Câu nói này tựa như một chai vodka khiến Tạ Phong đỏ mặt, nghiêm khắc cảnh cáo Khương Nguyễn: "Nếu bây giờ cậu không im miệng thì sau này đừng mong ngậm miệng nữa, khỏi ngủ luôn đi. "
Khương Nguyễn nhớ đến dáng vẻ mở môi để anh muốn làm gì thì làm của mình đêm qua, dường như bây giờ vẫn còn cảm giác ngứa ran trong miệng, mềm mại và ẩm ướt quấn quanh chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu.
Cậu vô thức nuốt khan, "Thật ra không ngủ cũng không sao."
Tạ Phong nguy hiểm nhìn cậu: "Bạn nhỏ, khuyên cậu nên rút lại lời vừa rồi đi."
Khương Nguyễn chống đối: "Không rút, nhưng nếu anh nói khi nào chúng ta làm thì.."
"Im miệng!"
"Sao anh hung dữ với em."
"..."
Anh hai đã nói, cũng vì cái gì anh cả cũng kìm nén trong thời niên thiếu hết, lâu rồi cũng thành thói quen, nên giờ không còn ham muốn nam nữ gì nữa, kể cả tiếp xúc thân mật với dục vọng tìm hiểu đối phương.
Cậu không thể để anh giống anh cả của mình được.
Đời sống tình dục nhất định phải hài hòa.
Tạ Phong kéo ghế qua ngồi xuống, một người ngồi trên giường, một người ngồi phía dưới, xa xa nhìn nhau.
"Tới đây tới đây, nói tôi nghe thử một chút, tại sao cậu lại muốn làm chuyện đó nhiều vậy?"
"Là anh muốn mà."
"?"
Khương Nguyễn giúp anh nhớ lại: "Tối hôm qua, đũng quần của anh phồng lắm, mà trong chăn của anh còn có thứ đó."
Thứ đó?
Thứ gì?
Tạ Phong không hiểu cậu đang nói gì.
Khương Nguyễn: "Cái chăn vừa rồi bị bẩn, trên đó là hàng nghìn con cháu của anh."
Tạ Phong: "..."
Hắn ôm trán nói: "Trong đầu nhỏ của cậu đang nghĩ cái gì vậy? Đó là sữa chua! Đó là sữa chua mà lúc trước thằng Mục Cường vô tình đổ vào, không phải như cậu nghĩ đâu!"
Đôi khi Tạ Phong cũng rất tò mò: "Cuối cùng trong đầu cậu hình tượng tôi thế nào? Để cậu phải nghĩ thứ màu trắng trên chăn là đời sau đã chết của tôi."
"Là hình tượng bạn trai, em hiểu lầm, em sai rồi." Mặt Khương Nguyễn phớt đỏ, mỉm cười với Tạ Phong.
"Vậy thì anh ơi, khi nào chúng ta mới thể chuyển từ giai đoạn nắm tay sang?"
Tạ Phong lại cứng họng, cứng đờ nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta nắm tay hồi sao? Đừng có nói nhảm."
Không chờ cậu nói lại, Tạ Phong nói tiếp: "Cậu không thể ngừng nghĩ về chuyện này sao, cứ thế này coi chừng bị người xấu bắt nạt."
Khương Nguyễn không sợ: "Em tin anh."
Với cả, anh cũng không cần phải kìm nén, tối qua tay của cậu đã chạm vào khóa quần của anh rồi, nhưng vẫn bị Tạ Phong tóm lại kéo lên cổ anh.
Cậu có thể cảm nhận được, anh rất muốn, nhưng không biết tại sao lại phải chịu đựng.
Tạ Phong có thể nhịn.
Nhưng cậu không thể.
Bạn trai không thể làm hài lòng bạn trai mình thì không phải là bạn trai tốt.
Hai người sẽ gắn bó với nhau rất lâu về sau, vậy nên tinh thần lẫn thể xác không cần phải nhẫn nhịn lẫn nhau.
Tạ Phong rũ mắt dấu đi sự tối tắm trong mắt, cuối cùng cười khẽ: "Chậc, cậu bạn nhỏ, tôi mà đứng lên thì cậu sẽ bị hư người đấy."
"Không đâu, tên em là Khương Nguyễn mà, vừa kiên cường vừa mềm mại, rất hợp nhau."
*Khương (姜): được ghép từ mĩ (美)và từ nữ (女) thường kiên cường thủy chung (gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau)
Nguyễn (阮) đồng âm với nhuyễn (软): mềm mãi
"Bạn nhỏ, đã có ai nói với cậu rằng cậu rất lãng mạn chưa?"
"Bạn lớn, có ai bảo bạn đừng gọi người khác là nhỏ chưa?"
"Chậc."
"Chậc."
Khương Nguyễn cũng bắt chước hắn chặc lưỡi, Tạ Phong không khỏi bật cười.
Khương Nguyễn muốn tiếp tục hỏi, nhưng Tạ Phong đã đứng dậy giơ tay che mắt cậu, Khương Nguyễn theo lực của tay hắn ngã xuống gối, mơ màng ngủ thiếp đi trên chiếc giường tràn ngập mùi hương của bạn trai.
Cuối cùng Tạ Phong không đáp lại sự tiếp xúc thân mật này, Khương Nguyễn cũng không biết người đàn ông ấy đang đứng ở bên giường, nhìn cậu bằng ánh mắt khao khát hồi lâu.
Khương Nguyễn chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy lần nữa ký túc xá đã tối om, Tạ Phong bật một chiếc đèn bàn nhỏ đang đọc sách, trong không khí chỉ có tiếng sột soạt của sách.
Khương Nguyễn nheo mắt ngồi dậy, vừa mới tỉnh dậy, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Còn chưa lên lớp sao?"
Tạ Phong nói "Ừm".
Khương Nguyễn nhìn người đến gần, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhảy xuống giường, nhảy vào lòng Tạ Phong.
Tạ Phong bị vồ lấy, nhưng may là thân thể ổn định, Khương Nguyễn hơn 50kg được hắn ôm chặt trong lòng.
Khương Nguyễn kẹp hai chân vào eo Tạ Phong, thấy gân xanh trên trán hắn giật giật muốn nổi giận bèn vội vàng hôn chụt một cái, hiệu quả ngay lập tức, ánh mắt Tạ Phong nhanh chóng dịu đi.
"Lần sau đừng nhảy nữa, lỡ như tôi không bắt được cậu thì sao? Cậu định đập đầu xuống sàn à?" Tạ Phong vừa nói vừa bế đứa trẻ bướng bỉnh đến bồn rửa.
"Em biết anh bế được mà."
"Làm sao cậu biết?"
"Em biết chứ, là trực giác đó."
"Xuỳ."
——
Khi Khương Nguyễn rời khỏi ký túc xá mới nhận ra trời đã tối đen, nhìn đồng hồ, trong lòng lo lắng: "Thời gian vào lớp lâu lắm rồi, chúng ta trễ rồi đúng không?"
"Không phải đến muộn, mà là cúp học."
Tạ Phong chậm rãi dẫn cậu tới căng tin, bình tĩnh hỏi hắn: "Cậu muốn ăn gì?"
Khương Nguyễn sửng sốt: "Chúng ta không vào lớp à?"
Tạ Phong nói dối không cần suy nghĩ: "Chúng ta không thể đi, không đi học thì thầy giáo sẽ không biết chúng ta cúp, nhưng nếu bây giờ vào lớp để thầy thấy thì thầy sẽ biết ngay chúng ta đến trễ."
"Vậy thì tôi sẽ bị phạt, sẽ thông báo toàn trường. Nếu nghiêm trọng hơn sẽ khiến tôi trượt lớp, không được đi thi, nếu không được đi thi thì sẽ rớt tín chỉ."
Cuối cùng kết luận: "Vậy nên tối nay chúng ta không thể đến lớp được."
Tim Khương Nguyễn thắt lại khi nghe tin mình bị rớt tín chỉ: "Hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?"
Tạ Phong nghiêm túc gật đầu, sau đó thấy khuôn mặt đứa trẻ nhăn nhó, trông cực kỳ khó chịu, trong lòng chợt hoảng sợ.
"Sao thế?"
Khương Nguyễn đau lòng ôm bạn trai, như muốn lấy thêm chút sức lực từ anh: "Hai ngày nay em nghỉ học mấy buổi rồi, em cũng phải học lại à?"
Kiếp trước Khương Nguyễn là học sinh giỏi, không dám làm trái quy tắc kỷ luật, không ngờ nghỉ học lại nghiêm trọng như vậy, rớt tín chỉ quá nhục nhã, thể nào anh hai cũng cười nhạo cậu cho xem..
Tạ Phong chỉ muốn lừa cậu nhóc một xíu thôi, ai ngờ lại lừa quá lố thế này, đành phải tiếp tục diễn.
Khương Nguyễn ngơ ngác, biết mình sẽ không bị rớt tín chỉ nên vui vẻ ăn xong bữa ăn
Còn Tạ Phong cũng thành công lừa được cậu về việc cúp học.
"Chừng nào cậu về?"
Đi bộ trên con đường mòn, gió đêm thổi tới, tiếng ồn ào của đêm hè ghé sát vào tai.
"Ấy, hình như em tôi thấy đằng trước có gì đó, chúng ta đi xem thử đi."
Khương Nguyễn nghe Tạ Phong nói xong bèn tăng tốc độ đi về phía trước, thực ra cậu chỉ không muốn tách xa bạn trai mình mà thôi.
Hai người bọn họ đi càng ngày càng xa, đến khi phía sau không còn con đường bê tông.
Họ đi đến ngọn đồi sau của trường, nơi ít người lui tới, ánh trăng sáng ngời, phủ lên mặt đất một lớp sương bạc, những cơn gió mát thổi từ một khu rừng nhỏ cách đó không xa.
Hôm nay có bạn trai bên cạnh, Khương Nguyễn rất dũng cảm, được nắm tay bạn trai đi vào đây cũng không sợ, còn ngập tràn hứng khởi, cảm giác như họ đang đi phiêu lưu.
Tạ Phong bất lực, đành phải luôn chú ý dưới chân, sợ cậu sơ sẩy ngã xuống.
"Á—anh chậm một chút đi, đồ quỷ sứ."
"Hừ, nếu chậm một chút thì sao có thể thỏa mãn được em chứ?"
"Hmm - nhẹ thôi, gấp thế làm gì? Bộ chưa chơi dã chiến bao giờ à?"
"Cũng chỉ có em biết chơi, kích thích quá."
Tiếng quần áo sột soạt từ phía trước đột nhiên biến mất, chuyển thành tiếng cơ thể va chạm, theo sau là hai giọng nam.
Khương Nguyễn giật mình, vừa muốn lên tiếng thì miệng đã bị bịt lại.
Đôi mắt Khương Nguyễn lấp lánh trong đêm tối, cậu ghé sát vào tai Tạ Phong, thở dốc nói: "Chúng ta qua đó xem thử nhé?"
Tạ Phong xoa xoa lỗ tai, thính giác của hắn rất tốt, nghe được hai người kia nói gì, sao có thể cảnh tượng ô uế này vấy bẩn mắt của đứa nhỏ được nên muốn dẫn người đi
Nhưng Khương Nguyễn không nghe, người ta đều nói tò mò hại chết con mèo, nhưng bé thỏ ở đây cũng tò mò không kém.
Hai người bên trong đang làm gì thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT