng bên cạnh.

Không chờ bao lâu, một chiếc xe ngựa bình thường từ chỗ ngoặt hiện ra, sau đó vững vàng ngừng ở trước cửa nhà Giang gia, không chờ thấy mặt người trên xe xuống, cô quay đầu nói với Lý Sở:" Ngươi đợi ở đây"

Nói xong để y ở cửa, còn mình thì đi vào phòng.

Chị ở trong phòng ôm Giang Thượng đang ngủ, Tứ Bảo cùng Lý Niệm chơi ở trong sân, cô tiến vào dắt Tứ Bảo:" Tứ Bảo ngoan, dẫn muội muội về phòng chơi đi"

Sau đó lại để chị ôm người theo nàng đi vào phòng cô.

" Xảy ra chuyện gì?"

Chị có thể nhận ra có chuyện xảy ra, ngoài miệng hỏi một câu nhưng vẫn theo ý cô ôm hài tử vào phòng cô.

" Tỷ để Giang Thượng ở chỗ này, cho Tứ Bảo xem một lát" Cô nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng còn phiếm hồng, dặn dò:" Tứ Bảo cùng muội muội ở trong phòng nhìn Tiểu Thượng, được không?"

" Được~" Tứ Bảo không do dự, ngoan ngoãn gật đầu, Lý Niệm bên cạnh cũng gật gật theo.

Tiếp theo cô và chị cùng đi ra ngoài, mới ra tới cửa liền thấy Lý Sở đứng trong sân, cùng Trương Văn Thành đã lâu không gặp và còn một nữ tử xinh đẹp nhu mì xa lạ.

Thấy Trương Văn Thành đã đến, cô cũng không có bất ngờ, còn chưa ra khỏi trấn, cô đã nhận ra có xe ngựa đi theo phía sau, gần đây cô không có tiếp xúc với ai, có thể thuê nổi xe ngựa; còn nữa, bị cô đuổi ra còn có thể tìm tới cửa, đơn giản chính là tâm tư đen tối không thay đổi Trương Văn Thành.

" Ngươi còn tới đây làm gì?" Mấy người đứng nhìn nhau không nói gì, vẫn là chị không nhịn được nữa hỏi hắn một câu.

Trương Văn Thành bị chị hỏi làm cho ngây người, theo bản năng liền quay đầu nhìn nữ nhân trẻ tuổi xa lạ kia, động tác này của hắn làm những người khác trong sân cũng nhìn theo về phía người nọ.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng liền đoán được thân phận người nọ, cô lạnh giọng nói với Trương Văn Thành:" Hỏi ngươi tới làm gì, ngươi nhìn chằm chằm người khác làm gì?"

" Ta tới là vì..." Hắn định nói gì đó nhưng dừng lại một chút, nhìn chị muốn nói lại thôi.

Thấy hắn vòng vo như vậy, nữ nhân phía sau hắn liền nói giúp hắn:" Hắn tới là muốn cùng ngươi làm lành"

Nói xong cô ta nhìn hai tỷ muội đang đứng cách xa kia, ánh mắt như có như không đánh giá cô.

Vẻ mặt cô không biểu tình theo tầm mắt nhìn lại, hai ánh mắt đối nhau, trong lòng càng thêm khẳng định, cô suy đoán không sai.

Chị nghe lời này, nhìn thẳng cô ta, không gợn sóng bình tĩnh nói:" Hắn tới tìm ta làm lành, như vậy ngươi tới làm gì? Ngươi lại là ai?"

Nữ nhân kia nhẹ giọng cười, một vẻ mặt kiều diễm mang theo chút nhu hòa, đây cũng chính là người ngày đó đã xuất hiện ở nhà trọ, Trần Tiêu Lâm.

" Ta là ai, Trương Văn Thành hắn tự nhiên biết rõ ràng; làm sao, hắn không nói với ngươi sao?"

Chị nhìn cách ăn mặc cùng lời nói của cô ta, lập tức đoán được thân phận nàng ta, có chút thức thời kinh ngạc, nữ nhân trước mắt cho chị một cảm giác không giống loại người không đàng hoàng.

" Vậy ngươi làm sao muốn giúp đỡ hắn làm lành với ta?"

Nghe chị hỏi như vậy, Trần Tiêu lâm cúi đầu suy tư một lát, lúc này mới nhẹ giọng nói:" Chuyện này nói như thế nào đây, tóm lại là ta làm không đúng, ta xin lỗi ngươi"

Nói rồi nhìn về phía Trương Văn Thành:" Hôn sự giữa ta và hắn không phải là tự nguyện, hôm nay tới đây, cũng vì việc này, lúc đầu cha ta cũng điều ta đã chọn hắn, thay chúng ta chỉ hôn, nhưng bây giờ biết ngươi là vợ hắn, ta đây tự nhiên không thể tiếp tục cùng hắn yêu đương"

" Ngươi nói cái gì?" Vẻ mặt Trương Văn Thành không thể tin nhìn chằm chằm Trần Tiêu Lâm, vốn trên mặt còn ôn hòa liền hiện lên vẻ hoảng sợ:" Ngươi không phải đã nói sẽ tới giúp ta khuyên giải? Ngươi nói lời này là có ý gì?"

Trương Văn Thành vừa nói xong, mấy nữ nhân đứng trong viện liền chấn động, người tồn tại thấp nhất nãy giờ Lý Sở đột nhiên không nhịn được châm chọc lên tiếng:" Ngươi đừng ở chỗ này mơ mộng đẹp, cóc ghẻ còn muốn ăn hai khối thịt thiên nga sao?"

" Phốc ha ha ha" Trần Tiêu Lâm không biết y có thể xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, cũng nhịn không được cười ra tiếng:" Vị cô nương này nói không sai, ta vốn là cùng ngươi không danh không phận, thật trông cậy vào ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời sao?"

Tùy tiện lấy ở trong vạt áo ra một tờ giấy tốt Tuyên Thành, Trần Tiêu Lâm trải ra, chỉ vào ba chữ trên mặt giấy nói:" Xem kỹ, giấy hòa li, hôm nay ta muốn nhân cơ hội này hòa li ngươi, còn việc của ngươi cùng đại cô nương Giang gia tiếp theo có xảy ra chuyện gì, ta cũng không quản được". ngôn tình sủng

Nói xong Trần Tiêu Lâm nhìn cô, vươn tay dò hỏi:" Xin hỏi nhà ngươi có bút mực không?"

Đương nhiên là có, cô đứng ở một bên xem một màn này, mới phát hiện nữ nhân chỉ hôn với Trương Văn Thành cũng không giống với loại người mà cô tưởng tượng, chỉ cảm thấy nữ tử này không tầm thường, là một người thông minh, biết mượn tay tỷ mình thoát khỏi Trương Văn Thành.

" Đương nhiên là có" Cô chưa kịp mở miệng, chị đứng ở một bên nói thẳng:" Bất quá ta còn muốn ngươi giúp ta một việc"

" Việc gì?"

" Giúp ta viết một phần thư hòa li"

Thanh âm chị không lớn nhưng rất cứng rắn, Trần Tiêu Lâm nghe vậy cong môi, cười sảng khoái; Cô trong dự liệu nhìn chị, trên mặt như cũ không có biểu tình, chỉ có Trương Văn Thành mắt choáng váng, hắn cảm giác như mới bị cái gì đó đập vào đầu, cả người mơ màng, bằng không làm sao hắn lại không hiểu rõ lời chị nói, thậm chí còn không hiểu vì sao sự việc phát triển tới mức này.

" Giang đại cô nương thật là kiên quyết" Trần Tiêu Lâm không trực tiếp đáp ứng, mà tiếp tục nói:" Ta đã nói rồi, mấy năm nay, ta cùng hắn không danh không phận"

Nghe nàng ta nói giống như khuyên bảo, mắt chị cũng chưa chớp:" Ta nghe được, nhưng là ta vẫn thỉnh cầu ngươi viết giúp ta một phần"

Thấy thái độ chị kiên quyết, Trần Tiêu Lâm cười gật đầu, trong lòng thầm than, Trương Văn Thành này đúng là mắt chó.

" Không được, ta không đồng ý"

Phục hồi tinh thần, hắn đột nhiên kêu to.

Chính là không ai để ý tới hắn, Trần Tiêu Lâm cùng chị dẫn nhau vào trong phòng, mà cô cùng Lý Sở còn ở lại trong sân canh giữ. Lý Sở có chút không yên tâm nhìn bóng dáng chị cùng Trần Tiêu Lâm:" Sẽ không có việc gì chứ?"

" Yên tâm" Cô không chút nghĩ ngợi trả lời. cô cũng cảm thấy nữ nhân kia sẽ không làm gì với tỷ cô.

Hai người không coi ai ra gì vẫn nói chuyện, bị Trương Văn Thành xông tới nghiến răng nghiến lợi nói:" Giang Thụ Hân, ngươi cho ta đi vào, ta sẽ không đồng ý hòa li"

Cô lùi về sau một bước, hơi nghiêng đầu nheo mắt nhìn hắn, vô cùng thong dong mà nói một câu:" Liên quan gì ta"

Lý Sở bên cạnh nghe lời cô nói thiếu chút nữa đã vỗ tay, nỗ lực nghẹn lại không cười ra tiếng.

Bị thái độ coi không ra gì của cô làm cho hoàn toàn tức giận, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, quai hàm căng chặt, mặt đầy lửa giận, cả người run rẩy.

" Như thế nào? Còn muốn đánh ta?" Cô nhìn hắn như vậy, nghiền ngẩm hỏi hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play