Giang Thụ Hân thả nhẹ bước chân, nhẫn nại chậm rãi đi đến phía trước nhà tranh.

Đem cô nương đó đánh giá từ trên xuống dưới một lần, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.

Đây không phải là Dư Tứ Bảo sao.

Cánh tay nhỏ gầy ôm đầu gối, cả người cuộn tròn ngồi trong góc tường, đầu chôn vào trong khuỷu tay, hai búi tóc tán loạn trên đỉnh đầu, vài túm tóc tinh tế lỏng lẻo rơi xuống.

Trên áo vải bố màu trắng nhạt dính vết tro đen dơ bẩn, có dấu chân, còn có bùn đất.

Có một miếng vải dệt có màu sắc giống quần áo nàng lộ ra từ trong ngực, mặt trên cũng vô cùng dơ.

Giang Thụ Hân đi lên trước ngồi xổm xuống, không tùy tiện chạm vào nàng, chỉ nhẹ giọng mở miệng gọi nàng:" Dư Tứ Bảo"

Thanh âm rơi xuống, liền thấy thân hình người ngồi xổm kia run lên, theo sau là vẻ mặt đề phòng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thụ Hân.

Giang Thụ Hân chỉ thấy trên má vốn trắng nõn, bây giờ một trái một phải bị đánh sưng cao cao, khóe môi cũng treo vết máu khô đỏ sậm, mắt cũng sưng lên giống như hạch đào, chóp mũi đỏ bừng.

Không thể tưởng tượng, đến tột cùng không hiểu bị khi dễ như thế nào mà biến thành dáng vẻ này.

" Giang Nhị"

Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thụ Hân, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, cất giọng nhỏ nhẹ hô một tiếng.

Nghe nàng kêu mình, cô cũng không biết trong lòng có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy trong đầu quả tìm có chút đập nhanh, sao có thể ủy khuất như thế này đây?

" Có người đánh ngươi?" Cô vẫn cứ ngồi xổm trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi nàng.

Tứ Bảo nghe cô hỏi vậy, vươn tay nhẹ nhàng đưa tới sát mặt nhưng không có đụng tới mặt, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, tăng thêm giọng mũi:" Dư lão hán..."

Dừng một chút, lại từng câu từng chữ nói:" Trương, què, tử."

Tứ Bảo nói tên cô gật đầu nhớ kỹ, cũng không nói gì thêm, chỉ nói:" Như vậy sao, chuyện này còn có người khác không?"

Giang Thụ Hân hỏi Tứ Bảo, tầm mắt lại dừng trên mu bàn tay trái, trên bàn tay trắng noãn có một mảng đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh sưng đỏ vô cùng, đầu ngón tay cùng móng tay bị vỡ ra, giống như bị cái gì đập vào vỡ ra.

Nàng không thấy được ánh mắt của cô, hiện tại trong đầu đang nghiêm túc suy nghĩ, Dư Nhị Bảo cũng túm tóc mình, làm ngã xuống đất, hiện tại cái mông đều đau quá nhưng mà không có đưa tay đánh mình, cũng không biết có nên tính hắn không.

Thấy khuôn mặt nàng tràn đầy rối rắm, cô không mở miệng, ngược lại đưa tay kéo tay trái bị thương của nàng vào lòng bàn tay cô.

"Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao cái tay bị như thế này?"

Tứ Bảo còn đang do dự chuyện kia, giờ phút này bị cô quấy nhiễu suy nghĩ, chuyển dời đến chuyện cái tay, trong lúc nhất thời có chút ngốc, nàng nhìn chằm chằm vết thương trên mu bàn tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp của cô.

Cô nhìn phản ứng của nàng có chút buồn cười, vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng không khỏi cảm khái, thật đúng là một cô nương ngốc.

"Nhìn tay, đừng nhìn ta" Cô nghiêm mặt, đưa tay đè đầu nàng, nhẹ nhàng đem tầm mắt nàng chuyển về vết thương trên tay nàng.

Nàng nhìn chằm chằm tay một lúc lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần, chậm rãi nói:" Người què, cây gậy"

Nói, nàng còn đem tay phải nâng qua đỉnh đầu, diễn tả từ đỉnh đầu vung xuống, một màn kia bắt chước Trương què cầm gậy gõ tay sinh động y như thật.

Cô chợt nhìn chỉ cảm thấy bộ dáng nàng như vậy cực kỳ đáng yêu, nhưng khi nghĩ lại thì liền rõ ràng bộ dáng Trương què kia đánh nàng hung ác cỡ nào.

Không muốn hỏi nhiều nữa, Cô muốn đưa nàng vào nhà trước, lại phát hiện nàng ngay cả đứng lên cũng đầy khó khăn, đi đường đều khập khiễng.

" Chân đau?" Cô đem cửa đẩy ra, xoay người nhìn nàng hỏi nhẹ.

Nàng cũng nghiêm túc, nước mắt lưng tròng nhìn cô liều mạng gật đầu nhưng đau. Cái đầu nhỏ vẫn đang suy nghĩ cô có thể đến ôm nàng một cái không.

Dù sao mỗi lần nàng khó chịu thì bà sẽ đều ôm nàng một cái.

Cô chỉ nhìn thoáng qua chân nàng cũng không có động tác dư thừa nào, đừng nói là ôm nàng, ngay cả duỗi tay đỡ nàng cũng không có. Biểu tình trên mặt nàng liền xụ xuống, nhíu mày tự mình khập khiễng đi vào nhà.

Cô vội vàng lắc người đi đến bên cạnh nàng, cô cũng không bỏ qua vẻ mất mát trên mặt nàng, cảm thấy có chút buồn cười, ở trước mặt một người ngoài mà không giữ lại chút cảm xúc nào mà biểu hiện hết trên mặt thế kia, đoán chừng cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Đi vào trong nhà, cô đi lấy một cái ghế thật bự đặt bên cạnh bàn, nàng chờ cô đặt xong ngoãn ngoãn tự mình ngồi lên.

Cô thấy nàng đã ngồi xuống, liền xoay người đi vào một phòng nhỏ khác ở trong nhà, chờ đến khi ra, trên tay đã có nhiều thêm một hộp gỗ không lớn không nhỏ.

Hộp gỗ kia được cô đặt lên bàn, Tứ Bảo thấy lạ liền giương mắt nhìn.

Cô đem nắp gỗ trên hộp mở ra, để lộ ra một ít chai lọ cùng một cuộn vải bố trắng sạch sẽ. Nàng tò mò duỗi tay muốn lấy.

" Đừng nhúc nhích!" Ngữ khí cô nhàn nhạt, nhanh tay nắm tay nhỏ không an phận của nàng lại.

Tay nàng bị bắt lại, không cao hứng nhếch miệng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tác động tới khoé miệng bị thương cùng gương mặt sưng đỏ, đau đến thân thể run lên.

Liền vội vàng đem biểu tình trên mặt dừng lại, Nàng u oán nhìn Giang Thụ Hân hung dữ kia.

" Biết đau còn không chịu thành thật"

Tay trái cô nắm tay nàng, còn tay phải lấy ra một khăn ướt sạch sẽ trên bàn gỗ, một bên lau tay nàng, một bên nói chuyện với nàng.

Nàng cúi đầu nhìn tay chính mình, để cô tùy ý lau tay, nhỏ giọng nói:" Ngươi hung dữ"

Thanh âm nhỏ đến mức nếu không cẩn thận nghe sẽ không nghe thấy, nhưng lỗ tai cô vốn rất thính, huống hồ còn đang ngồi gần, không nghe thấy cũng khó.

Bất quá cô cũng không có trả lời, chỉ hơi nhếch khóe môi, cẩn thận đem tay bẩn nhỏ bị thương của nàng lau sạch sẽ, rồi sau đó lấy một bình sứ trắng nhỏ trong hộp gỗ ra.

Rút miếng vải ngăn ở miệng bình ra, một mùi thuốc gay mũi đập vào mặt.

Nàng cau mày ghét bỏ bình sứ nhỏ trong tay cô, dùng tay không bị thương phẩy phẩy trước cái mũi nhỏ thanh tú.

" Thối!"

"Ân" Vẻ mặt cô tán đồng gật gật đầu.

Nhưng tay không chút khách khí lấy tay trái bị thương của nàng quá, lấy tất cả bột thuốc rắc lên ngón tay út bị dập kia.

" A, đau!" Nàng bị động tác thình lình của cô làm giật nảy mình, đau đến kinh hô một tiếng.

Chờ sau khi hô xong lúc này mới nhớ tới rút tay lại, cánh tay căng cứng chậm rãi co lại, muốn rút tay của mình trong tay cô về.

Cô cũng không không giữ lại, thuận theo buông tay nàng ra, lấy một cuộn vải bố trắng trong hộp gỗ, dùng một cây kéo nhỏ cắt thành nửa mảnh vải dài rộng.

Hướng về phía nàng giang hai tay, ý của cô là bảo nàng đưa tay tới đây, nhưng nàng lại do dự mà không đưa tay tới.

Tay nàng chỉ mới được cô rải bột phấn, nhưng đau ơi là đau!

" Đưa tay, cái này không đau"

Cô biết nàng sợ đau, cũng rõ hành động vừa rồi của mình đã làm nàng sợ, lần này ôn tồn giải thích một câu với nàng.

Nàng nửa tin nửa ngờ, liếc mắt nhìn mặt cô một cái, thấy không ra biểu tình gì, đành phải cẩn thận đem bàn tay đưa qua.

Nắm được ngón tay nàng cô có thể cảm nhận rõ ràng được nàng đang căng cứng, nàng trong lúc lơ đãng liền thả nhẹ lực đạo, đem vải bố trắng mềm mại kia nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay út bị thương của nàng, cuối cùng đem đuôi mảnh vải chia làm hai lưu loát cột lại.

Nàng không cảm thấy đau, thân thể cũng thả lỏng theo, hướng về phía cô gật đầu đánh giá tốt, một bộ dạng biểu tình hài lòng.

Giải quyết xong tay bị thương của nàng, cô nhìn mặt sưng đỏ của nàng có chút khó khăn.

Tiểu cô nương nũng nịu này đụng một cái liền kêu đau, thật sự không tốt để xuống ta, thay nàng sức thuốc được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô đem khăn ném vào bồn gỗ, giặt sạch sẽ rồi vắt khô, đưa cho nàng, để nàng tự mình cầm.

Nàng nhận khăn rồi dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, cầm ở trong tay không có động tác.

Cô đành phải hỏi nàng:" Có thể tự lâu mặt mình không?"

" Sẽ!" Nàng nghiêm túc gật đầu, nàng ở nhà đều tự lau mặt mình nha.

Cô không có ý kiến, đạm bạc nói: " Ừm, lau mặt đi"

Nàng cầm khăn ướt hướng trên mặt lau, mới vừa tiếp xúc gương mặt, nàng liền đau đến không kìm chế được, dừng động tác trên tay, vô cùng đáng thương nhìn cô.

" Đau" liền nói chuyện với âm thanh mang theo nghẹn ngào.

Cô bị nàng nhìn đến thấy đau đầu, chỉ có thể chấp nhận tiếp nhận khăn từ trong tay nàng.

" Ta lau chỉ sẽ càng đau hơn, không được kêu đau, bằng không tự mình lau" Cô dùng mũi chân kéo người trên ghế dựa tới trước mặt mình, chậm rãi thương lượng với nàng.

Nói xong cũng không đợi nàng gật đầu liền đưa tay lau mặt nàng.

Tránh những vết sưng đỏ, cô đem những chỗ khác trên mặt nàng lau sạch sẽ, cái trán tinh tế được cô lau sạch sẽ lộ ra vẻ tú lệ trong trẻo, cùng vệt đỏ ở đuôi mắt.

Nhìn mặt nàng, cô bỗng nhiên cảm thấy ngón tay có chút ngứa, không nhịn được vuốt nhẹ khóe mắt phiếm hồng của nàng, chọc nàng nhẹ nhàng chớp mắt.

Cô nhanh chóng rút tay về, ở trong phòng thầm mắng một tiếng, dời mắt lấy thuốc ở trên bàn.

Nàng không hiểu nhìn cô, dùng đầu ngón tay phải không bị thương cào nhẹ khóe mắt, trong lòng không khỏi nghĩ, đều do Giang Nhị sờ làm đôi mắt nàng ngứa, khó chịu chết đi được.

Cô đem thuốc mỡ mở ra, liền thấy nàng dụi mắt, cô nhướng mày không nói chuyện mà liền lấy tay giặt sạch khăn ở trong bồn nước một lần nữa.

Rồi dùng khăn sạch lau khô tay, cô dùng một đầu ngón tay móc một khối thuốc mỡ trắng ngà trong bình thuốc ra, liền hướng tới mặt nàng thoa lên.

Nàng cực kỳ khẩn trương, nghiên đầu trốn tránh, lại bị cô nhanh tay dùng tay trái ấn ở cằm.

" Đừng lộn xộn, bằng không liên sẽ đau chết"

Cô dùng ngữ ý tùy ý hù dọa nàng, động tác trên tay cũng không ngừng, đem thuốc mỡ bôi đều trên mặt nàng.

Nàng bị cô hù dọa, quả nhiên không dám lộn xộn nữa, nghiên đầu để cô tùy ý bôi thuốc trên mặt, hốc mắt ướt át mới biến mất, bây giờ theo hoạt động ngón tay cô trên mặt có chút biến hồng.

Cô biết nàng đau, động tác cố gắng chậm lại, đem gò má sưng đỏ của nàng bôi một lớp thuốc mỡ mỏng.

Đợi cho hai bên má đều đã thỏa xong thuốc mỡ, hai con mắt nàng đều đã chứa đầy nước mắt, thân hình gầy yếu cũng vì đau mà nhẹ nhàng run rẩy.

Mắt thấy nước mắt nàng như vỡ đê mà chảy ra, cô nhẹ nhàng giơ tay, ôn nhu sờ đôi mắt nàng.

Nước mắt nóng hổi như muốn đem lòng bàn tay ôn lương của cô thiu đốt bỏng rát, mặt cô không thay đổi nói:

" Đừng khóc, mới thoa thuốc mỡ, ta không muốn phải bôi một lần nữa đâu"

Con mắt bị đè làm nàng ngây ngẩn cả người, ngây ngốc để cô che mắt lại, bởi vì một bên môi bị rách có chút sưng đỏ mà vô thức mở một cái khe nhỏ, mềm mại hô hấp.

Qua một hồi lâu, nàng có chút tức giận lôi tay cô ra, bị cô che mắt lại, nước mắt đã tan, một nửa lông mi từng sợi rõ ràng cong vút lên, nửa còn lại dính ở đuôi mắt, bộ dáng xinh xắn khiến người nhìn nhịn không được sinh ra lòng thương tiếc.

" Ngươi hư!" hốc mắt đỏ hoe, thở phì phò nhìn cô nói, giọng nói có chút lớn, ngữ khí lại hoàn toàn như trước mềm mại, nếu người bên ngoài nghe còn tưởng nàng đang làm nũng.

Ngược lại, Cô thì không cảm thấy nàng đang làm nũng, mà biết tiểu cô nương này là khó thở, bằng không cũng sẽ không đem giọng nói kêu lớn như vậy.

" Vâng vâng vâng, ta hư, chờ một lát cho ngươi ăn bánh ngọt có được không?" có lẽ là sợ cô nương này tức điên, cô khó có được hảo tâm mở miệng dỗ nàng.

Nghe được bánh ngọt, nàng có chút động tâm, nàng đã lớn như vậy, cũng chỉ mới ăn một cục đường nhỏ do bà đem ở trấn trên về, còn về bánh ngọt, bất quá thì nàng chỉ nghe nói đến một lần.

Cô biết nàng ngầm thừa nhận, móc ra thuốc đã được chuẩn bị trong bình thay nàng sức lên khóe môi bị nứt ra kia, lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy cằm nàng đỏ.

Thời điểm cô bóp cằm nàng dường như đã dùng lực hơi nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play