Nữ tử nghi ngờ hỏi: “Sao không rơi nước mắt? Thật đáng tiếc. Thiếu chủ luôn sống an nhàn sung sướng mà cuối đời lại chết như vậy…”
Có lẽ, nữ tử nghĩ ta không biết quái vật bên phòng sát vách đang phải chịu đựng những gì, bèn hờ hững nói: “Người ngươi không ngứa sao? Trên mặt ngươi đã mọc ra miếng vảy đầu tiên, chờ khi nó tróc ra, nó sẽ mọc lên cả người ngươi… À, ta quên mất, ngươi đã bị phong bế giác quan, không cảm nhận được đau đớn. Thiếu chủ lại trở thành người đầu tiên chết trong vảy dịch, đúng là buồn cười.”
Nữ tử vươn tay, rút một châm trên đầu ta ra, ta lập tức cảm giác được sự đau đớn trên mặt.
Nhưng những đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của ta, ta khinh bỉ cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Sao ta phải rơi nước mắt?”
Nữ tử buồn bực nói: “Ngươi đang chờ người khác tới cứu ngươi sao? Nhưng bọn họ sẽ không tìm được ngươi đâu. Trong châu có vảy dịch, thiếu chủ lại sợ hãi chạy trốn từ đêm hôm trước, bây giờ ai cũng đang tìm thiếu nữ cùng bước vào thí luyện Long Thần với ngươi, bọn họ đồn rằng đó mới là người thật sự được Long Thần công nhận, nếu không thì một người không có liên quan gì tới Lý Ngư Châu sao lại có thể bước vào thí luyện?”
“Huống chi, ngày đó mọi người đều ở bên ngoài chứng kiến rõ ràng, nàng ta mới là người cắm Ngọc Long kiếm vào tượng thần, ngăn lại thủy triều. Triều Châu, thiếu chủ của Lý Ngư Châu vốn không phải là ngươi.”
Nữ tử nói nhiều như vậy, chỉ có câu cuối cùng đâm trúng tim ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT