Khương Nguyễn vừa mở cửa ra đã bị dọa cho một vố, bên trong phòng ký túc xá đã có một mỹ nhân chực sẵn đưa mắt liếc xéo cậu, khắp người toát ra một vẻ cao quý kiêu sa, khẽ hé môi: "Cậu còn biết đường về?"

Khuôn mặt của Lam Diễm sở hữu vẻ xinh đẹp mà lạnh lùng giống hệt như cái tên, dung mạo diễm lệ, đôi mắt đào hoa có thể khiến người ta đến đi đứng cũng không vững.

Lúc này trong mắt cậu tràn ngập lửa giận, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng cũng chỉ duy trì được một câu ban nãy rồi tắt ngúm.

"Tay cậu làm sao vậy?" Lam Diễm đưa tay muốn chạm vào nhưng lại không dám, tay chân trông có hơi lúng túng.

Khương Nguyễn giơ cái móng heo trắng vĩ đại của mình lên, hàm hồ nói: "Không sao, không cẩn thận bị vấp."

"Vấp sao mà nghiêm trọng thế này? Có người bắt nạt cậu đúng không?!" Lam Diễm nhấc lông mày lên, dáng vẻ trở nên sắc bén.

"Thật ra không nghiêm trọng, chỉ là do cách băng bó trông rất nghiêm trọng mà thôi."

Trong lòng Khương Nguyễn đang vui phơi phới, anh người yêu cảm thấy băng ít thì lâu khỏi, vậy nên mới bó dày như thế này.

Sau khi xác định ba lượt thấy tay không có vấn đề gì rồi, Lam Diễm mới quay lại cái vẻ đòi tính sổ, "Cậu có gì muốn giải trình không?"

Khương Nguyễn chớp chớp mắt, "Có."

"Nói đi."

"Tớ có bạn trai rồi, còn siêu cấp đẹp trai."

"..."

Lam Diễm trông thấy bộ dạng vui vẻ khờ khạo của cậu lại tỏ vẻ có chút khó chịu, "Hờ hờ, giấu tớ đi kiếm bạn trai thì không nói, chứ tớ biết tin cậu có bạn trai lại là từ trang diễn đàn cơ, gan cũng lớn thật, dám yêu sớm?"

Khương Nguyễn bĩu môi không vui, "Tớ trưởng thành rồi, không phải yêu sớm gì."

Lam Diễm cười như không, "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu như cậu dám nói với tớ người yêu cậu là cái thằng chó họ Nam, thì cậu xong rồi."

Khương Nguyễn nghe đến cái tên này, ý cười trong mắt chưa đến quá nửa, kéo tay của Lam Diễm xuống, trĩu xề môi không mấy vui vẻ.

"Không phải hắn, Diễm Diễm đừng nhắc hắn trước mặt tớ, tớ không thích."

Nghe câu này xong Lam Diễm cũng xem như thoải mái trong lòng được một chút, ngoài mặt lại hừ một tiếng, "Cậu cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt hiểm ác của tên đó rồi, là ai lúc trước thế thốt son sắt rằng hắn là người tốt?"

Lúc trước cậu có nói xấu tên Nam Ân đó trước mặt Nguyễn Nguyễn bẻ bỏng, nhưng cậu nhóc lại cứ cho rằng là vì cậu không thích Nam Ân nên mới nói như vậy.

Hứ!

Cái tên khốn đó đâu đáng để cậu phải phí sức lực ghét chứ, cũng vì hắn tiếp cận Nguyễn Nguyễn bé bỏng nhà cậu với mưu đồ xấu, cậu nhóc lại xem hắn là bạn nên cậu mới ngứa mắt thôi.

Khương Nguyễn ngước mặt tiến lại gần, dỗ dành nói: "Đừng giận nữa mà, cho cậu nựng mặt tớ nè."

Lam Diễm giật giật ngón tay, kiêu căng nói: "Lần này là cậu tự nguyện cho tôi nựng nhé, không phải tôi muốn đâu."

Khương Nguyễn gật đầu cười, sức lực của Lam Diễm rất lớn, mỗi lần nựng mặt cậu đều sẽ cảm thấy không thoải mái, thế là cậu không cho nựng nữa, nhưng Lam Diễm nghiện khó cai, mỗi lần tặng cho cậu đồ đều sẽ úp mở ám chỉ muốn nựng mặt.

Lam Diễm không đợi thêm được nữa mà xòe vuốt quỷ ra, trong lòng cậu vẫn còn nghi ngờ, bèn hỏi: "Nguyễn Nguyễn bé bỏng, họ Nam đó ăn hiếp cậu hả?"

Thấy ánh mắt lo lắng của bạn thân, trái tim Khương Nguyễn trở nên ấm áp, cậu lắc đầu đáp: "Không có, chỉ là cảm thấy cậu ta không phải người tốt, không muốn tiếp xúc nữa."

Lam Diễm nhẹ nhàng dùng lực xoa nắn mặt cậu, "Cậu cuối cùng cũng sáng mắt ra rồi."

Không biết chợt nghĩ đến chuyện gì, động tác chợt khựng lại, "Tuy bạn trai của cậu không phải thằng khốn đó, thế thì thằng khốn nào cả gan dụ dỗ cậu dưới mí mắt tớ vậy?"

Khương Nguyễn nghĩa đến người yêu, khóe môi bất giác lộ ra ý cười, Lam Diễm cảm thấy thật cay cú, bản thân âm thầm nhẫn nhịn lâu như vậy, đâu dễ gì can tâm để khuôn mặt mềm mại lại nựng sướng tay này bị cướp đi chứ.

"Anh ấy tên Tạ Phong, cũng là học sinh giống tớ, bọn tớ quen biết cũng lâu rồi, hôm nay mới đến với nhau, vừa thành đôi thì về đây nói với cậu nè."

Khương Nguyễn tách tay cậu ra, "Bạn trai tớ không phải thằng khốn, anh ấy tốt cực, biết dỗ tớ nè, biết ôm tớ nè, tớ cực cực thích anh ấy, thích đến mức không thể chờ đợi thêm giây nào mà làm người yêu của anh ấy luôn."

Lam Diễm: "?"

Khương Nguyễn cười thẹn thùng, "Nhưng mà giữa đường gặp phải bạn học khác, không cẩn thận nói cho cô ấy rồi."

Lam Diễm: "..."

Cơ mà... "Hai người quen biết nhau rất lâu rồi? Sao tớ không biết?"

Cậu và Nguyễn Nguyễn bé bỏng quen biết nhau từ thời cấp ba, vừa gặp mà như đã là bạn lâu năm, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột, cùng nhau học Đại học A cũng là giao ước của bọn họ, quan hệ xã giao của cậu Lam Diễm hầu như đều biết, nhưng cậu chắc chắn rằng chưa từng nghe đến cái người tên Tạ Phong này.

Khương Nguyễn: "Thì quen biết rất lâu rồi, chỉ là tớ chưa từng nói với Diễm Diễm thôi."

Từ kiếp trước đến kiếp này, thì chẳng phải là quen rất lâu rồi sao.

Khương Nguyễn sẽ không nói dối, Lam Diễm cũng tin lời của cậu.

Nhưng Khương Nguyễn không biết rằng, Lam Diễm vừa quay đầu đã gọi người đi điều tra thông tin của Tạ Phong rồi.

Hai người cùng đi ăn cơm tối, Khương Nguyễn gửi ảnh đồ ăn cho Tạ Phong, nhưng cho đến khi về đến kí túc xá vẫn chưa thấy đối phương trả lời tin nhắn.

Khương Nguyễn tắm xong liền nằm phịch xuống giường, kéo rèm giường xong liền ỉu xìu gửi tin nhắn âm thanh cho người yêu, mấy tiếng đồng hồ không gặp, cậu đã rất nhớ hắn rồi.

"Anh sao lại không trả lời tin nhắn của em vậy, bận lắm sao?"

"Ban nãy em đã ăn tối với bạn, đồ ăn trong trường ngon lắm, có thời gian em muốn cùng anh đi ăn, em biết món gì ngon nhất ó."

"Anh có nhớ em không? Em thì nhớ anh lắm, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc tắm cũng nhớ, lúc chưa tách khỏi anh em đã bắt đầu nhớ rồi."

"..."

"...Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời em liền nhó, em muốn nhanh chóng được nghe giọng của anh, không thể đợi thêm một giây nào nữa."

"Thật ra ban nãy là em đùa anh đó, em sẽ không bơ anh đâu, anh đừng sợ, cho dù không hôn em thì em cũng sẽ không vậy đâu, em đến hôn anh là được."

Khương Nguyễn dài dòng lải nhải một đống, cuối cùng áp sát mic lại, thì thào nói một câu: "Yêu anh."

Nói xong lại xấu hổ ôm chăn lăn lộn vài vòng, tay vẫn cầm chắc điện thoại, vừa hay lúc người yêu vừa hồi âm là có thể nhìn thấy.

Khương Nguyễn mãi tưởng tượng anh người yêu sẽ trả lời thế nào, cứ thế mà mơ hồ tiến vào giấc mơ.

Hoàn toàn không biết rằng có người đang bị cậu quấy rối đến mức tâm trạng hỗn loạn.

Mục Cường thấy anh Phong không biết đeo tai phone nghe cái gì, khóe miệng cứ cười dị dị trông mà sởn hết da gà, cậu tiến đến chọt chọt bả vai hắn, liền thấy anh Phong lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, quay ngoắt lại ném cho cậu một ánh mắt sắc lẹm.

Tạ Phong vừa tháo tai nghe xuống, vừa ám chỉ cậu có chuyện thì nói, hết chuyện thì chim cút.

Mục Cường thỏ thẻ hỏi: "Bạn trai của Khương Nguyễn Đại học A trên diễn đàn chính là anh Phong phải hông?"

Còn về lý do tại sao cậu quen biết Khương Nguyễn, đương nhiên là vì Khương Nguyễn...có những người anh đỉnh của chóp rồi.

Năm nhất vừa khai giảng, trong bài phát biểu của anh cả Khương Nguyễn ở buổi lễ khai giảng, nội dung cốt lõi chính là vì em trai của anh học ở đây, vậy nên tập đoàn Khương Thị mới quyết định tặng cho ngôi trường này vài tòa nhà, kèm theo khoản đầu tư hơn trăm triệu mỗi năm.

Anh hai của Khương Nguyễn, vào hôm khai giảng dẫn theo một đám con nhà giàu lái toàn xe sang khiến cả con đường phát sáng lóa mắt chỉ để đưa em trai đi học, xém xíu nữa thì khiến tân sinh viên hoang mang tưởng mình đi nhầm đường.

Có dàn anh đỉnh của chóp như vậy, Khương Nguyễn liền nổi rần rần trên diễn đàn, hashtag thảo luận hãng xe sang và tập đoàn Khương Thị đến bây giờ vẫn dẫn đầu chủ đề hot nhất, ba anh em nhà họ Khương trở thành người tình trong mộng của cả khối nam nữ.

Vậy nên trên diễn đàn lưu truyền vô số ảnh của Khương Nguyễn, Mục Cương từng chiêm ngưỡng nhiều lần nên hôm nay mới cảm thấy Khương Nguyên trông cứ quen quen lạ thường.

Ánh mắt Tạ Phong như muốn xiên cậu đến nơi, "Mày ăn lắm rửng mỡ à?"

Mục Cương: "Không có không có, thế có phải không?"

Tạ Phong ngồi dậy khỏi giường, "Không đáng nói."

Tạ Phong thế mà không phủ nhận, vậy... Mục Cường: "!!!"

So với giấc ngủ ngon của Khương Nguyễn, Tạ Phong lại nằm không yên giấc, trong não toàn là bóng hình chất chứa bao nỗi nhớ nhung kia, bên tai cứ vọng lại toàn là thanh âm của cậu, mãi đến nửa đêm mới nửa mơ nửa tỉnh ngủ thiếp đi.

Tạ Phong nhìn tường của phòng bệnh viện, lòng bàn tay khẽ cử động, cúi đầu thì phát hiện trong lòng mình đang ôm một chú thỏ trắng tuyết, chú thỏ vừa nhỏ vừa mềm, ngoan ngoãn nằm sấp trên người hắn không hề nhúc nhích.

Tạ Phong không hiểu sao lại vô cùng thích chú thỏ này, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve lên lưng của chú thỏ, đột nhiên cơ thể chú thỏ run nhẹ, Tạ Phong cảm nhận được hai mảnh mềm mại trên đùi.

Một chàng trai với làn da trắng tuyết ngồi trên người Tạ Phong, hai chiếc tai thỏ trên đầu ngại ngùng khẽ run rẩy, hai mắt lấp lánh, rưng rưng nước, đuôi mắt ửng đỏ nhìn hắn.

"Anh, hôn."

Thời khắc đó, tâm trí Tạ Phong như bị ma xui quỷ khiến liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, nhấm nháp tỉ mỉ, hôn, liếm, hơi thở nóng hổi phả lên mặt của chú thỏ, thoa lên mặt cậu một lớp phấn hồng.

Nụ hôn này kéo dài một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi cảm thấy con người nhỏ bé trong lòng không chịu được nữa, Tạ Phong mới luyến tiếc dừng lại, môi vẫn dán lên môi của chủ thỏ nhấp nhẹ từng nụ hôn.

Đôi mắt của chú thỏ càng đỏ bừng, ánh mắt sáng long lanh nhìn Tạ Phong, "Anh, anh có muốn chơi thỏ không?"

Tạ Phong hỏi cậu: "Chơi thế nào?"

Hôn, ôm, bế lên cao?

Nanh vuốt nhỏ nhắn của chú thỏ luôn mò vào trong áo, toàn thân Tạ Phong run cầm cập, hơi lạnh và hơi nóng va chạm vào nhau, tiếp xúc nhẹ tựa như không đó tưởng chừng như muốn lấy luôn mạng của hắn.

Chú thỏ nhu mì chuyển động cơ thể, "Thỏ rất mẫn cảm, lúc anh hôn phải nhẹ nhàng chút, lúc chơi cũng không được dùng lực quá, nếu không thỏ sẽ không chịu nổi đâu."

"Cậu sẽ khóc."

"Không sao, anh có thể chơi đến mức khiến thỏ khóc không ra nước mắt nữa."

"Tôi không muốn khiến cậu khóc."

"Anh không biết sao? Em khóc càng to, thì chứng tỏ em càng..." Chú thỏ liếm láp môi mật, ở bên tai Tạ Phong nói ra chữ thể hiện chính xác nhất khi làm chuyện đó.

Tạ Phong: "!"

Tạ Phong cảm thấy mình cứ như đặt mình giữa miệng núi lửa, nóng ran đến mức yết hầu không ngừng chuyển động, "Tôi muốn hôn cậu." Mỗi một nơi đều muốn hôn hít cuồng nhiệt.

Chú thỏ dường như lường được nội tâm đang thèm khát của hắn, liền dán lên môi hắn, nói: "Được chứ, chỉ cần anh muốn, đều được hết."

"Chụt!"

Đồ đạc trên bàn bị quét rơi xuống đất, phát ra tiếng động dữ dội, nhưng không một ai để ý tới.

Tạ Phong ghì chặt lấy chiếc eo mảnh mai của chú thỏ rồi để cậu ngồi lên bàn, đôi chân vừa dài vừa thon của chú thỏ vắt lấy eo hắn, qua một lúc vì mất sức buông thõng xuống lại bị hai bàn tay to lớn đỡ lấy.

Tiếng khóc của chú thỏ từ đáng thương đến rả rích, dấu đỏ trải khắp cả cơ thể, cánh môi sưng đỏ hé mở, khóe môi chảy ra một làn nước óng ánh, giống như một con cá mắc cạn.

Tạ Phong chính là nước của cậu.

Cá được nước hôn, thân xác lẫn tâm hồn đều sẽ phụ thuộc vào nó.

Trong đêm đen, Tạ Phong choàng mở mắt ra, thở hồng hộc, phát giác được đũng quần bên dưới lạnh teo thì mặt hắn đen thành tro.

Mẹ nó, thật mất mặt!

Thế là trong đêm khuya quỷ không biết ma không hay, có người lén lén lút lút mò vào nhà tắm.

Chỉ có chiếc quần sịp còn ướt được phơi trên sân thượng vào sáng hôm sau là minh chứng cho sự việc xảy ra vào tối qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play