Vũ Trụ Chúa Tể

chương 4 con gái của ông đúng là bị điên


2 tháng


Nhìn thấy Hứa Thanh Huyền ra ngoài, là lúc sáng sớm có sương mù, thêm cả linh khí bao quanh cơ thể, y hệt một vị cao nhân tuyệt thế.

Hứa Thanh Huyền nhìn thấy Tạ Thị Ngọc, không biết vì sao chạy đến đây,  nhìn biểu hiện của cô đang rất vội, nghĩ lại chuyện cứu người, có thể đến để nhờ Hứa Thanh Huyền cứu người.

"Thôi được rồi, vậy ta sẽ giúp cô lần này vậy".

Hứa Thanh Huyền nhìn vào Tạ Thị Ngọc thở mệt và nói.

Nhìn thấy Hứa Thanh Huyền nói vậy, cô đã chuẩn bị nghĩ mọi cách để níu kéo lại, nào ngờ lại dễ dàng, cô bỗng dập đầu xuống đất, khiến cho Hứa Thanh Huyền phải đỡ cô dậy.

"Tôi sẽ không đứng dậy trừ khi anh cứu ông nội tôi, anh ra điều kiện gì tôi sẽ sẵn sàng đáp ứng".

Hứa Thanh Huyền bình thản đáp.

“Cái gì cũng có thể đáp ứng sao, cứu người xong ta muốn 100 cây nhân sâm trăm năm”

Thấy được Hứa Thanh Huyền giúp cứu người, Hứa Thanh Huyền còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tạ Thị Ngọc nắm chặt tay lôi đi vào trong xe, phi thẳng đến bệnh viện.

Hứa Thanh Huyền cùng Tạ Thị Ngọc phi thẳng vào phòng, tất cả mọi người nhìn hai người có chút khó chịu đặc biệt là Hứa Thanh Huyền.

"Thật là hồ nháo, tên này là ai chẳng là là tên có thể cứu được ông nội con sao".

Một bên Tạ Long Nghĩa nói mỉa mai, khiến mọi người xung quanh chê cười.

"Đúng, người này có thể cứu được ông nội".

Tạ Thị Ngọc chỉ vào Hứa Thanh Huyền nói.

“Tạ Tử Trọng hãy quản lại con gái ông, tùy hứng chưa tính, còn bảo có thể cứu được, còn tự do phóng khoáng nữa, thật là có đứa con gái ngu ngốc”

Tạ Long Nghĩa mỉa mai cười lạnh nói, làm cho mọi người xung quanh bàn tán không thôi.

Nhìn thấy mọi người như vậy Tạ Thị Ngọc ôm Tạ Tử Trọng khóc cầu khẩn.

"Cha, cậu ta có thể cứu ông nội, hãy thử một lần nữa đi ạ".

Con gái cầu khẩn Tạ Tử Trọng nhìn vào Hứa Thanh Huyền thở dài nói.

“Thiếu niên, cậu học ngành y chưa”

“Ngoài ta ra không ai cứu được, ta chưa học y có thể thi cứu, tất cả ra ngoài đi, ta sẽ cứu người”

Hứa Thanh Huyền đi đến giường bệnh chuẩn bị thi cứu.

"Không được, bọn ta muốn biết quá trình cậu thi cứu, nhìn

biết rõ ràng thân phận của cậu, bằng không sẽ cho cậu tùy ý cứu người sao"

Đám người Tạ gia nhao nhao ngăn Hứa Thanh Huyền trước mặt, càng không coi ra gì.

Tạ Long Nghĩa nhìn Hứa Thanh Huyền tức giận quát.

" Tôi cho cậu ba giây mau cút, nếu không thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn".

Không nói lời lảm nhảm Hứa Thanh Huyền mặt trầm xuống nói.

"Ha ha, không phải là ta không muốn cứu mà nhà cô không cho ta cứu, không có cách nào, hảo hảo tâm sự ông nội lần cuối, ta đi".

Xuống bệnh viện ra ngoài, Tạ Thị Ngọc quỳ ở trước mặt, cứu ông nội, tôn nghiêm mặt mũi vứt hết, lam cho Hứa Thanh Huyền không thể ra ngoài.

"Bịch".

Thấy Tạ Thị Ngọc quỳ xuống trước mặt, Hứa Thanh Huyền rất là bất đắc dĩ thở dài không thôi.

"Ông nội của cô có cháu gái như này, số còn chưa lên bàn thờ a, đứng dậy đi, đưa tay đây".

Hứa Thanh Huyền vận chuyển tia nhỏ linh lực chuyền vào tay Tạ Thị Ngọc, khắc lên một cái linh căn, chẳng mấy chốc liền không nhin thấy nữa.

Nhìn vào lòng bàn tay Tạ Thị Ngọc bây giờ mới hiểu được thế nào là cao nhân, trong mắt có tia sáng nhỏ lại bien mất.

"Cô chỉ cần tay, đăt lên trái tim ông nội cô, phải cắt ông cô ngón tay út, sau đó cổ độc sẽ xuất hiện, có chút kì quặc, cô chỉ cần đạp chết là được".

Vừa nói cơ thể Hứa Thanh Huyền chảy ra nhiều mồ hôi,

sắc mặt không tốt cho lắm, không để Tạ Thị Ngọc kịp phản ứng, vội vàng rời đi.

Cưỡng chế khắc họa linh văn, cơ hồ tiêu hao gần hết linh lực mà mấy ngày nay Hứa Thanh Huyền tu luyện được, 

không hề nhỏ chút nào.

"Cao nhân, có thể cứu được ông, tôi nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu, khoan cao nhân chớ vội đi có thể cho tôi số điện thoại sao".

"Giúp cô như vậy phải thu chút thù lao, thế đi, mua cho ta một căn nhà ở gần sông Hàn, phải yên tĩnh chút, chuẩn bị cho ta 100 cây nhân sâm trăm năm.".

Bây giờ Hứa Thanh Huyền nghèo rớt mồng tơi, không xu dính túi, vừa dọn ra khỏi nhà hộ Lý,  với lại xem Tạ gia cũng là người giàu có, mua căn nhà cạnh sông Hàn không vấn đề gì, vì sông Hàn có nồng đậm thiên địa linh khí.

Đưa số điện thoại cho Tạ Thị Ngọc vội vàng rời đi, nhìn vào bàn tay của mình, vội vàng chở lại phòng bệnh.

"Đều đừng nói nữa, con gái tuổi còn nhỏ bị lừa đâu phải một lần, phải nhìn xa trông rộng". 

Tạ Tử Trọng nói an ủi con gái mình.

“Anh ấy chính là cao nhân”

Ta Thị Ngọc phản bác nói.

Thấy Tạ Thị Ngọc chưa biết hối cải, âm trầm không thôi, mọi người xung quanh cho rằng Tạ Thị Ngọc bị điên, bàn tán xôn xao.

Mọi người như vậy, Tạ Thị Ngọc không hề nói gì, nhìn vào lòng bàn tay, lại có suy nghĩ rung động không thôi.

“Mọi người không tin, hãy để con thử một lần”

“Ha ha, nhìn con gái của ông đúng là bị điên”

Tạ Long Nghĩa cười to nói.

Tất cả những người Tạ gia xung quanh cho rằng Tạ Thị Ngọc bị điên.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play